Bia Đỡ Đạn Phản Công

Bia Đỡ Đạn Báo Thù (4)


trước sau

Từ khi có được bảo bối như Lam Dụ, bất kể trong câu chuyện hay bây giờ, An Quốc Công hận không thể chết ở trên người nàng ta, sao có thể lúc có Lam Dụ còn nhìn được những nữ nhân khác, nghĩ đến ban ngày lúc Lam Dụ đến rồi một hồi rồi buổi tối An Quốc Công liền tới, Bách Hợp cười lạnh một tiếng.

Chỉ số thông minh của nàng không quá cao, nhưng dần tăng trưởng qua thời gian, càng quan trọng hơn là nàng sống nhiều kiếp như vậy, làm nhiều nhiệm vụ như vậy, ngay cả người ngu bị tính toán bao nhiêu cũng có thể cảm giác được ra vài phần không đúng, huống chi nàng biết rõ Lam Dụ âm tàn độc ác, nhất định là ban ngày nàng đến xò xét mình, lại nhấc lên cha của nàng, lúc ấy Bách Hợp chỉ cảm thấy nàng tâm tình sáng sủa hoặc vô ý thức trong nhắc tới người nhà, vốn tưởng rằng là chân tình, nhưng lúc này mới cảm giác được chính mình ngu ngốc.

Đối với Lam Dụ chỉ một lòng muốn muốn báo thù mà nói, nàng ta không có tâm đấy, chỉ sợ nàng ta cố ý nhắc tới cha nàng để dò xét mình, lại bởi vì mình cho rằng có thể chiêu hồn cha nàng ta, nên cô ta tưởng mình đùa giỡn, dù sao Lam Dụ thấy Lưu Bách Hợp xuất thân gia giáo, không có khả năng học đạo thuật thấp kém này và cũng không học được vật này cho nên bảo An Quốc Công tới, một mặt nàng muốn truyền cổ độc cho mình, một mặt đoán chừng nàng muốn báo thù lúc ban ngày bởi vì chính mình mà khiến nàng nhớ tới phụ thân.

Tại trong suy nghĩ của Lam Dụ, người An gia không có tư cách nhắc tới người Lam gia và cũng không có tư cách nhắc tới Nam Đường, chính cô ta nói ra, bởi vì nguyên nhân do Bách Hợp, cho nên giận chó đánh mèo rồi.

Hóa ra nàng ta vẫn còn muốn hại mình, Bách Hợp nghĩ như thế liền nhẹ khẽ nở nụ cười.

Bên ngoài An Quốc Công gõ cửa dồn dập. Dần dần như là không còn bình tĩnh được nữa hừ lạnh một tiếng: “Đi ra. Nếu không đừng trách ta không khách khí!” An Quốc Công nói xong rồi lại vung tay: ” Xô cửa cho ta!”

Lúc đầu lão cưỡng bức Lưu Bách Hợp cũng dùng thủ đoạn bạo lực. Lưu lại bóng ma cho nguyên chủ, tuy nhiên cuối cùng Lưu Bách Hợp cũng trụy lạc nhưng không có nghĩa là ngay từ đầu nàng cam tâm tình nguyện. Lúc này thay đổi là Bách Hợp, nàng càng không khả năng cam nguyện, may mắn các loại lá bùa nàng sớm chuẩn bị xong, nhìn bên ngoài xem bóng dáng giống như có ba người, nàng tiện tay cầm ba tờ định thân phù trên tay, vừa nghe thấy tiếng xô cửa ầm ầm ởbên ngoài, đột nhiên kéo cửa ra và nhân lúc ba người còn không có kịp phản ứng áp lá bùa vào trên người bọn họ.

” Ngươi làm cái gì?” An Quốc Công vốn đang tức giận, lúc phát hiện mình không nhúc nhích được nữa thì mới phát hiện chỗ cổ quái, không khỏi kinh sợ quát to một tiếng, Bách Hợp cũng không sợ lão, loại nam nhân vô dụng này, lại được nữ nhân nịnh nọt, nàng cười lạnh nói: “Công công khuya khoắt đến sân nhỏ của ta làm gì? À chẳng thèm quan tâm, ở nguyên tại chỗ đi.” nói xong, lại không muốn nghe đến An Quốc Công nói nhảm phiền mình luyện võ, Bách Hợp vào nhà lại lấy hai lá bùa. Dùng lửa đốt cháy rồi nhét vào miệng ba người này.

An Quốc Công cũng may, lão là người đã đi lên chiến trường nên sát khí trên người rất nặng, còn hai người hầu của lão bị hành động của Bách Hợp dọa đến nỗi ngờ nghệch. Lúc này công lực của Bách Hợp còn chưa đủ để dùng triệu bách quỷ đến đây, nếu không có thể dọa chết ba người trước mắt này. Nàng đóng cửa lại cả đêm luyện võ, đợi đến lúc Định Thân phù sắp hết hiệu lực, lại đi ra dám thêm một tờ nữa cho ba người này, đợi đến lúc trời sáng hẳn, hai người hầu bị dọa mặt xanh mét lại, loại thủ đoạn định người này thật sự vượt quá tưởng tượng rồi, trước kia bọn hắn chưa bao giờ thấy qua nên trong lòng rất sợ hãi.

Mà sắc mặt An Quốc Công rất khó coi, lão vốn không phải cam tâm tình nguyện tới sủng hạnh Lưu thị, thế nhưng bị người trong lòng mình bức đến, ai ngờ lúc tới thịt không ăn được ngược lại bị đứng cả ngày, nhất là hơn nửa năm không thấy Lưu thị, hình như hơi thay đổi, trong lòng lão cũng hơi sợ lúc nhìn thấy Bách Hợp đi ra, đôi má An Quốc Công không tự chủ được co rúm hai cái, cố gắng trấn định:

“A Hợp, con làm sao vậy? Cha yêu thương con mà!”

Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng này của lão thì buồn nôn, tuy nguyên chủ thụ tội không phải mình thụ đấy, nhưng lúc này nhớ tới vẫn khiến nàng buồn nôn , nàng cười lạnh hai tiếng: “Ngươi mà nói thêm một câu nữa, ta sẽ cho ba người các ngươi yêu thương yêu thương lẫn nhau.” Mặc dù An Quốc Công háo sắc nhưng chỉ giới hạn trong nữ nhân, lúc này nghe Bách Hợp nói xong thì toàn thân nổi da gà, nào còn dám mở miệng, nhất thời câm miệng không nói.

Xé toang lá bùa đi, ba người đứng cả một đêm lúc này mới xụi lơ trên mặt đất, An Quốc Công muốn định báo thù nhưng hai người hầu lại khuyên lão: “Đại nhân, được rồi đó, hình như Lưu thị thay đổi thành người khác, quá tà môn rồi, nếu nàng lại dán lá bùa kia lên chúng ta, chẳng phải đứng hai ngày?” vừa nghĩ như thế, An Quốc Công đã già rồi, tinh lực tiêu hao nhiều ở trên người Lam Dụ, nếu lại đứng tiếp thì chỉ sợ mạng già mất tại chỗ này, bởi vậy do dự một chút, vẫn hầm hừ đi ra.

Nhưng trong lòng An Quốc Công không phục, ngoại trừ khiến Bách Hợp tuyệt thực còn không cho người khác đưa cơm nước.

Ba người An Quốc Công bị Bách Hợp dùng lá bùa định thân chưa đến nửa canh giờ đã truyền khắp toàn bộ phủ An Quốc Công, buổi chiều Lam Dụ lại đã tớikhiến cho Bách Hợp khó chịu, lúc này nàng tới thì trên mặt không còn có mang nụ cười như ngày hôm qua, ngược lại lộ ra vẻ nghiêm túc: ” Không nghĩ tới Nhị tẩu có thủ đoạn thông thiên, ngày hôm qua có lẽ ta hiểu lầm tẩu tử rồi.”

Lam Dụ vốn cho rằng Bách Hợp thuận miệng lấy người thân đã chết của mình nói hươu nói vượn, không có ngờ tới nàng ta thực sự bổn
sự như vậy, trong lòng đã hối hận, lại sinh ra vài phân hy vọng, nhưng không biết nàng đã đoán ra hôm qua An Quốc Công đến là do mình sai khiến hay không, tuy Lam Dụ tâm cơ sâu nặng, dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, lúc này trên mặt biểu lộ vài phần buồn bã.

“Lam cô nương nói đùa.” Tuy Bách Hợp muốn làm nhiệm vụ, nhưng Lam Dụ còn nhỏ tuổi mà đã biết tính toán, nếu không giỉa trừ cảnh giác của nàng, muốn nàng cầu mình thật đúng là không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy sau khi nàng nói xong thì không để ý tới Lam Dụ , mặc kệ cô ta ngồi, mình bắt đầu vẽ phù.

“Tỷ tỷ, ta van cầu tỷ, cầu tỷ giúp ta một hồi, ta chỉ muốn nhìn bọn họ một cái thôi, chỉ nhìn một cái thôi.” Lam Dụ thấy nàng không nói gì, không khỏi hơi sốt ruột, hô một câu, thấy Bách Hợp không nói gì, ánh mắt nàng lộ ra vẻ thất vọng, lại mấp máy bờ môi xinh xắn, đột nhiên lại cười không ra tiếng, giống như người vừa mới sốt ruột không phải nàng vậy, đi tới chỗ Bách Hợp: “Tỷ tỷ vẽ cái gì thế ạ?”

“Không gọi tẩu tử rồi hả?” Bách Hợp cũng không ngẩng đầu, hỏi nàng một câu, Lam Dụ cũng không có xấu hổ, thản nhiên cười nói: “Người sáng mắt trước mặt cũng không nói tiếng lóng, Nhị tẩu, ta biết rõ tỷ không hề giống như bọn hắn nói, trong cái nhà này chỉ có chúng ta là giống nhau, cho nên ta cũng không muốn gọi tỷ là tẩu tử nên gọi tỷ một tiếng Lưu tỷ tỷ a.”

Lam Dụ thật sự là thông minh, biết rõ nửa năm này Bách Hợp không có đi ra ngoài, trong lòng nhất định không muốn liên quan tới người An gia, nàng hỏi An Khánh Nguyên, khẳng định biết rõ lần đầu tiên của Bách Hợp bị An Quốc Công cường bạo nên trong lòng rất khó chịu, nàng cúi thấp đầu lau nước mắt: “Không dối gạt tỷ tỷ, ta giống tỷ tỷ đều là người cơ khổ, cả An gia đều không phải là người! ”

Bách Hợp nhìn xem nàng ta biểu diễn, trên mặt lộ ra mỉm cười, xem Lam Dụ khóc đến lê hoa đái vũ, không có lên tiếng, Lam Dụ khóc xong, chính mình cầm khăn lau nước mắt, mới thản nhiên nhìn Bách Hợp rồi nói: “Tỷ tỷ, tại sao không nói chuyện? cứ chỉ nghe ta nói thôi. ”

” Tiếng nói Lam cô nương động lòng người, nghe nhiều cũng không sao.” Lam Dụ nghe nói như thế, động tác dừng lại một lát, nhìn sang Bách Hợp, đã thấy động tác trên tay Bách Hợp không ngừng vẽ phù nhìn như hết sức trôi chảy, nhưng trong lòng nàng hoàn toàn không hiểu, không khỏi thò đầu vào, giọng dịu dàng hỏi: “Tỷ tỷ, cái hình này là phù gì? Nghe nói đêm qua tỷ tỷ định trụ Quốc Công gia, không biết là loại nào?” nàng vừa hỏi xong, tưởng rằng Bách Hợp sẽ không nói gì cả, ai ngờ Bách Hợp mỉm cười, rút một tờ lá bùa đưa tới trước mặt nàng:

” Muội dán trên người mình thử xem.” Nàng vừa dứt lời, Lam Dụ giống như có chút kinh hỉ, lại giống như có chút ngoài ý muốn cùng không biết làm sao : “Tỷ tỷ cho ta à?”

Bách Hợp nhẹ gật đầu, trên mặt nàng lộ ra thần sắc âm tình bất định, sau khi Nam Đường phá, nàng ta bị An Quốc Công bắt tới kinh đô với tư cách tù binh, sau khi tự mình cân nhắc tỷ mỉ thì gả vào An gia, các nam nhân An gia chỉ biết cướp đoạt trên người nàng, làm gì có có người cho nàng cái gì đó, Lam Dụ biết rõ trong lòng mình không cần đồ vật của Bách Hợp, nhưng phù chú này thật sự quá thần bí rồi, nhất là lúc trước phụ thân của nàng cũng từng khen qua đạo gia pháp thuật Trung Nguyên kỳ diệu, chính cô ta cũng thật sự rất muốn thử một lần có phải đúng thế hay không, nếu là thật sự thì cho thấy Bách Hợp nói đúng, sau này nàng ấy có thể trợ giúp mình phải nhìn thấy cha mẹ đã chết.

Nghĩ như thế, Lam Dụ do dự một phen, mặc dù biết không nên thiếu nợ Lưu Bách Hợp, nhưng nàng vẫn không nhịn được cầm lá bùa dán vào người mình, lập tức thân thể cứng ngắc, toàn thân không thể nhúc nhích, nàng thử muốn chuyển động tròng mắt nhìn Bách Hợp, nhưng căn bản không thể nhúc nhích được , mặc kệ nàng cố hết sức thì cũng không thể nào chuyển động được con mắt.

Bách Hợp lại để cho nàng đứng nửa ngày, mới bóc lá bùa thay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Lam cô nương, cảm giác như thế nào?” Lam Dụ cũng không có tức giận, nàng giật giật tay chân, lúc này toàn thân đã bị mình khống chế, ánh nàng mắt lộ ra vài phần vẻ mờ mịt:

“Quả nhiên như phụ thân nói, thật sự là kỳ diệu.” Nàng cúi đầu xuống, loay hoay vạt áo , lộ ra cái cằm trắng nõn trơn mượt giống như quả vải, khiến cho người ta vô cùng trìu mến.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện