Dương Tiêu trời sanh tính tình phong lưu, bơi vì lần này Kỷ Hiểu Phù
cũng không có bị Bách Hợp đánh chết nên không chỉ Ân Lê Đình có sự thay
đổi rất nhiều, không hề thâm tình với nàng nữa mà ngay cả Dương Tiêu
cũng không có biến hóa giống như trong nội dung vở kịch. Nàng không có
chết cho nên tình yêu của hắn liền biến thành một chuyện cười, Kỷ Hiểu
Phù đã trở thành một tiện nhân dâm phụ không biết thẹn nổi danh trên
giang hồ, sau khi phản bội hôn phu mặc dù mọi người sau lưng có cười
nhạo Ân Lê Đình bị đeo nón xanh, nhưng loại chuyện này người bị thương
tổn nhiều hơn vẫn là nữ nhân.
Mà nàng gả cho Dương Tiêu, bởi vì
nguyên nhân không chết nên khi Dương Tiêu đợi nàng cũng không có trở
thành một gánh nặng trong tâm lý, hắn trời sinh tính tình phong lưu
không thể sửa đổi, lúc đầu bởi vì Kỷ Hiểu Phù vì hắn mà tình nguyện bị
Diệt Tuyệt phế đi võ công nên cũng cảm động, lại nhìn thấy nàng vì hắn
mà sinh ra một nữ nhi nên cảm thấy hưng phấn, nhưng qua thời gian lâu
dài đối với nam nhân phong lưu thành tính mà nói, nếu như nữ nhân chết
thì sẽ trở thành một nốt ruồi son ở trong lòng, vĩnh viễn khó quên, lại
càng vì đoạn tình cảm này mà thống khổ nửa đời người, nhưng điều kiện
tiên quyết là nữ nhân này phải chết, đáng giá để cho người nam nhân này
vĩnh viễn hoài niệm.
Tình huống hôm nay là Kỷ Hiểu Phù chưa chết, nàng lại trở thành con muỗi hút máu trong mắt của Dương Tiêu, làm sao
còn quan tâm như vậy? Chỉ qua thời gian không lâu lắm hắn liền tiếp tục
vui vẻ sung sướng, Kỷ Hiểu Phù lúc mới đầu còn khiếp sợ khóc lóc, về sau vừa khóc vừa náo, Dương Tiêu vốn nhìn thấy nàng khóc rống còn cảm thấy
có chút mới mẻ, thời gian lâu dài liền có chút không nhịn được, nhìn Kỷ
Hiểu Phù không vừa mắt, hai vợ chồng ở chung một chỗ cho dù tốt hơn nữa
cũng có thể có va chạm, chính là dù răng với lưỡi có khi cũng còn đánh
nhau, hai người bọn họ lại có xuất thân không giống nhau, có rất nhiều
cái nhìn khác biệt, cũng không biết là một chuyện kia Dương Tiêu lại vì
tức giận Kỷ Hiểu Phù mà cố ý ở chỗ thiếp thất không cho Kỷ Hiểu Phù mặt
mũi.
Mà Kỷ Hiểu Phù bởi vì Dương Tiêu lẻ loi hiu quanh không nói, ban đầu ngay cả võ công cũng bị Bách Hợp phế đi, Kỷ gia cũng không chịu nhận thức cô nương là nàng, đồng đạo võ lâm đối với nàng vô cùng nhạo
báng, càng đừng nói người trong Minh Giáo cũng không ít nhân vật là tam
giáo cửu lưu, sau lưng cũng không tôn trọng nàng, ngại nàng có hành động cử chỉ lỗ mãng, đoán chừng là trong mắt người khác nhìn thấy nàng là
một đệ tử đứng đầu trong danh môn chính phái lại gả cho Dương Tiêu, có
rất nhiều người trong lòng đều nghĩ nàng có tính toán khác, thiếp thất
của Dương Tiêu lại có rất nhiều người nhìn nàng không vừa mắt, những khổ sở của Kỷ Hiểu Phù trong mấy năm này cũng có thể nghĩ được.
Nàng không có võ công, khắp nơi bị người bắt nạt, mà theo thời gian cũng
già đi, dung mạo dần dần biết mất, trên đời này không thiếu nhất chính
là những cô nương trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, cũng không biết là một
lần sau khi ồn ào cùng với Dương Tiêu xong thì hai người bắt đầu lạnh
lùng mãi cho tới hôm nay.
“Sư phụ. . . . . .” Kỷ Hiểu Phù nước
mắt đẫm lệ nhìn Bách Hợp, thoáng cái quỳ xuống hướng về phía nàng: “Cầu
xin sư phụ, cầu xin sư phụ hãy tha thứ cho đệ tử, ban đầu là đệ tử bất
hiếu, ngỗ nghịch lại lệnh của sư phụ, hôm nay đệ tử mới biết được mình
sai lầm rồi.” Nàng hối hận ban đầu không có nghe lời nói của Diệt Tuyệt , huống chi chính tà vốn thề bất lưỡng lập, nàng từ nhỏ nhận được sự giáo dục hoàn toàn không giống với Dương Tiêu, hai người trước kia cũng
không có sớm chiều chung đụng, chỉ nói tình cảm, sau khi nàng sinh nữ
nhi xong cũng nhiều năm không gặp được Dương Tiêu, khoảng cách sinh ra
sự tốt đẹp, tình cảm mọi mặt đều tốt đẹp, tới khi chân chính ở cùng nhau thì hai người lại không có đề tài chung, sau khi sự mới mẻ của tình yêu qua đi thì các loại mâu thuẫn mới hiện ra ngoài, lúc này Kỷ Hiểu Phù
thật sự hối hận.
Ban đầu nàng trẻ tuổi, chỉ cho rằng tình yêu
chính là thứ quan trọng nhất, qua những năm này nàng mới hiểu được đối
với mình mà nói thì trừ tình cảm ra còn có các loại thân tình bạn bè,
nàng thật ra đều không thể bỏ xuống được.
“Kỷ cô nương, xưng hô
sư phụ này ta cũng không dám nhận, ban đầu ta đã từng hỏi qua sự lựa
chọn của ngươi, hôm nay con đường này bất kể là sau ngươi có hối hận hay không thì cũng đã không thể trở về được nữa .” Bách Hợp tiếp nhận nội
dung của vở kịch tự nhiên biết Diệt Tuyệt đối với đồ đệ này cực kỳ hận
nàng không nghe lời, lại cấu kết cùng với Dương Tiêu, lúc này mặc dù Kỷ
Hiểu Phù khóc tới đáng thương nhưng nàng cũng không có nửa điểm lay
chuyển ý định, ngược lại Dương Tiêu, mặc dù hắn trời sinh tính tình đa
tình nhưng Kỷ Hiểu Phù đối với hắn cũng không giống như vậy, đây là cô
nương lần đầu tiên trong đời hắn động chân tình, trước đây mặc dù hai
người ồn ào náo động nhưng lúc đó hắn chỉ hơi tức giận Kỷ Hiểu Phù, lúc
này nhìn tới Hiểu Phù già nua như thế thì trong lòng hắn cũng hết giận
phân nửa, lại thấy Lục Đại môn phái tấn công lên đỉnh Quang Minh, trước
đây Dương Tiêu dù có đối với Kỷ Hiểu Phù có bất mãn nhiều hơn nữa thì
lúc này nhìn thấy nàng khóc cũng không khỏi toát ra chút thương tiếc.
“Chuyện ban đầu do ta có lỗi với nàng, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của ta, nếu muốn giết thì hãy giết ta đi, cầu xin ngươi nhìn ở phần tình cảm thầy
trò với mà tha cho Hiểu Phù một mạng.” Cũng không biết là có phải ở cùng một chỗ với Dương Tiêu nên những năm này nghe
được nhiều lời ngon tiếng ngọt hay không, lúc Kỷ Hiểu Phù nghe thấy được những lời này thì nửa
điểm cũng không thay đổi sắc mặt, chẳng qua là quỳ ở trên mặt đất lệ rơi không ngừng.
Ân Lê Đình liền ở một bên cười lạnh: “Chịu chết
ngươi cũng cướp trước, yên tâm đi, người ma giáo các ngươi một người đều không chạy thoát được, việc gì phải giành trước giành sau?”
“Lục đệ!” Tống Viễn Kiều vốn có tính cách thuần hậu, tự nhiên là không đành
lòng muốn nghe giọng nói chanh chua này của Ân Lê Đình, vội quát lên một câu, Trương Vô Kỵ ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn thấy được
trong đó có cậu cùng với ông ngoại tóc bạc trắng xóa, lúc này trong lòng khó chịu vội nói: “Còn cầu xin Lục thúc tha mạng, Dương thúc thúc hắn
có sai, chất nhi thay hắn nhận lỗi với người. . . . . .”
Không
đợi Trương Vô Kỵ nói hết lời thì lửa giận ẩn nhẫn nhiều năm trong lòng
Ân Lê Đình rốt cục cũng lộ ra ngoài : “Trương Vô Kỵ, rốt cuộc ai mới là thân thúc thúc của ngươi, để cho cánh tay của ngươi phải vươn ra ngoài
như vậy?”
“Lục đệ. . . . . .” Tống Viễn Kiều cùng Trương Khê Tùng vừa nghe thấy được lời này của Ân Lê Đình thì trong lòng cũng kinh hãi, vội vàng lên tiếng gọi gắn, khuôn mặt của Trương Vô Kỵ căng tới đỏ
bừng, âm thanh mềm nhẹ nói : “Lưng bàn tay, mu bàn tay cũng đều là thịt, ban đầu mẹ ta cũng thế. . . . . .”
“Đừng nhắc tới mẹ ngươi nữa,
nếu không phải là mẹ ngươi thì ban đầu Ngũ ca của ta cũng sẽ không rơi
vào kết quả như vậy . . . . . .” Ân Lê Đình lúc này chính là vô cùng
tức giận, nói chuyện cũng không lựa lời, chọc thẳng khiến sắc mặt của
Trương Vô Kỵ trắng bệch, Ân Thiên Chính ở trong đám người Minh Giáo lúc
này nghe được lời nói của mấy người Võ Đang thì trong mắt lộ ra vẻ vui
mừng : “Chẳng lẽ, đây chính là Vô Kỵ sao?”
Bởi vì Bách Hợp làm
rối nên Trương Vô Kỵ cũng không có ngang trời xuất thế giống như trong
nội dung của vở kịch, cũng không có màn ra sân tươi đẹp như vậy, lúc này cha con Ân Thiên Chính cho là trước khi chết có thể gặp được ngoại tôn
của mình thì trong lòng cũng hết sức vui mùng, nhưng lại không có giống
như cái loại cảm giác mừng rỡ mà Trương Vô Kỵ về say thay mặt cho Ân
Thiên Chính ra mặt kia, Người của Lục Đại môn phái cũng không cho họ có
thời gian ôn chuyện, mọi người sau khi hợp ý xong thì trừ giết chết
Dương Tiêu ra còn lại những người khác trong Minh Giáo cũng chỉ trực
tiếp phế bỏ võ công mà thôi.
Toàn bộ chuyện này kết thúc rồi thì
mọi người cũng đi xuống đỉnh Quang Minh, lại gặp được người của Triệu
Mẫn phái tới, nhưng lần này có Bách Hợp ở đây nên mưu kế của Triệu Mẫn
cũng không thể thực hiện được, không có chuyện mọi người trong Lục Đại
môn phái đều bị nhốt, cũng không có Trương Vô Kỵ về sau trở thành giáo
chủ Minh Giáo, lại càng không có khả năng để cho người của Minh Giáo cứu Lục Đại môn phái, do đó làm cho mọi người Lục Đại môn phái ở trong võ
lâm thiếu Minh Giáo một cái nhân tình.
Bách Hợp trải qua trận
đánh lần này thì danh vọng được đề cao rất lớn, nàng đi tới Nguyên triều lẻn vào trong phủ của Triệu Mẫn giết chết Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu
xong thì liền quay trở lại Nga Mi, trong lúc này võ lâm đồng đạo cũng tụ họp ở Nga Mi, cho Bách Hợp làm chủ cùng đi tới Băng Hỏa đảo, Thành Côn
bị giết ở trước mặt Tạ Tốn, nhưng đồng dạng Tạ Tốn cũng chết ở dưới Ỷ
Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt.
Với vì danh vọng của Bách Hợp hiện nay không giống như trước cho nên Đồ Long Đao cũng được giao vào trong tay
nàng để bảo quản, sau khi nàng cho đao kiếm chạm nhau xong thì lấy ra
Cửu Âm Chân Kinh, từ đó chuyên tâm vào tập luyện võ công, Nga Mi còn lại chiếu theo nội dung của vở kịch, giao vào trong tay của Chu Chỉ Nhược.
Cũng không biết là có phải là Trương Vô Kỵ tỏ ra yếu kém không giống như
trong nội dung vở kịch hay không cho nên nàng đối với Trương Vô Kỵ về
sau cũng không có yêu thích tới đâu, trải qua sự cố tình đả kích của
Bách Hợp, hôm nay nàng đã sớm trưởng thành, có thể nói là Chu Chỉ Nhược
không có tình cảm quấy nhiễu là chưởng môn nhân thích hợp nhất của phái
Nga Mi. Kể từ đó vừa hoàn thành được tâm nguyện của Diệt Tuyệt, coi như
đẩy nội dung vở kịch trở về quỹ đạo vỗn có.
Vài năm sau từng có
thiếu nữ gọi là Dương Bất Hối lên phái Nga Mi để khiêu khích Bách Hợp,
nhưng về sau nàng chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện võ công, Dương Bất Hối về sau bị Chu Chỉ Nhược giáo huấn một trận, chẳng biết đi đâu.