Đúng lúc này, Vạn Chư mang theo thức ăn vừa mới mua trở lại, gần đây
Bách Hợp bị hắn giày vò rất thảm, cả người gầy đi nhiều, anh ta muốn mua vài thứ cho cô bồi bổ, bởi vậy cố ý bảo người khác thay mình mua một
con gà hầm thuốc, miễn cho mỗi lần quay về vừa mới chạm vào cô liền khóc lóc cầu xin tha thứ, ai ngờ vừa vào nhà thì nhìn thấy cha mẹ đến đây,
Vạn Chư cười cười, một bên để đồ trong tay vào phòng bếp, một bên cười:
“Cha, mẹ, sao mọi người lại đến đây?”
“May mắn chúng ta đến, nếu
không làm sao biết hiện tại con sống như thế này chứ?” Mẹ Vạn vừa nhìn
thấy con trai ở trong cảm nhận của bản thân giống với thiên thần bây giờ thế nhưng tự mua thức ăn nấu cơm cho Bách Hợp, suýt chút nữa tức giận
đến cái mũi cũng lệch đi, nếu không phải ngại thân phận Bách Hợp cao,
lúc này bà đã sớm chửi ầm lên, nhưng chính vì không thể mắng, tức giận
trong lòng bà đều bị nén lại, càng cảm thấy rằng cưới Bách Hợp không tốt bằng Triệu Tinh trước kia.
“Con thì sống thế nào?” Vạn Chư nhìn
thoáng qua về phía Bách Hợp, thấy nàng mệt mỏi, ngón tay giật giật, thì
lại nhịn ý nghĩ trong đầu kia xuống, thật ra mà nói, hiện tại anh đến
địa vị này rồi, trong nhà Bách Hợp không làm cơm kỳ thật mời bảo mẫu
cũng không sao, chẳng qua anh không muốn mời, anh rất hưởng thụ cái loại cảm giác đút cô ăn mọi thứ này, giống với dưỡng thú cưng, Vạn Chư nghĩ
vậy, trong mắt hơi tối lại sau đó lại khôi phục bình tĩnh lúc trước.
“Con còn nói? Con, con là đàn ông trong nhà, sao đàn ông lại có thể mua thức ăn, con không phải còn muốn nấu cơm chứ?” Cha Vạn tức giận đến đập cái
bàn, một bên thì liếc mắt nhìn nhìn Bách Hợp một cái, Vạn Chư hơi hơi
cau mày, đưa ánh mắt ra hiệu về phía Bách Hợp, nhưng thấy không biết cô
thật không thấy, hay là giả bộ không thấy, đứng ở tại chỗ động cũng chưa động, anh híp híp mắt, đứng dậy kéo Bách Hợp lại, thản nhiên nói về
phía cha mẹ: “Cha mẹ, hiện tại là lúc nào rồi, nam nữ như nhau cả, con
nấu cơm thì có sao đâu?”
Tuy rằng sau khi con trai khá lên, kỳ
thật cha mẹ Vạn thật sự không dám dạy bảo anh nữa, dù sao con trai càng
lớn càng có chủ ý, hơn nữa anh hiện giờ thân phận địa vị cũng không như
trước, mẹ Vạn ngày thường nhìn thấy đứa con trai này thì trong lòng liền trống rỗng, sao lại có chuyện còn dạy anh làm thế nào? Nhưng không nghĩ tới lúc này anh thế nhưng sẵn lòng nấu cơm thay Bách Hợp, mẹ Vạn tức
giận đến xanh mặt, theo bản năng nói: “Con bây giờ còn sẵn lòng thay cô
ta nấu cơm, sau này có phải còn muốn liếm đít cho cô ta hay không?”
Bà vừa dứt lời, Vạn Chư liền nhìn thoáng qua phía Bách Hợp, biểu tình như
cười như không, Bách Hợp vừa nhìn thấy vẻ mặt này, theo bản năng kẹp
chặt hai chân lại, này **.
Tuy rằng cha mẹ Vạn rất bất mãn với
hành vi của con trai nhưng cũng không có biện pháp với Vạn Chư chính anh ta cam tâm tình nguyện, bởi vậy hai người nói nửa ngày, lại giống như
chưa nói gì. Bình thường buổi chiều Vạn Chư muốn đi quân đội, phần lớn
thời gian anh không có việc gì mà đều cùng bộ hạ cũ trước kia ở cùng một chỗ làm chút huấn luyện đặc biệt, để phát tiết tinh lực dư thừa của
chính anh, mặt khác lại là xử lý chút công vụ, nhưng bây giờ cha mẹ đã
tới, Vạn Chư tự nhiên chỗ nào cũng không đi, chỉ đơn giản mang theo cha
Vạn mẹ Vạn đi loanh quanh ở trong đại viện, dự định sáng hôm sau lại lái xe dẫn bọn họ đi dạo trung tâm thành phố.
Buổi tối ăn cơm khi,
mẹ Vạn cúi gằm mặt: “Buổi tối vừa vặn có hai phòng, mẹ với vợ con ngủ ở
một phòng, con cùng cha con ở phòng kia.” Bà có chuyện muốn nói với Bách Hợp, đã nén cả một ngày, nếu phía con trai nói không thông, bà dự định
xuống tay chỗ con dâu, thương lượng với Bách Hợp một chút, để cho cô ta
biết làm phụ nữ thì không được như vậy.
Ai ngờ Vạn Chư lắc lắc
đầu, “Ở trong nhà mình, không cần chú ý nhiều như vậy, mẹ và cha ở một
phòng là được.” Anh nói xong, không cho cha Vạn mẹ Vạn cơ hội nói
chuyện, đã trực tiếp đặt bát đũa rồi lau miệng.
Sau khi ăn xong
Bách Hợp rửa bát, tiếp đến đun nước nóng để cho mình với cha mẹ chồng
rửa mặt xong, mẹ Vạn vẫn chưa chết tâm, thì Vạn Chư đã đi tới ôm Bách
Hợp cũng muốn ngủ cùng mẹ Vạn trực tiếp kéo vào trong phòng.
Hôm
nay khi mẹ Vạn
nói lời kia thì ánh mắt anh ta liền sáng lên, Bách Hợp
trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng ở loại chuyện trên Vạn Chư chắc
chắn không cho phép cô có ý kiến phản kháng, trực tiếp ấn cô xuống
giường. Kế tiếp tự nhiên là một trận thân mật, mẹ Vạn hôm nay ra chủ ý
hay cho Vạn Chư, nhưng cô còn muốn làm người, ngày mai cô còn muốn đối
mặt với cha mẹ Vạn Chư, linh hồn Bách Hợp bay ra, nếu đêm nay tùy ý để
thân thể phản ứng bản năng kêu cả đêm, thì ngày mai cô cơ hồ có thể
không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được sắc mặt cha Vạn mẹ Vạn.
Cô đứng ở bên cạnh gắt gao muốn che miệng của khối thân thể này, cũng
không biết có phải do động tác của cô thật sự có hiệu lực, khi Vạn Chư
vốn đang chôn mặt ở dưới thân thể Bách Hợp, thì trong mũi cô phát ra
tiếng thở dốc kiềm chế lại ẩn nhẫn. Qua một đêm, hiện tại Bách Hợp cũng
đã bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ lần này bản thân thật sự đáng thương, sau
này không biết còn bao nhiêu ngày nữa, bây giờ đã nháo thành như vậy,
mỗi đêm cô đều bay, căn bản không nghỉ ngơi, vừa tiến vào thân thể không chỉ thân thể mệt, ngay cả tinh thần của cô cũng mệt chỉ muốn ngủ.
Không biết thể lực Vạn Chư tốt đến mức nào, khi trời gần sáng mới đưa thân
thể chôn ở trong cơ thể Bách Hợp ra để cô nghỉ ngơi, Bách Hợp vừa vào
thân thể thì bên ngoài mẹ Vạn thấy Vạn Chư đi ra ngoài, đã tới đây gõ
cửa.
May mắn Vạn Chư đã khóa cửa, khi Bách Hợp cố nén khó chịu cả người miễn cưỡng thu thập thỏa đáng mở cửa, thì ở ngay cửa ánh mắt mẹ
Vạn âm u nhìn cô chằm chằm, ngửi thấy mùi ái muội kia trong phòng, mẹ
Vạn nặng nề thở ra một hơi, lớn tiếng dạy dỗ:
“Bách Hợp, tôi thấy cô cũng là con gái của quân nhân, tại sao cô có thể để cho chồng cô
giặt quần áo nấu cơm cho cô hả, nó là một thằng đàn ông, cô ngủ thẳng
đến khi mặt trời lên cao còn chưa dậy, phụ nữ trời sinh phải hầu hạ đàn
ông, mà không phải để nó đến hầu hạ cô!” Bách Hợp không để ý tới mẹ Vạn
tức giận mắng mỏ, cô cảm thấy thật ưu sầu, lúc trước xuyên qua thành
Nhạc Linh San không có thịt ăn, lần này thì như bổ cả hai lần, tuy rằng
mỗi lần không phải cô cảm thụ, nhưng mỗi ngày cũng là cô tiếp nhận khối
thân thể này.
Mẹ Vạn thấy bộ dạng không tập trung của cô, trong
lòng càng thêm phát hỏa: “Lúc trước Tinh nhi không giống cô. . . . . .”
Nói đến đây, mẹ Vạn đem tiếp theo câu mạnh mẽ nuốt xuống, chẳng qua Bách Hợp từ vẻ mặt của bà cũng đoán được lời bà nói không phải thứ hay ho
gì.
Cùng Vạn Chư ở chung mấy ngày nay tới giờ, Bách Hợp biết rõ
tính người này, bình tĩnh bá đạo vả lại ý nghĩ chí lực cứng rắn tới
trình độ nhất định, sẽ không dễ dàng chịu ảnh hưởng bởi người khác, bởi
vậy sau khi Triệu Tinh xảy ra chuyện nghĩ hết biện pháp tìm anh ta giải
thích, anh ta cũng không thay đổi, Bách Hợp từ hiểu biết mấy ngày nay
cùng với trong trí nhớ hiểu tính người này hơn, chỉ biết nếu không phải
sau Bách Hợp lại cãi nhau với h anh ta, từ bên trong đẩy Vạn Chư ra
ngoài, dựa vào một người Triệu Tinh, tuyệt đối không có khả năng sử dụng thủ đoạn ở trên người anh ta.
Mà nếu thật sự như vậy, Triệu Tinh kỳ thật cũng không phải nhằm vào Vạn Chư, mà vào người nguyên chủ này,
nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Bách Hợp tỉnh táo lại, đồng thời
cũng biết chỉ cần chính cô không cãi nhau với Vạn Chư, Triệu Tinh dù ồn
ào đến long trời lở đất, cũng tuyệt đối không thể sửa đổi kết cục.