Lần này bởi vì việc luyện tập võ công nên Bách Hợp sống rất lâu, cũng
không biết chuyện gì xảy ra, trừ lần đầu tiên cô chết trẻ ở trong “Câu
chuyện thế giới cha con” thì sau này người đàn ông trong không gian này đều để cho cô sống thọ chết tại nhà. Lúc này cô đã sống ước chừng gần
200 năm, trở lại trong không gian kia thấy bầu trời quen thuộc ấy, Bách
Hợp ngẩn người, thật lâu mới tỉnh táo lại.
“Lâu rồi không gặp”.
Bóng dáng chàng trai trẻ khôi ngô, tuấn tú xuất hiện ở trước mặt Bách
Hợp, anh vẫn mặc bộ cẩm bào ngọc quan, bóng dáng nhìn thấy chân thật hơn nhiều, lúc nhìn thấy Bách Hợp khẽ gật đầu, ngọc quan trên đầu rũ xuống, tới hai hạt ngọc trai cũng theo động tác đi của anh mà nhẹ nhàng lắc
lư. Bách Hợp nhẹ nhàng mỉm cười, trải qua cuộc sống của vài kiếp đã làm
cho tính tình của cô bình lặng rất nhiều, lúc này thấy chàng trai kia
xuất hiện, cô cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ đi theo cười nói:
“Nhờ anh chiếu cố rồi.”
Chàng trai cũng không có ý tiếp tục hàn huyên, trực tiếp vung tay lên, bên cạnh anh lần nữa xuất hiện thông tin về Bách Hợp:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)
Họ tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 51 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 11 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh
Sở trường: không
Mị lực: 21 (max 100 điểm)
So với độ khó khi làm nhiệm vụ Tiếu ngạo giang hồ thì lúc này thuộc tính
giá trị được cộng thêm cũng không nhiều, có thể nhìn thấy phần kỹ năng
xuất hiện Cửu Dương Chân Kinh cùng với kỹ năng chính mình đã học được từ trước là Cửu Âm Chân Kinh, vẫn như trước, trong lòng Bách Hợp không
nhịn được một trận kích động. Cô mãn nguyện nở nụ cười. Nói thật trong
nhiệm vụ Ỷ Thiên Đồ Long ký này thì người đàn ông này đã rất chiếu cố cô rồi, nguyên nhân là bởi cô biết toàn bộ nội dung vở kịch cho nên cô có
thể trước tiên tiếp nhận Cửu Âm Chân Kinh, bởi vì học xong môn võ công
này cho nên về sau cô mới có thể thuận lợi như vậy, gần như không gặp
bất kỳ trở ngại nào liền hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể học được Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh, sau này cô chỉ cần tiếp tục tiến
vào trong nhiệm vụ thì cô còn có thể học tiếp. Bách Hợp cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Cảm ơn anh đã chiếu cố và cho tôi cơ hội”, Bách Hợp
đứng dậy, cúi đầu thi lễ với hư ảnh kia. Bên khóe miệng chàng trai kia
lộ ra một nụ cười rất nhẹ. Gương mặt anh vốn lạnh lùng băng giá, một đôi mắt nhỏ dài, ánh mắt như đao, ngũ quan như được gọt dũa nhưng lần này
đôi môi mỏng chỉ hơi hé mở một chút xíu thật giống như làm cho cả ngũ
quan hoàn mỹ hòa tan ra, giống như băng tuyết tan chảy, đã bước vào các
loại vở kịch đã xem không thiếu tuấn nam mỹ nữ khiến Bách Hợp kinh ngạc
một hồi.
“Cô khiến cho tôi vô cùng hài lòng.” Trong tiếng nói của anh lúc này giống như là có một tia nhân khí, không hề lộ ra vẻ xa
cách, lạnh như băng giống như lúc trước, nhìn Bách Hợp mỉm cười nói:
“Cho nên tôi chuẩn bị cho cô thêm một lần ưu đãi.”
Nói xong lời này, chàng trai kia lại hỏi: “Tôi chuẩn bị tặng cho cô hai điểm thuộc tính giá trị, cô muốn thêm vào đâu?”
Chẳng qua là thuận miệng nói câu cảm tạ thế nhưng người đàn ông này thoáng
cái lại muốn cộng thêm cho mình hai điểm. Bách Hợp cũng đã làm không ít
nhiệm vụ, biết việc cộng thêm điểm thuộc tính khó khăn đến mức nào. Lúc
này người đàn ông kia càng hào phóng, trong lòng cô càng sinh ra cảm
giác thụ sủng nhược kinh liền vội vàng nói: “Tôi muốn thêm vào thuộc
tính trí lực”. Ngoại trừ võ lực ra, trí lực vẫn còn thấp so với các
thuộc tính khác. Người đàn ông thần bí kia khẽ mỉm cười:
“Có thể”. Anh vừa dứt lời, tư liệu thuộc tính trong tinh không liền biến thành:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 53 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 11 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh
Sở trường: Không
Mị lực: 21 (max 100 điểm)
Bách Hợp thấy tăng thêm 2 điểm trí lực liền hài lòng nở nụ cười. Hiện nay,
nhiệm vụ của cô còn không phải thời điểm được thất bại, lúc này thuộc
tính của mình tăng càng cao, cô liền có cảm giác an toàn vì vậy lại
hướng đến chàng trai thần bí gật đầu một cái: “Tôi muốn tiến hành nhiệm
vụ tiếp theo”.
Cô vừa dứt lời, chàng trai cực kỳ tuấn mỹ kia liền khua tay áo rộng lên, rõ ràng người này chỉ là một hư ảnh phảng phất
nhưng dường như lúc này Bách Hợp lại có thể cảm giác được kình phong
mà
ống tay áo của anh mang tới, cô không tự chủ được bay ra ngoài. Sau một
trận trời đất quay cuồng, cô mơ màng xoay người tỉnh lại, bên cạnh liền
có một giọng nam kinh hoảng đang gọi: “A Hợp, có gì đáng ngại hay
không?”
Bách Hợp theo bản năng lắc đầu, vừa định mở miệng nói
chuyện thì từng đợt cảm giác buồn nôn dâng lên, nàng xoay người liền gục trên mặt đất nôn ra, nôn đến tối tăm mặt mũi, suýt nữa nôn ra cả mật
thì trong lòng mới thư thái hơn nhiều.
“A Hợp, thật xin lỗi, cũng là lỗi của ta, muội đừng nói cho sư thúc là lỗi của ta có được hay
không?” tiếng khóc mềm mại của một nữ nhân vang lên, giọng nói ban nãy
của nam nhân kia liền thay đổi, ở bên cạnh khuyên nàng: “Sư muội Mạn Nhi cũng không phải là cố ý, A Hợp muội đừng khinh người quá đáng!”
Vừa dứt lời, trong lòng Bách Hợp liền xuất hiện nội dung vở kịch. Nàng cảm
giác được có người vứt thân thể của nàng xuống một nơi không biết, nhưng lúc này nàng không có khả năng so đo với những người này, ngược lại một bên cố nén cơn đau đầu, một bên bắt đầu tiếp thu nội dung vở kịch.
Nàng vốn cho rằng mình học xong Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh thì
sau này làm nhiệm vụ sẽ trôi chảy hơn rất nhiều nhưng trên đời này đạo
lý không có bữa cơm trưa nào miễn phí lúc nào cũng đúng, lúc này nàng
không dừng ở việc tiến vào thế giới võ học đơn thuần mà là tiến vào một
thế giới thần quỷ. Khác với lúc trước tiến vào thế giới có hòa thượng,
yêu ma, thế giới này còn có yêu quái cùng với quỷ quái các loại, tự
nhiên cũng có hai giáo Phật- Đạo hàng yêu trừ ma mà Bách Hợp lần này
đúng lúc là con gái độc nhất của Đào Nhiên Hưng, chưởng môn phái Mao
Sơn, một môn phái pháp thuật bé nhỏ, Đào Bách Hợp.
Lúc này Đào
Bách Hợp mới bốn tuổi, Đào Nhiên Hưng lấy vợ là Ninh thị nhưng dưới gối
cũng chỉ có duy nhất một người con gái. Bởi vì sau này phái Mao Sơn
không thể giao vào tay một nữ nhi, đáng tiếc Đào Nhiên Hưng đã lấy Ninh
thị nhiều năm mà chỉ sinh được một nữ nhi, về sau cái bụng vẫn không có
động tĩnh gì nên hai năm trước Đào Nhiên Hưng đành phải nhặt một cô nhi
từ dưới chân núi đưa về, định bụng coi như bồi dưỡng cho con rể của
mình, thuận tiện truyền y bát của mình cho hắn.
Đứa trẻ Đào Nhiên Hưng mang về thiên tư thông minh hơn nữa cốt cách tinh kỳ, Đào Bách Hợp từ nhỏ thân thể đã gầy yếu, bẩm sinh trong cơ thể có luồng khí hỗn loạn vì vậy không phù hợp với việc tu luyện Mao Sơn thuật. Đào Nhiên Hưng
cuối cùng đành bỏ qua nữ nhi, toàn tâm toàn ý đem tâm tư đặt ở trên
người đồ đệ, đem tất cả những gì tâm đắc nhất toàn bộ dạy cho đồ đệ Mạc
Thiếu Kỳ, vốn là hy vọng sau này hắn chấp chưởng Mao Sơn, đem y bát của
mình phát dương quang đại cũng rất tốt, rất có lợi cho con gái của mình. Mạc Thiếu Kỳ cũng học rất tốt. Hắn sinh ra trong gia đình nghèo khó vì
vậy nhà hắn bất đắc dĩ phải bán hắn. Hắn lại không tình nguyện làm nô
bộc cho nên trốn thoát, đang suýt nữa chết đói thì Đào Nhiên Hưng cứu
hắn lại muốn dạy hắn kỳ thuật như vậy nên Mạc Thiếu Kỳ vui sướng như
điên, giống như gặp được người cứu giữa sa mạc khô cạn. Hắn bắt đầu điên cuồng học các loại đạo thuật, rất nhanh liền trở thành con rể hiền tâm
đắc trong mắt Đào Nhiên Hưng.