Đào Nhiên Hưng đã từng hỏi Mạc Thiếu Kỳ lúc hắn mới lên núi về việc định hôn sự giữa hắn và Đào Bách Hợp. Mạc Thiếu Kỳ lúc đó có được cơ hội như vậy thì tự nhiên trong lòng vui mừng vô cùng, không chút do dự liền
nhận lời, chẳng qua là hắn đối với chuyện cưới Đào Bách Hợp từ đầu đến
cuối vẫn có cách nhìn hoàn toàn bất đồng.
Hắn đã quá quen thuộc
với cuộc sống khổ cực lúc ban đầu, khi tới Mao Sơn thì rất sợ Đào Nhiên
Hưng không muốn thấy hắn nữa, lại đuổi hắn đi để hắn trở về cuộc sống
lang bạt kỳ hồ lúc trước. Vì vậy, hắn đối với Đào Bách Hợp, vị hôn thê
nhỏ hơn mình năm tuổi vẫn luôn có thêm sự che chở, sử dụng mọi thủ đoạn
dụ dỗ được Bách Hợp để nàng không thể rời bỏ hắn thì trong lòng hắn mới
thở phào nhẹ nhõm. Mà đến cuối cùng, hắn cảm thấy loại cuộc sống dựa vào người khác thế này không đáng tin. Đối với người đã nếm trải đau khổ
như Mạc Thiếu Kỳ mà nói, không gì có thể so sánh được với việc chính hắn nắm quyền chủ động trong tay, có như vậy thì trong lòng hắn mới cảm
thấy an toàn.
Cũng bởi vì vậy, hắn một bên dụ dỗ Bách Hợp đối với hắn toàn tâm tín nhiệm, một bên dốc hết sức tu luyện đạo thuật. Năm
Bách Hợp tám tuổi đã đối với Mạc Thiếu Kỳ một lòng say mê, cũng năm đó,
một nữ nhi con người bà con xa với Ninh thị, mẫu thân của Bách Hợp, vì
thân thể yếu đuối mà bị đưa lên Mao Sơn. Hoàng Mạn Nhi hoàn toàn khác
với một Đào Bách Hợp đen gầy, khỏe mạnh, đã sống trong núi từ nhỏ. Nàng
xuất thân từ nơi Giang Nam đông đúc và giàu có, gia cảnh mặc dù không
phải đại phú địa quý nhưng cũng có chút giàu có. Gia đình nàng đối với
nữ nhi nhu nhược, yếu đuối này hết sức coi trọng. Hơn nữa, Hoàng Mạn Nhi lớn lên trắng nõn khả ái, khác biệt với Đào Bách Hợp đen gầy khiến cho
Mạc Thiếu Kỳ thoáng cái liền thích cô tiểu thư yêu kiều, thân thể quen
được chiều chuộng này.
Bởi vì liên quan đến xuất thân, Mạc Thiếu
Kỳ do tự ti mà luôn lộ ra vẻ đặc biệt kiêu căng. Ở trước mặt Đào Bách
Hợp, hắn có một cảm giác ưu việt xen lẫn với cảm giác khẩn trương, sợ
hãi, rất sợ một ngày kia Đào Bách Hợp không còn thích mình nữa, Đào
Nhiên Hưng muốn đuổi mình xuống núi. Nhưng cảm giác khẩn trương, sợ hãi
này của Mạc Thiếu Kỳ sau khi được Đào Nhiên Hưng thường xuyên khen ngợi
đã dần tan thành mây khói. Lúc chưa biết đến Hoàng Mạn Nhi, hắn đối xử
với Đào Bách Hợp chỉ là ứng phó nhưng cũng có vài phần xem thưởng. Nhưng sau khi nhìn trúng Hoàng Mạn Nhi, Mạc Thiếu Kỳ liền sinh ra cảm giác
muốn chinh phục đại tiểu thư này và cũng cảm thấy chỉ có cô nương như
vậy mới có thể xứng đôi với hắn.
Hắn bây giờ đã mười bốn tuổi, đã sớm biết chuyện tình cảm nam nữ. Gần đây hắn dụ dỗ Bách Hợp tác động
đến cha mình nên Đào Nhiên Hưng đã bắt đầu dẫn hắn xuống núi bắt yêu trừ ma. Hắn chuẩn bị một khi chiếm được chân truyền của Đào Nhiên Hưng sẽ
nắm giữ Mao Sơn trong lòng bàn tay, tiếp tục cưới Hoàng Mạn Nhi làm vợ.
Bách Hợp đã tiếp thu nội dung bên trong của vở kịch, Đào Bách Hợp đối với
Mạc Thiếu Kỳ một lòng si mê nhưng hắn sau khi dần chiếm được quyền hành
liền bắt đầu không kiên nhẫn với nàng nữa. Cũng không biết vì sao Hoàng
Mạn Nhi lại càng nhìn nàng không vừa mắt, cùng liên thủ với Mạc Thiếu Kỳ để gây khó dễ cho nàng. Tuổi của Đào Bách Hợp nhỏ hơn hai người này một chút, đến giờ vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, đợi đến khi nàng lớn thì đã hình thành tính tình hèn yếu mất rồi.
Sau này Mạc Thiếu Kỳ vì
muốn cưới Hoàng Mạn Nhi làm vợ đã quay lưng với đạo lý, khi cùng Đào
Nhiên Hưng ra ngoài bắt yêu đã câu kết với yêu quái hại chết Đào Nhiên
Hưng, cuối cùng lại bức tử Ninh thị. Nếu không phải Ninh thị trước khi
chết đã liều mình đưa con gái đi khỏi Mao Sơn thì sợ rằng Đào Bách Hợp
cũng khó tránh bị hắn hạ độc thủ. Mạc Thiếu Kỳ sau lại cưới Hoàng Mạn
Nhi, Mao Sơn do Đào gia truyền qua nhiều thế hệ dần dần sửa lại thành họ Mạc, Đào Bách Hợp cuối cũng đau khổ, buồn bực mà chết. Hối hận cuối
cùng của cả đời nàng là không nhận ra diện mạo lang sói đích thực của
Mạc Thiếu Kỳ, gia nghiệp cả đời cha mẹ nàng để lại lại rơi vào tay của
người ác độc như vậy. Lại bởi vì nàng một lòng si mê đối với hắn nhưng
tình cảm bị phản bội khiến Đào Bách Hợp càng vô cùng đau khổ.
Nửa đời sau nàng đã từng tìm tới các danh sư, muốn báo thù Mạc Thiếu Kỳ
nhưng suýt nữa báo thù không được ngược lại bị diệt khẩu. Bách Hợp lúc
này đi tới đúng là lúc Hoàng Mạn Nhi vừa mới lên Mao Sơn không lâu. Lúc
này nàng mới chín tuổi, Mạc
Thiếu Kỳ vừa mới mười bốn tuổi, tất cả sự
việc còn chưa phát sinh. Cũng may mà tới kịp. Nàng vuốt vuốt cái trán,
lúc này mới bắt đầu đánh giá đến vị trí của mình. Hoàng Mạn Nhi hôm nay
cố ý lừa gạt nàng đến một chỗ trên sườn núi, trực tiếp đẩy nàng lăn
xuống đụng vào một tảng đá nên bị thương. Vết thương này đúng lúc là ở
trên hai gò má, chắc là để nàng hủy dung, sau này Mạc Thiếu Kỳ lấy đó
làm cớ ghét bỏ nàng.
Mà Hoàng Mạn Nhi sau khi gây ra tai nạn lại
nói trước mặt Đào Nhiên Hưng là Đào Bách Hợp tự mình nghịch ngợm, nàng
khuyên can liên tục không được, suýt nữa cũng bị Bách Hợp kéo ngã xuống
theo. Cuối cùng, nàng là người đầu sỏ gây chuyện lại không có chuyện gì, ngược lại Bách Hợp là người bị hại lại bị Đào Nhiên Hưng đánh cho một
trận. Đào Nhiên Hưng đối với nữ nhi không chịu học tập đạo thuật gia
truyền càng thêm thất vọng mà nguyên chủ cũng vì chuyện này mà tính cách càng thêm hướng nội, hèn yếu.
Nghĩ tới những điều này, trong
lòng Bách Hợp không khỏi cười lạnh hai tiếng. Hai người Mạc Thiếu Kỳ và
Hoàng Mạn Nhi lúc này đã sớm không còn ở bên cạnh nàng, chắc là thấy
việc gây tai nạn đã xong, giờ muốn làm sao giúp đỡ nhau đến trước mặt
Đào Nhiên Hưng bịa chuyện dối trá. Bách Hợp lần này đương nhiên không
thể nào để hai người này tùy ý khi dễ nàng. Phái Mao Sơn này vốn nên là
của nàng, cuối cùng Mạc Thiếu Kỳ lòng lang dạ sói cướp đi không nói lại
còn vì để nắm quyền mà hại chết cha mẹ Đào Bách Hợp. Đào Bách Hợp truyền đến tâm nguyện quan trọng nhất là vạch trần bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ, không để cho chúng đạt được mục đích, còn muốn cho Mạc Thiếu Kỳ lúc nhỏ đến từ đâu thì trở lại đó. Điều quan trọng hơn là nếu có cơ hội thì nhất định phải truyền lại huyết mạch của Đào gia.
Bách Hợp cố
nén đau đớn trên mặt, đứng dậy, chạy về hướng Đào Nhiên Hưng. Nội dung
bên trong vở kịch nàng đã trải qua một lần nên nàng biết là thời gian
này Đào Nhiên Hưng cùng Ninh thị đang ăn cơm, bởi vì Mạc Thiếu Kỳ tố cáo nên khiến cho hai vợ chồng Đào Nhiên Hưng và Ninh thị cụt hứng bỏ đi.
Lần này nàng đương nhiên không thể để cho người ta khi dễ giống như
nguyên chủ được.
“Cha, nương!”. Bách Hợp ngay lập tức nhào đến
chỗ Ninh thị. Ninh thị vốn đang nói đùa cùng với Đào Nhiên Hưng, vừa
nhìn thấy con gái chạy vào, khuôn mặt đầy máu thì không khỏi giật mình:
“A Hợp, con làm sao vậy?”
Bởi vì Đào Bách Hợp không chịu học đạo
thuật gia truyền của Đào Nhiên Hưng lại vì nàng chỉ là một nữ nhi mà Đào Nhiên Hưng đối với nàng hết sức thất vọng, tình cảm giữa hai cha con
cũng không sâu, lúc này nghe được câu hỏi của thê tử liền hừ lạnh một
tiếng:
“Còn có thể như thế nào, nhất định là đi ra ngoài nghịch ngợm gây sự rồi ngã thôi!”
“Cha”, Bách Hợp ủy khuất bĩu môi, khóc ròng nói: “Là Mạn Nhi tỷ tỷ đẩy con ngã xuống, sư huynh bảo con nhận là tự mình ngã.”
Đào Nhiên Hưng thân là chưởng môn của một phái, mặc dù tâm tư không tinh tế bằng Ninh thị nhưng nghĩ một chút cũng nghe ra có gì đó không thích
hợp. Ninh thị lại càng nhíu mày lại, lớn tiếng hỏi:
“Thật sự là
sư huynh của con vì bảo vệ thay cho Mạn Nhi mà bảo con thừa nhận là tự
mình ngã?” Thời gian Mạc Thiếu Kỳ lên núi đã hơn hai năm, đối với đồ đệ
chăm chỉ này thật ra Ninh thị vẫn là vì trượng phu mà có chút vui mừng.
Nhưng bản năng bà luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Trước kia có một số sự việc không suy xét kỹ, lúc này trong đầu tái hiện lại khiến cho vẻ
mặt của Ninh thị dần có chút khó coi.