Trước kia hai vợ chồng Đào Nhiên Hưng sẽ không suy nghĩ nhiều, tự nhiên
thấy việc Mạc Thiếu Kỳ dắt tay Hoàng Mạn Nhi chỉ là bởi hắn tính cách ôn nhu, nghe lời mà chăm sóc sư muội nhỏ tuổi. Nhưng lúc này trong lòng
sinh ra hoài nghi mới nhìn ra những ý tứ khác. Đào Nhiên Hưng cho người
làm lui xuống, ra hiệu Ninh thị đóng cửa lại rồi lúc này mới gọi nữ nhi
đi ra: “Không nghĩ họ Đào ta cả đời hàng yêu trừ ma, không ngờ giờ già
rồi lại nhìn nhầm”
Trong lòng Ninh thị cũng hết sức tức giận, vừa cầm khăn tay lau mặt cho nữ nhi vừa hỏi: “A Hợp, thường ngày đại sự
huynh của con đối với con như thế nào? Con thích ăn đùi gà sao?”
Hoàng Mạn Nhi dù sao cũng là người mình đưa lên núi, Ninh thị cũng không hy
vọng nghĩ xấu cho một đứa trẻ. Bách Hợp không khách khí đem bộ mặt thật
của Mạc Thiếu Kỳ nói ra một lần, nàng sống không biết bao nhiêu năm, mặc dù không cần thiết phải quá thông minh nhưng nàng thắng ở lòng kiên
nhẫn. Nàng đem nhưng lời nói trong lòng mình sắp xếp vài lần, thấy không có vấn đề gì mới nói ra khiến cho Đào Nhiên Hưng tức giận đến bước chân loạng choạng, đối với việc Mạc Thiếu Kỳ lòng lang dạ sói không tiếp tục hoài nghi nữa.
“Nương, con không thích ăn đùi gà.” Bách Hợp nói
xong lời này liền có bộ dạng như lỡ lời, vẻ mặt kinh sợ che miệng lại.
Thấy bộ dáng này của nàng khiến cho Ninh thị liền hoài nghi: “Tại sao?”
Bách Hợp lộ ra dáng vẻ bị tra hỏi, lúc này mới lí nhí nói: “Mạn Nhi tỷ tỷ
nói nếu con để lộ ra miệng thì sau này sẽ khiến cho đại sư huynh đánh
chết con.”
“Hoang đường!” Đào Nhiên Hưng tức giận vỗ mạnh vào mặt bàn, giận đến ria mép không ngừng run rẩy. Bách Hợp cũng giả vờ như bị
dọa sợ: “Cha, học đạo thuật rất vinh dự sao? Đại sư huynh nói sau này
huynh ấy muốn làm chưởng môn, nói con hôm nay đã bị hủy dung, không xứng với huynh ấy, huynh ấy muốn kết hôn với Mạn Nhi tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, muốn làm rạng rỡ tổ tông Mạc gia.”
Lúc này Đào Nhiên Hưng vẫn
còn chưa chết mà sản nghiệp Đào gia của mình đã bị Mạc Thiếu Kỳ nhòm
ngó, lồng ngực Đào Nhiên Hưng không nhịn được phập phồng, vừa muốn mở
miệng thì Bách Hợp đã rụt rè nói:
“Cha, vậy con cũng muốn làm
chưởng môn. Mạn Nhi tỷ tỷ đã ở đây học tập đạo thuật lợi hại như thế nào thì con cũng muốn học như vậy.”
Đào Nhiên Hưng chỉ cho là nữ nhi nhà mình thấy người khác lợi hại luôn ức hiếp mình thì trong lòng có
chút không thoải mái, cũng không nghĩ qua về ý tứ lời nói của nàng.
Nhưng mà trước kia dù cho ông có nói như thế nào Bách Hợp cũng không
chịu đồng ý học đạo thuật vậy mà giờ nàng lại chủ động nói muốn học. Tuy không có mấy nữ tử đi theo đạo thuật nhưng dù sao Đào gia mấy đời con
một, dưới gối ông cũng chỉ có một nữ nhi này nên thấy nữ nhi nói vậy Đào Nhiên Hưng vẫn có chút vui mừng.
Nếu Bách Hợp thật sự muốn học, nàng là huyết mạch của mình, giao Đào gia cho nàng so với việc truyền
cho người tàn nhẫn, hung ác, vong ân phụ nghĩa Mạc Thiếu Kỳ vẫn tốt
hơn, để cho hắn chà đạp. Nghĩ đến Đào gia sửa thành họ Mạc, Đào Nhiên
Hưng liền biết hai năm qua ông đã nhìn nhầm người, trong lòng không khỏi giận dữ, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: “Dù sao con cũng phải nhớ
rằng nếu muốn học đạo thuật do tổ tiên Đào gia ta truyền lại thì sau này không được kêu khổ, cũng không được kêu mệt, phải làm rạng rỡ Đào gia,
có biết không?”
Bách Hợp không nghĩ tới đơn giản như vậy đã giải
quyết được sự việc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm vui mừng liền gật đầu đồng ý. Nàng học Cửu Dương Chân Kinh cùng Cửu Âm Chân Kinh sau cũng đã tại chính mình thuộc tính trị giá kỹ năng một ít lan
có hai thứ này võ học bí tịch tồn tại, kỹ nhiều không áp thân. Mình
biết càng nhiều kỹ năng thì nhiệm vụ sau này hoàn thành càng đơn giản.
Dù sao trước kia gặp chuyện gì mình cũng không đến nỗi yếu đuối để mặc
người chém giết. Nàng chỉ hận không được người tài cao dạy bảo, giờ có
người dạy nàng học thì dù cho có buồn khổ thế nào cũng không sánh bằng
lúc trước một mình nàng nghiên cứu Cửu Dương Chân Kinh.
Nghĩ được như vậy nên Bách Hợp liền gật đầu: “Cha, người cứ yên tâm. Mặc dù con
không được thông minh giống như đại sư huynh nhưng tuyệt đối sẽ nghe lời cha dạy bảo!”
Đào Nhiên Hưng vô cung vui mừng, hiếm khi có sắc mặt tốt đối với nữ nhi, cũng muốn tỉ mỉ xử lý những kẻ làm nữ nhi thương tâm.
Học đạo thuật đầu tiên cũng cần thân thể khỏe mạnh. Cũng may là Bách Hợp
đối với Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh đã tìm tòi học tập thấu
đáo. Mặc dù bởi vì nàng tiến hành nhiệm vụ mới nên bị hạn chế thuộc
tính, công lực cũng bị mất sạch, không theo cùng nàng tới đây nhưng nàng vẫn còn nhớ kỹ hai bộ bí quyết võ công vì vậy nàng một lần nữa bắt đầu
tu luyện lại hai bộ chân kinh. Bởi vì từng có kinh nghiệm nên nàng tập
luyện đặc biệt nhanh chóng. Cũng vì thế nên nhờ có nội lực, nàng học đạo thuật có thể không có thiên tư thông mình nhưng lại đánh bại người khác bằng việc nàng hết sức chăm chỉ, hơn thế nữa lại có một sức lực dẻo
dai. Mỗi khi gặp chỗ không hiểu, nàng luôn tập luyện không ngừng, có chỗ nào khó hiểu thì phải tìm Đào Nhiên Hưng hỏi thật kỹ đến khi hiểu mới
thôi.
Đối với việc nữ nhi đột nhiên như biến thành một người
khác, đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc tu luyện đạo thuật, mắt thấy nàng
tiến bộ cực nhanh, đã có thể vẽ ra một tờ Thần Hành Phù yếu ớt, trong
lòng Đào Nhiên Hưng âm thầm vui mừng, liền bỏ qua việc dạy bảo Mạc Thiếu Kỳ ngược lại toàn tâm toàn ý đặt trên người nữ nhi.
Hoàng Mạn
Nhi đối với việc chuyển biến của Bách Hợp hiển nhiên là vô cùng bất mãn. Nàng đã từng tới tìm Bách Hợp mấy lần, cảm thấy Bách Hợp như là bị cái
gì kích thích bắt đầu học đạo thuật, hơn nữa lại rất nhanh đã học được
đến mức gần bằng mình. Trong lòng nàng không chịu được, muốn tìm Bách
Hợp để gây phiền toái. Cô bé gái ở tuổi này giống như nàng, nhất là lúc
bắt đầu ghen tỵ thì việc làm có khi hết sức trẻ con. Nhưng bây giờ Đào
Nhiên Hưng đem nữ nhi trở thành người thừa kế tương lai của Đào gia sau
này nên tự nhiên không thể để cho nàng làm hỏng đại sự của mình do đó
bảo Ninh thị quản giáo Hoàng Mạn Nhi thật nghiêm. Ông cũng hận nàng ta
vong ân phụ nghĩa nên không tiếp tục dạy nàng đạo thuật ngược lại Ninh
thị lại suốt ngày dạy nàng thêu thùa may vá, nấu nướng, chiếm toàn bộ
thời gian của Hoàng Mạn Nhi làm cho nàng không có cách nào lại đi gây
phiền toái cho Bách Hợp.
Mạc Thiếu Kỳ thấy Đào Nhiên Hưng hết sức coi trọng Bách Hợp thì trong lòng cũng từng không cam chịu. Nhưng hắn
mới chỉ học đạo thuật hai năm, trước kia Đào Nhiên Hưng mới chỉ đặt nền
móng cho hắn nên cùng lắm hắn mới chỉ học được chút đạo thuật sơ sài mà
thôi. Sau này Đào Nhiên Hưng lại không
đặt tâm huyết toàn bộ trên người
hắn nữa nên lúc này hắn mới chỉ học xong công phu mèo cào, mặc dù rất
bất mãn với chuyển biến của Đào Nhiên Hưng nhưng lúc này hắn căn bản
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cứ như vậy thời gian bảy năm
nháy mắt trôi qua, nền tảng của Bách Hợp đã rất cao. Nàng đã vẽ ra được
các loại bùa chù uy lực cực mạnh, hơn nữa bởi vì nàng luyện tập Cửu
Dương Chân Kinh nên nếu không luận đạo thuật mà luận công phu, Đào Nhiên Hưng cũng thấy không phải là đối thủ của nàng. Bởi vì nguyên nhân võ
công tốt, nội lực mạnh, phù do nàng vẽ thành công hơn nửa. Đào Nhiên
Hưng đã bắt đầu dạy nàng một số loại như Ngũ lôi chú cùng với pháp thuật Tát đậu thành binh. Không biết có phải bởi nàng chăm chỉ hay bởi nội
lực của bản thân nàng cực mạnh, máu huyết cũng hết sức dồi dào mà nàng
thử vài lần thì tỷ lệ thành công cực cao, có khi đánh ra Ngũ lôi chú
khiến cho ngay cả Đào Nhiên Hưng cũng âm thầm hoảng sợ.
Thời gian mấy năm nay Bách Hợp vẫn luyện tập hết sức chăm chỉ, mỗi ngày mất ăn
mất ngủ, đặt tâm tư vào việc tu tập đạo thuật. Đợi đến khi nàng hai mươi tuổi, đạo thuật của nàng không có ngừng lại ở dưới Đào Nhiên Hưng mà
ngược lại đã vượt qua Đào Nhiên Hưng.
Trong lòng Đào Nhiên Hưng
vừa vui vẻ nhưng cũng cảm thấy hết sức yên lòng, đợi đến khi Bách Hợp
qua hai mươi mốt tuổi liền chuẩn bị tự đưa nàng xuống núi thực nghiệm
một hồi.
Mà đang khéo lúc này là lúc vừa qua đầu xuân, tháng hai
Bách Hợp sinh nhật thoáng qua một cái xong, trong Bách Viên trấn dưới
núi có một gia đình nhà giàu họ Lưu phái quản gia tới xin, nói là thiếu
gia nhà hắn bị yêu hồ mê hoặc, cầu xin Đào Nhiên Hưng xuống núi hỗ trợ
trấn yêu.
Người nhà họ Lưu đưa ra năm mươi lượng bạc. Lúc này
trên Mao Sơn tuy nói Đào Nhiên Hưng cũng không phải danh tiếng vang dội
nhất nhưng bởi vì Đào gia tổ truyền mấy đời nên cũng có chút danh tiếng. Một số người nếu không phải chuyện quan trọng cũng vẫn xin ông hỗ trợ.
Năm mươi lượng bạc đối với người thường thì có vẻ nhiều nhưng một số
người nếu muốn xin thiên sư pháp thuật cao cường hàng thật giá thật ra
tay thì không có trên trăm lượng bạc người ta cũng không nhúc nhích.
Trên Mao Sơn, danh tiếng vang dội nhất là môn phái do Dĩ Chính Nhất đứng
đầu, cũng là thiên sư do chính triều đình ngự phong, căn bản sẽ không
quản thế tục nhàn sự.
Người khác chướng mắt năm mươi lượng bạc
nhưng Đào Nhiên Hưng lại động tâm. Thật ra Đào gia chẳng qua chỉ là một
môn phái nhỏ nhất trên Mao Sơn, trong phái gồm gia đình ông thêm cả hai
người Mạc Thiếu Kỳ và Hoàng Mạn Nhi tổng cộng mới có năm miệng ăn, như
vậy cũng đủ để thấy số người ít ỏi. Những năm nay ông ở trong núi một
lòng dạy dỗ nữ nhi căn bản không có giao tiếp với người ngoài. Người ta
nói ngồi không miệng ăn núi lở huống chi còn phải mua không ít phù chỉ
chu sa. Năm mươi lượng bạc đã là rất nhiều rồi. Nếu có thể lấy được, ông có thể yên tâm dạy bảo nữ nhi thêm mười năm. Đợi đến mười năm sau, Bách Hợp liền tuyệt đối có thể độc bá một phương. Đào Nhiên Hưng dám đánh
cuộc rằng lấy thiên phú đạo thuật đặc biệt của nữ nhi mình thì sau này
so sánh ra tuyệt đối sẽ không kém với cao nhân Chính Nhất của đại phái
Mao Sơn. Chỉ cần có thể bồi dưỡng cho nữ nhi thì Đào gia liền có thể
phát dương quang đại.
Nghĩ tới những điều này, Đào Nhiên Hưng
đương nhiên không chút do dự liền nhận lời. Buổi tối đang căn dặn Ninh
thị thay nữ nhi thu thập quần áo thế nhưng Mạc Thiếu Kỳ và Hoàng Mạn Nhi tiến vào, vừa vào cửa liền mặt mũi u ám:
“Sư phụ thật thiên vị, chỉ đưa Bách Hợp xuống núi. Chúng con cũng muốn đi theo sư phụ xuống núi để mở mang đầu óc.”
Mạc Thiếu Kỳ vốn cho là sau khi mình học xong đạo thuật thì có thể trở
thành tiên nhân, từ đó có thể hô phong hoán vũ trong thế giới phàm tục
nhưng cuối cùng chuyện hoàn toàn không giống với kết quả hắn tưởng
tượng. Lão già Đào Nhiên Hưng không biết làm sao tự nhiên lại bất hòa
với hắn, ngược lại lại bắt đầu dạy bảo nữ nhi của lão. Mạc Thiếu Kỳ cũng nghĩ tới việc học trộm đạo thuật nhưng Đào Nhiên Hưng đề phòng hắn cực
kỳ chặt, những năm gần đây cho tới bây giờ hắn chưa từng bắt được một cơ hôị nào. Hắn cũng không phải không muốn xuống tay từ Bách Hợp nhưng nha đầu chết tiệt kia không biết bị Đào Nhiên Hưng truyền bá điều gì mà đối với hắn cũng không thân cận nữa. Hắn dùng hết tất cả phương pháp thế mà Bách Hợp không thèm gặp mặt hắn. Mạc Thiếu Kỳ mắt thấy hai năm qua Bách Hợp càng ngày càng lợi hại, có thể tiện tay vẽ bùa từ trong hư không,
thậm chí còn có thể lấy máu để trấn âm tà, trong lòng hắn gấp đến độ
giống như bị mèo cào nhưng mà một chút phương pháp cũng nghĩ không ra.
Đào Nhiên Hưng vốn đang mặt mày vui vẻ cùng nữ nhi vừa nói chuyện, vừa chỉ
cho nàng một số pháp môn khi muốn trấn định yêu ma. Những năm này Bách
Hợp tu tập không tệ nhưng lần này mới là lần thực sự thí nghiệm đầu
tiên. Bây giờ Đào Nhiên Hưng coi nữ nhi như bảo bối, chỉ sợ nàng lần đầu thấy yêu ma quỷ quái sẽ bị dọa sợ liền không ngại người khác làm phiền
trấn an nàng, ai ngờ hai người Mạc Thiếu Kỳ lại xông vào, sắc mặt lập
tức trầm xuống.