“Các ngươi có còn quy củ nữa hay không? Hoàng Mạn Nhi, thư của mẹ ngươi
đã đến nói là chậm nhất cuối tháng này muốn đón ngươi trở về, tuổi của
ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên trở về lập gia đình rồi.” Con gái của mình ông thiên vị vốn là chuyện đương nhiên. Mạc Thiếu Kỳ chỉ là
một cô nhi do ông nhặt về nuôi, ông thiên vị con ruột của mình cũng là
đương nhiên, những năm nay Mạc Thiếu Kỳ không thiếu ăn thiếu mặc nên
chắc đã quên mất thân phận, lai lịch của mình rồi.
“ Con không
cần lập gia đình.” Với việc Ninh thị cố tình dung túng, tính cách Hoàng
Mạn Nhi đã trở nên hết sức kiêu căng, tùy hứng. Cho dù Mạc Thiếu Kỳ vẫn
muốn lấy loại thiên kim tiểu thư này nhưng người khác đối với tính tình
của nàng cũng có chút chịu không nổi. Những năm này Đào Nhiên Hưng cũng
không dạy đạo thuật cho Hoàng Mạn Nhi mà ngược lại lại để cho Ninh thị
dạy nàng đi học biết chữ vì để tạo thành cho nàng tính cách nửa vời, cái gì cũng sẽ có một chút nhưng lại không tinh thông bất kỳ cái gì. Mà
quan trọng hơn là căn bản nàng đối với việc học những cái này không còn
kiên nhẫn.
Bởi vì ban đầu người nhà Hoàng gia đưa nàng lên núi là để cường thân kiện thể, định để Đào Nhiên Hưng thường xuyên vẽ Kiện
thân phù để nàng ăn, cũng để nàng luyện tập một chút công phu bên ngoài. Lúc này Hoàng Mạn Nhi da đã rám đen hơn nhiều, vóc người hết sức tráng
kiện, bởi vì nàng không cao nên càng lộ ra việc nàng không còn nhỏ yếu,
yểu điệu, khác hoàn toàn với tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn lúc mới lên núi. Ninh thị thoáng ngoảnh mặt nhìn thoáng qua về phía trượng phu,
nhận thấy vẻ châm biếm trong ánh mắt của Đào Nhiên Hưng, lúc này mới ôn
nhu trấn an Hoàng Mạn Nhi rời đi. Mạc Thiếu Kỳ làm ầm ĩ đòi xuống núi,
thái độ hết sức kiên quyết. Đào Nhiên Hưng thấy hắn tự tìm đường chết
không khỏi nở nụ cười lạnh:
“Ngươi đã muốn xuống núi thì lý nào
ta lại không đồng ý. Chẳng qua công phu của bản thân ngươi thời gian qua học chưa tới nơi tới chốn, nếu đến lúc đó mất mặt xấu hổ thì cũng thôi
nhưng nếu ngộ nhỡ gặp họa sát thương thì đừng trách ta làm sư phụ mà
không nhắc nhở ngươi.” Mạc Thiếu Kỳ nghe đến có thể mất mạng trong lòng
không khỏi cả kinh nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới đây Bách Hợp sẽ đi
theo, một đại sư huynh như hắn thì không lý nào lại sống trong núi vì
vậy vẫn cắn răng đáp ứng.
Trấn Bách Viên cách Mao Sơn khoảng hai
ngày đi đường. Cũng may người của Lưu gia đã phái kiệu tới nên đi đường
cũng nhanh hơn. Bách Hợp lần đầu chân chính xuống núi đối đầu với yêu ma nên trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Ngày đầu tiên xuống núi, mọi người liền ở chân núi nghỉ ngơi một đêm. Lưu gia an bài bốn thầy trò ở
tại trong một khách điếm trong một trấn nhỏ dưới chân núi. Bách Hợp vừa
mới xuống kiệu đi vào khách điếm đã thấy trong khách điếm ngồi đầy
người, trong đó có một thiếu niên tuổi chừng 17, 18, môi hồng răng
trắng, tướng mạo hết sức âm nhu. Người đó cảm giác được có người từ bên
ngoài đi vào liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bên này.
Con ngươi hắn đen nhánh không có chút tỳ vết nào, khuôn mặt trắng nõn như
ngọc càng làm nổi bật đôi môi đỏ sẫm mê người. Hoàng Mạn Nhi nhìn thấy
thiếu niên này trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm. Mấy năm nay nàng bị giữ ở trong núi, nam tử nhìn thấy nhiều nhất nếu không phải đạo sĩ
thì chính là Mạc Thiếu Kỳ. Lúc này gặp thiếu niên kia một thân áo trắng, tóc đen như thác đổ, trên tay cầm chén rượu, ánh mắt dõi theo mọi
người, phong thái động lòng người không thể diễn tả bằng lời.
“A
Hợp, muội nhìn ca ca kia thật là anh tuấn nha. A Hợp, muội đi hỏi giúp
tỷ một chút xem huynh ấy tên là gì đi.” Trong mắt Hoàng Mạn Nhi sắp chảy ra nước, theo bản năng liền sai bảo Bách Hợp. Nàng vẫn coi Bách Hợp như cô bé tùy ý để nàng khi dễ mười hai năm trước. Bách Hợp cười lạnh một
tiếng, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm tới.
Thiếu niên này cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm mặc dù rõ ràng người
này tuấn mỹ khác thường. Cũng không biết tại sao, khi ánh mắt của hắn
rơi lên người mình Bách Hợp toàn lưng nổi da gà, một cảm giác muốn chạy
trốn nảy lên trong lòng nàng làm nàng không tự chủ được, cả người rùng
mình.
“A Hợp, muội có nghe được lời nói của tỷ hay không?” Thấy
Bách Hợp không để ý đến mình, trong lòng Hoàng Mạn Nhi có chút không
vui, hướng Bách Hợp lạnh lùng quát một câu. Bách Hợp căn bản không để ý
tới nàng ta, ngược lại thoáng ngoảnh mặt qua Đào Nhiên Hưng, dường như
căn bảnkhông nhìn ra điểm cổ quái của thiếu niên này, không khỏi cau
mày, nhẹ nhàng đi lại gần: “Cha, người có thấy nam nhân kia không? Con
cảm thấy hắn hết sức nguy hiểm. Nàng nói xong lời này khóe mắt liền thấy ánh mắt của thiếu niên kia thật giống như giương lên, đôi môi đỏ sẫm
nhếch lên cười cười, đầu lưỡi đưa ra ngoài liếm liếm đôi môi giống như
là nhìn thấy một món ăn ngon vô cùng, càng làm cho Bách Hợp cảm giác
thấy hết sức nguy hiểm.
“Không nên nói bậy, có lẽ là dưới chân
núi cũng có người tu tập loại võ công gì đó. Thiên hạ to lớn, không
thiếu những điều kỳ lạ, con đừng nhìn bề ngoài người ta còn trẻ mà có
thể là bởi vì hắn tu tập đạo thuật cho nên lộ ra vẻ đặc biệt trẻ tuổi
thôi”.Đào Nhiên Hưng rất sợ nữ nhi mới nhập thế nên cách làm người còn
đơn giản, ngộ nhỡ đắc tội lão quái vật, hơn nữa ông cũng không nhìn ra
thiếu niên này có chỗ nào cổ quái nên chỉ đành cúi đầu trấn an nữ nhi
hai câu.
Bên kia Lưu quản gia đã đem gian phòng chuẩn bị xong,
Bách Hợp trong lòng cảm thấy có cái gì không đúng, theo bản năng muốn mở thiên nhãn đi xem thiếu niên này, ai ngờ thiên nhãn vừa mới mở đột
nhiên trước mắt gió lạnh từng cơn, một làn sương dày đặc bao phủ ở xung
quanh, một đôi mắt đỏ như máu hướng về phía nàng, hai chiếc răng nanh
trắng như tuyết làn cho Bách Hợp sợ đến suýt nữa hét lên một tiếng. Bách Hợp mặc dù học đạo thuật nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy
loại tình cảnh này, may mà nàng đã sống vài cuộc đời nên lúc này miễn
cưỡng còn có thể tạm ổn, nếu không đổi lại là nàng lần đầu tiên làm
nhiệm vụ thì sợ rằng đã xụi lơ trên mặt đất rồi.
Đào Nhiên Hưng
thấy nữ nhi có điểm cổ quái, sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đầy mồ hôi
lạnh, thiếu niên đôi môi đỏ sẫm kia cũng là nhếch môi phá lên cười,
trong lòng ông biết nữ nhi chỉ sợ là đã bị thua thiệt. Bản lĩnh của Bách Hợp trong lòng Đào Nhiên Hưng cũng rõ ràng. Mặc dù bản thân Đào Nhiên
Hưng đã sống mấy thập niên cũng không nhất định có được công lực như nữ
nhi, thấy nữ nhi không đối phó được với người kia, ông làm sao có thể là đối thủ, lúc này rất sợ nữ nhi
chọc cho những người tính tình cổ quái
này mất hứng liền vội vàng lôi nữ nhi tiến lên nhận lỗi:
“Tiền
bối, tại hạ họ Đào, chính là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn Đào gia,
tiểu nữ không biết trời cao đất rộng, nếu có đắc tội tiền bối thì mong
rằng tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Thiếu niên áo trắng kia nhìn
qua chỉ như mười bảy, mười tám tuổi nhưng người không thể xem bề ngoài,
người mà nhìn như chỉ mười bảy, mười tám tuổi cũng có thể đã sống
170-180 năm, tu tập chút đạo thuật rồi có thuật trú nhan, ngươi có thể
làm cho người khác không thể đoán được tuổi thật của ngươi. Lúc này Đào
Nhiên Hưng tiến lên nhận lỗi, bên khóe miệng thiếu niên kia hàm chứa một nụ cười, trong mắt cũng là một mảnh hung ác nham hiểm, chỉ hướng ông
khoát tay áo, một mặt ý bảo Bách Hợp đưa tay ra.
Bách Hợp lúc này càng đến gần người này thì trong lòng càng thêm sợ, nào dám đưa tay ra. Nàng chỉ cảm thấy đứng ở trước mặt thiếu niên này có một cảm giác âm
lãnh đánh tới trước mặt nhưng kỳ quái chính là trên người người này một
chút yêu khí cũng không có. Trong lòng Bách Hợp hoảng sợ vội lắc đầu
thối lui mấy bước. Đào Nhiên Hưng nhất quyết bắt nàng lại cho bằng được, rất sợ nàng lại trêu chọc thiếu niên trước mắt càng thêm khó chịu.
“Cha, chúng ta đi thôi” Tim nàng đập cực nhanh, theo bản năng có cảm giác
nguy hiểm giống như con thỏ nhỏ gặp phải con cọp vậy làm cho nàng hết
sức sợ hãi. Đào Nhiên Hưng cũng không hiểu vì sao nàng lại nhất định
thất lễ như vậy, trong lòng có chút không vui. Hoàng Mạn Nhi lại tiến
lên dịu dàng nói: “Vị ca ca này, đây là sư muội A Hợp của ta, thật là
hạnh ngộ”
Mặc dù không biết tại sao mình lại có loại cảm giác sợ
hãi này nhưng Bách Hợp có thể cảm giác được mặc dù trên người thiếu niên trước mắt không có yêu khí, nhìn dáng dấp cũng không phải là quỷ quái,
dù sao hắn là có bóng dáng thật nhưng cũng tuyệt đối không phải là người bình thường. Nàng thấy Hoàng Mạn Nhi tự tìm đường chết thì trong lòng
không khỏi cười lạnh, vừa muốn mở miệng nói chuyện nhưng không thể phát
ra âm thanh nào. Thiếu niên kia đứng lên, người cùng vật bốn phía dường
như theo cử động của hắn mà thoáng cái bị đông kết lại. Bách Hợp lại há
miệng nhưng nói không ra tiếng. Hắn khẽ hé miệng cười một tiếng, lộ ra
hai chiếc răng nanh sắc bén trắng như tuyết, hợp với đôi môi đỏ sẫm lại
càng có cảm giác u ám.
“Ta tên là Dung Ly, ngươi hãy nhớ lấy.”
Hắn nói xong liền đưa tay ra kéo tay Bách Hợp lên. Tay của hắn lạnh như
băng tới tận xương, loại cảm giác rét lạnh như băng này Bách Hợp không
có cách nào dùng lời hình dung được, dường như còn lạnh tới tận xương
tủy hơn so với cái rét lạnh khi giữa mùa đông rơi vào đầm băng, cảm giác lạnh lẽo này giống như khắc sâu vào bên trong tâm hồn. Nàng sợ run cả
người, thiếu niên tự xưng là Dung Ly kia tìm kiếm rất nhanh ở giữa lòng
bàn tay nàng, cảm giác rét lạnh thấu xương theo cử động của đầu ngón tay hắn thật giống như khắc vào trong xương tủy nàng. Rất nhanh thiếu niên
kia đã viết xong, nhẹ nhàng nhe răng cười, thân ảnh giống như giọt nước
nhỏ vào mặt hồ yên tĩnh, từng gợn sóng lăn tăn lan dần ra rồi dần biến
mất không thấy gì nữa.
Chờ sau khi hắn rời đi, cái cảm giác âm
nhu giống như vẫn lưu lại trên người Bách Hợp làm cho cả người nàng
không tự chủ được mà sợ run cả người. Đợi đến lúc nàng mới run run xong
thì mấy người Đào Nhiên Hưng giống như mới tỉnh lại, khách điếm vừa mới
yên tĩnh liền khôi phục lại âm thanh uống rượu, vung quyền. Trong lòng
Bách Hợp sinh ra một cảm giác cổ quái. Đào Nhiên Hưng lúc này mới vỗ vỗ
đầu óc của mình:
“Thật là hồ đồ rồi, không hiểu làm sao mà đã tới chỗ này rồi ? “ Lời này của ông khiến Bách Hợp càng cảm giác thiếu niên áo trắng vừa rồi cổ quái, trong lòng không khỏi lạnh lẽo càng sâu. Quan trọng là lòng bàn tay bị thiếu niên áo trắng xẹt qua một cái lúc này bị đông lạnh đến mức thấy đau, thật giống như máu cũng ngừng chảy vậy.
Bách Hợp không tự chủ được càng thêm nhanh chóng vận hành Cửu Dương Chân Kinh trong cơ thể mình. Sau khi Cửu Dương Chân Kinh vận hành thì cánh
tay kia cũng thấy khá hơn một chút nhưng sau một thời gian lạnh lẽo ngấm sâu đã làm cho một bên tay của nàng có chút cứng ngắc lại.
“
Cha, vừa rồi cha không thấy người áo trắng kia sao ?” Bách Hợp chú ý cố nén cảm giác sợ hãi bên trong, nhẹ giọng hỏi Đào Nhiên Hưng một câu.
Đào Nhiên Hưng còn chưa kịp mở miệng thì Mạc Thiếu Kỳ đã không nhịn được nói : « Cái gì mà người áo trắng, người áo đen ? Khách điếm này làm gì
có người áo trắng? Ngươi cho rằng đưa ma sao ?” Lúc này Mạc Thiếu Kỳ
đói cuống cuồng lên, hơn nữa chuyến đi này vốn Đào Nhiên Hưng không muốn cho hắn đi cùng, hắn mặt dày tới đây, trong lòng đối với Đào Nhiên Hưng hết sức bất mãn, cũng giống như chỉ có hung dữ quát Bách Hợp mới làm
cho trong lòng hắn tìm về mấy phần cảm giác thăng bằng.