Nghĩ đến đây, Bách Hợp liếc mắt nhìn mẹ Vạn một cái: “Mẹ, Triệu Tinh là
Triệu Tinh, con là con, ít nhất con chưa gây ra chuyện gì với người
khác.” Thân phận cô bất đồng, nguyên chủ ngày xưa tuy rằng cung kính với mẹ Vạn, nhưng trong trí nhớ sau khi Triệu Tinh lấy lòng người nhà họ
Vạn, mẹ Vạn cũng vẫn nhìn cô ấy không vừa mắt, khắp nơi gây khó khăn cho cô ấy, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cuối cùng khiến cho Bách Hợp cô gái được mẹ nuông chiều từ bé này rốt cục không chịu nổi, ngược lại
trong lúc đó lại trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng, từ đầu Vạn Chư còn
giúp cô ấy, nhưng Bách Hợp lại oán giận quá nhiều, Vạn Chư là một thằng
đàn ông, chắc chắn không có kiên nhẫn nghe cái loại chuyện giữa phụ nữ
này, lâu dần Bách Hợp cảm thấy anh ta cũng không thật sự đứng về phía
mình, lại không nghĩ tới Vạn Chư là một người con trai, không có khả
năng vì vợ của chính anh ta mà bỏ mẹ mình, trong lòng Bách Hợp khó chịu, cùng Vạn Chư càng cãi càng hung, cuối cùng rốt cục đẩy người đàn ông
tốt đẹp ra khỏi người.
Có thể nói trong nội dung vở kịch bi kịch
của nguyên chủ và Vạn Chư cùng cha mẹ cũng có quan hệ nhất định, mà lúc
này mẹ Vạn muốn giống như trong nội dung vở kịch thu thập cô, cũng sẽ
tuyệt đối không thành công. Bách Hợp cãi lại mẹ Vạn một câu, thấy khuôn
mặt mẹ Vạn xanh mét, lại nói tiếp:
“Mẹ, mẹ nếu cảm thấy có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với lão Vạn, con tôn trọng quyết định của anh
ấy, con sẽ thương lượng với anh ấy, nếu anh ấy thật sự cảm thấy lúc
trước rời khỏi Triệu Tinh là có lỗi với cô ấy, con cũng đồng ý với quyết định của lão Vạn.” Bách Hợp nói xong lời này, cũng không cùng mẹ Vạn
nhiều lời, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị múc nước lau thân thể .
Để lại một mình mẹ Vạn đứng ở tại chỗ đơ ra, bà không ngờ Bách Hợp thế
nhưng sẽ nói ra những lời như vậy, mà không phải nén chua xót giữ ghen
tị, trong lúc nhất thời chính bản thân mẹ Vạn ngược lại do dự, dù sao
chính Triệu Tinh lúc trước cho con trai đội mũ xanh trên đầu, đây cũng
không phải là chuyện thú vị gì, tính tình con trai nhà mình bà cũng rõ,
nếu không muốn quay lại, chín con trâu kéo nó cũng vô dụng.
Mẹ Vạn do dự một chút, vẫn nói nói với Bách Hợp: “Lời con nói là thật chứ? Không phải gạt mẹ?”
“Tất nhiên là thật.” Bách Hợp một bên lấy cái khăn lau mặt, một bên lại trả
lời: “Nếu lão Vạn ly hôn với con, con tuyệt đối sẽ không trách anh ấy,
Bách gia cũng sẽ không trách anh ấy, dù sao giày hợp hay không hợp, chỉ
có con cùng anh ấy hai người mới rõ nhất, cha mẹ con là người ngoài,
tuyệt đối sẽ không vì chuyện của chúng con mà giận chó đánh mèo đến trên người anh ấy.” Cha của Bách Hợp cũng là một quân trưởng quân đoàn nào
đó, có thể nói hiện tại cùng Vạn Chư là địa vị ngang nhau, chẳng qua đây chỉ là tạm thời, chậm lắm cuối năm sau, Vạn Chư sẽ lên tới chức sư
trưởng, vượt qua ông ấy.
Toan tính trong lời Bách Hợp nói khiến
mẹ Vạn có hơi chùn chân, bà tuy rằng thương tiếc Triệu Tinh, nhưng bây
giờ mới nhớ tới con mình cùng Bách Hợp kết hôn là do nó tự nguyện chứ
không phải bị bắt buộc, hai đứa sống tốt hay không tốt không liên quan
gì đến người ngoài cả, dù sao việc con trai bà mua thức ăn nấu cơm mẹ
Vạn tuy rằng nhìn không vừa mắt, nhưng vẻ mặt con trai lại cực kỳ cam
tâm tình nguyện, huống chi mặc dù bà là cha mẹ, nhưng đứa nhỏ lớn có chủ ý của chính nó, vạn nhất Vạn Chư cam tâm tình nguyện thay người vợ làm
việc, chính bà lại tự chủ trương cho là nó thích Triệu Tinh, thì chỉ sợ
kết quả cuối cùng tuyệt đối sẽ chọc giận con trai.
“Vậy. . . . .
.” Mẹ Vạn lúc này trong lòng dao động, nhất định còn chưa hoàn toàn tin
tưởng, Bách Hợp thở dài, trực tiếp nói: “Nếu mẹ không tiện thì buổi tối
con sẽ nói trước mặt anh ấy!”
Cứ thế mẹ Vạn rốt cục thỏa mãn, dù
sao nếu đưa ra chuyện này là chính Bách Hợp, con trai cũng không thể
trách trên người bà được, bà thuận tiện cũng có thể xem ý tứ của con
trai, nếu nó thật sự có ý với Triệu Tinh, tự nhiên tất cả đều vui mừng,
dù sao Triệu Tinh tuy rằng có lỗi với con trai, tuy con trai cũng ở cùng với Bách Hợp lâu như vậy, hơn nữa tuy đã kết hôn với Bách Hợp, thân
mình cũng bị
con trai chiếm, nhưng chính cô ta nói không trách Vạn Chư,
chuyện này với nhà họ Vạn mà nói không hại gì cả, mẹ Vạn cũng đồng ý.
Buổi tối khi ăn cơm mẹ Vạn đưa mắt ra hiệu cho Bách Hợp, Bách Hợp quả nhiên
đặt đũa xuống: “Lão Vạn, cô Triệu gần đây còn tìm anh không?”
Vạn Chư đầu cũng không nâng, chỉ lên tiếng: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu cô ấy thật lòng ăn năn, anh có tha thứ cho cô ấy không? Trong lúc này
anh với cô ấy vẫn còn cảm tình, tôi cũng không trách anh, nếu không thì
tôi trước thu dọn vài bộ quần áo về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. . . . . .”
Bách Hợp nói lời này là thật tâm, hàng đêm xuân tiêu thật sự khiến cho
người ta có chút không chịu nổi, chỉ có Triệu Tinh loại phụ nữ này nhiều lần trải qua ngàn con thuyền mới có thể cảm thấy đây là ưu điểm, nhưng
trước mắt đối với cô mà nói, cô còn có chút sợ hãi.
“Vớ vẩn!” Vạn Chư hừ lạnh một tiếng, đập mạnh chiếc đũa về phía trên bàn, đưa tay tóm lấy tay Bách Hợp, người một nhà ngồi ăn cơm ở bốn cạnh của cái bàn to,
Vạn Chư ngồi ở giữa cha mẹ, Bách Hợp vừa vặn ngồi đối diện anh ta, động
tác yêu cầu cao độ như vậy, anh ta lại có thể lập tức xoay người tóm
được Bách Hợp, đợi đến khi Bách Hợp phục hồi lại tinh thần muốn chạy,
thì mới biết được đã chậm.
“Có chuyện gì theo tôi trở về phòng
rồi nói!” Trong mắt Vạn Chư lộ ra vẻ tàn khốc, nhìn thoáng qua phía mẹ
Vạn, sau khi thấy mẹ Vạn có chút chột dạ, anh ta sao lại không biết
chuyện này là thế nào, lúc này Bách Hợp nghĩ cũng biết sau khi trở về
phòng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, cô vội vàng gắt gao bắt lấy mẹ
Vạn, cầu xin nói: “Mẹ, mẹ nói giúp con với.”
“Được rồi, có chuyện thì trước ăn cơm đã rồi hãy nói sau.” Mẹ Vạn xấu hổ liếc mắt nhìn Vạn
Chư một cái, Vạn Chư hừ lạnh một tiếng đứng lên, một tay bưng bát, một
bên đứng ở bên cạnh mẹ Vạn, mẹ Vạn lúc này biết ý tứ của anh ta, chuyển
đến bên cạnh cha Vạn, Vạn Chư mới ngồi xuống, cũng không gắp thức ăn,
chỉ từ từ lý sự: “Tôi cũng hỏi em, nếu mà tôi và Triệu Tinh vẫn còn có
gì, lúc đó em định làm gì hả?”
Tuy rằng chỉ số thông minh mất đi
đã trở lại, còn được cộng thêm hai điểm, nhưng bây giờ Bách Hợp vẫn chưa đạt tới trình độ của người bình thường, càng miễn bàn phải đối kháng
với Vạn Chư có chỉ số thông minh cao, cô không nghe ra trong lời nói đào sẵn cái hố, thật cẩn thận nói:
“Tôi đây về nhà mẹ đẻ?” Vạn Chư
được cô nhìn chằm chú, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chẳng qua lập tức
liền trưng ra bộ mặt hờ hững, lạnh lùng nói: “Vậy sau đó thì sao?”
Anh ta không tức giận, trong lòng Bách Hợp dừng lại, vui mừng nói: “Tiếp đến tự trải qua cuộc sống mỗi người?”
“Em ra ngoài tìm người khác, lại kết hôn sinh con?” Dù sao này thời đại
cũng không lưu hành cái gì cả đời không lấy chồng, đừng nói lời đồn đãi
của người khác có thể hại chết người, chính cha mẹ cũng sẽ không đồng ý, lúc này tuy rằng lập gia đình không giống hoàn toàn như cổ đại là theo
lệnh cha mẹ, nhưng cũng không khác lắm. Vạn Chư cười lạnh nói một câu,
Bách Hợp thế nhưng còn thật sự nghĩ nghĩ, cô sống như vậy mấy đời, đàn
ông càng về sau tính cách càng vô cùng tốt, nếu có thể chọn một người
đàn ông để gả cũng không sao. . . . . .
Bách Hợp gật gật đầu, Vạn Chư nở nụ cười, trong mắt lại thâm độc, cha Vạn mẹ Vạn nhìn thấy chỗ
không thích hợp, đều đồng thời sợ run cả người.