Phụ thân của nàng là khu vực cấm, người khác không được nói, mỗi lần
nàng nói thì càng hận người An gia hơn, Bách Hợp không có nói tiếp, Lam Dụ không có ý muốn mở miệng, hai người cứ như vậy đã ngồi nửa ngày, từ
đó về sau, cách một ngày hoặc là ba ngày, nàng ta sẽ đến chỗ Bách Hợp
ngồi, cái gì cũng không nói, nàng luôn muốn tới, ngẫu nhiên Bách Hợp
không thèm nhìn nàng, nhưng nàng vẫn qua đó ngồi một chút.
Nhờ
phúc của nàng mà Bách Hợp sắp bị An gia quên đi lại lần nữa được nhớ
tới, trong sân nàng bắt đầu đã có người quét dọn, cỏ dại cũng nhổ sạch
sẽ, đám người An Quốc Công rất sợ Lam Dụ bảo bối mình nâng trong lòng
bàn tay dẫm vào nhánh cây bị ngã, bởi vậy dọn sạch đường nàng đi.
Vốn Lam Dụ vô cùng mảnh mai, hơn nữa các nam nhân An gia cũng không ít,
nàng hạ cổ này phải lây bệnh thông qua chuyện thân mật, nên các nam nhân càng nhiều, tựa như tưới nước vào hoa tươi, có thể khiến cho tướng mạo
Lam Dụ càng thêm đẹp động lòng người, hai tháng trôi qua, Lam Dụ vừa mới mười bốn tuổi như hoa tươi nở rộ, gương mặt đã rất xinh đẹp càng thêm quyến rũ.
“Tỷ tỷ, hay tỷ cũng dạy ta chế bùa đi.” Gần đây nàng
đến hơi nhiều, Bách Hợp cũng lười nói nàng, dù sao nếu không có ai qua
tới quấy rầy mình thì nàng cũng mặc kệ Lam Dụ có ở đây hay không, trải
qua mấy tháng luyện tập, đạo thuật của nàng có thể điều khiển mấy cái
bùa đơn giản, mà uy lực vẽ phù chú bắt đầu cũng mạnh hơn, trước kia thời gian định trụ người bốn canh giờ, càng về sau hơn thất tám canh giờ,
mỗi khi nàng vẽ phù thì Lam Dụ ở bên cạnh cũng sẽ xem, Bách Hợp cũng mặc kệ nàng, dù sao chỉ có mình biết vẽ phù thôi. Nếu không có đạo thuật,
vẽ ra lá bùa cũng không có uy lực chỉ là giấy lộn mà thôi. Cũng không
phải nàng muốn học có thể học được.
“Có thể.” Nghe Lam Dụ nói
nàng muốn học vẽ phù, Bách Hợp cũng không ngẩng đầu liền lên tiếng. Lam
Dụ vốn chỉ là thuận miệng nói, nàng biết rõ các đại môn phái Trung
Nguyên đều có bí mật riêng, nghĩ rằng mình vừa nói như vậy thì nhất định Bách Hợp sẽ chối từ đấy, ai ngờ Bách Hợp lại đồng ý, Lam Dụ sững sờ một chút, trong mắt đẹp sáng rọi lập loè, lộ ra một loại thần sắc vô cùng
cổ quái, biểu lộ phức tạp nhìn chằm chằm vào Bách Hợp hồi lâu, cuối cùng mới nói khẽ: “Vì sao phải tỷ dạy ta? Chẳng lẽ tỷ không sợ ta học hết
tài nghệ của tỷ hả?”
Quen biết Bách Hợp lâu rồi. Lam Dụ cũng biết đạo thuật Bách Hợp chân chính có tác dụng đấy, nàng cũng dùng qua cái
Định Thân phù, thử qua mùi vị này rồi, còn định qua nha hoàn thiếp thân
của mình, xác thực hữu hiệu, pháp thuật thần kỳ như vậy, thế mà nàng
ấy thuận miệng đồng ý dạy mình, Lam Dụ có chút không dám tin, hơi cảm
động. Nhưng sau đó tỉnh táo lại trong lòng nàng cho rằng Bách Hợp đùa
giỡn mình.
“Không sợ, muội cũng không là đồng môn sao?” Bách Hợp
đùa Lam Dụ một câu, thấy ánh mắt nàng chớp lên. Lúc này mới chính thức
nói ra mục đích của mình: “Ta có thể dạy muội các pháp thuật đơn giản ,
có thể lập tức sử dụng. Nhưng đồng thời muội cũng phải dạy ta cổ thuật.” Kỹ nhiều không áp thân, biết nhiều một tí mới có lợi cho mình, huống
chi chỉ cần nàng làm nhiệm vụ không được thất bại. Bách Hợp có thể
tưởng tượng được đến tính mạng của mình có thể nói là vô cùng tận đấy,
mỗi một lần làm nhiệm vụ sống hai ba mươi năm, đối với người bên ngoài
mà nói đó là cuộc sống nhân sinh ngắn ngủi nhưng đối với nàng mà nói
thì không có cuối cùng, nàng có nhiều thời gian mà, đúng lúc thích hợp
dùng để học một thứ gì đó.
Lúc, Lam Dụ nghe thấy Bách Hợp nói
muốn học cổ thuật thì con ngươi của nàng thoáng cái liền co lại, đôi má hơi run rẩy, tuy nói nàng che dấu được vô cùng tốt, thế nhưng lại bị
Bách Hợp nhìn ra, hai tay tuyết trắng nắm chặt lại, trong nháy mắt đôi
má trắng nõn trong suốt như trắng bệch không giống người, mãi về sau
nàng mới cười nói: “Tỷ tỷ hay nói giỡn, ta là một người con gái bình
thường yếu ớt, làm sao biết cái gì cổ thuật.” Lúc này nàng phòng bị
rất mạnh, nàng ở chung cùng Bách Hợp một thời gian ngắn, Bách Hợp cảm
giác được nàng là buông xuống phòng bị đấy, thế mà giờ toàn thân nàng
căng cứng, vô cùng khẩn trương, Bách Hợp biết rõ đã nói trúng bí mật
của nàng, lúc này lại khiến cho Lam Dụ có chút không cam lòng rồi,
nhưng nàng đã đưa ra yêu cầu, dĩ nhiên không thể thu hồi lại lời nói.
” Nam Đường rất giống Miêu Cương, trong tộc từ Tế Tự cho tới dân chúng
bình thường đều dưỡng cổ, Lam cô nương, muội là con gái tù trưởng Nam
Đường, nghe nói mẹ của muội năm đó cũng là thánh nữ mỗ tộc, am hiểu
nhất chế cổ hạ độc, Lam cô nương muốn nói muội không biết cổ thuật, ta
mới không tin đâu.” Những chuyện này đều là lúc sau khi Lam Dụ báo hết
thù rồi nói ra, trong chuyện cũng nhắc tới nên Bách Hợp cũng biết.
Nhưng những chuyện này không có ai biết cả, hiện giờ Bách Hợp lại nói ra, có
thể nghĩ trong lòng Lam Dụ sợ hãi đến cỡ nào, môi nàng ta hơi run rẩy
lên, cả người run lên, Bách Hợp nhìn nàng một cái, thấy nàng nhút nhát e lệ trong lòng không khỏi cũng có vài phần thương tiếc, nghĩ đến nàng
gặp hạn, tuy nói thủ đoạn nàng hơi độc ác , giết rất nhiều người, nhưng cũng vì cha mẹ và tỷ tỷ của nàng chết vô cùng thảm.
Có điều nàng đã làm nhiệm vụ nhiều lần, đồng tình thì đồng tình, nhưng mình đã quyết định muốn làm công việc này, lại sẽ không vì đồng tình mà thay đổi thái độ.
“Mắt của muội hơi xanh, Lam cô nương chú ý tới không?” Bách
Hợp đứng dậy, đến gần Lam Dụ hơn, hai gò má hai người quá gần nhau, gần
như hô hấp của đối phương phả vào trên mặt hai người , Lam Dụ không biết làm sao, ánh mắt có chút bối rối và ngượng ngùng, đôi má hơi đỏ ửng, thiếu
nữ ở trong vòng xoáy nam nhân, dùng cơ thể làm vũ khí báo thù, có liên quan tới rất nhiều nam nhân khác, hầu như tất cả nam nhân An gia đều có quan hệ, giờ phút này bởi vì nàng tới gần mà thẹn thùng.
Trong lòng Bách Hợp chỉ coi nàng ta đang thẹn quá hoá giận, chứ không tin
tưởng Lam Dụ sẽ thẹn thùng, nàng thấy mấy sợi tóc của Lam Dụ phất qua má nàng, càng nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn mê người của nàng, Bách Hợp
thuận tay thay nàng ta vuốt tóc vào phía sau lỗ tai, bên tai Lam Dụ cũng đỏ ửng theo, tuy trong mắt cố gắng tỉnh táo, nhưng phảng phất dịu dàng
như nước.
Chính nguyên nhân cô ta ăn sâu độc, lúc hấp dẫn nam
nhân đồng thời thân thể nàng sẽ phát ra một loại hương vị khiến cho lòng người mê luyến, càng nhiều nam nhân, chuyện phòng the càng nhiều lần,
thì sẽ khiến nàng càng thêm kiều diễm, lúc này chỉ là hai người rất gần
nhau, Bách Hợp có thể thấy gương mặt cô gái không tỳ vết mặt cùng với thân thể và cùng ánh mắt quyến rũ kia.
“Không có.” Trong mắt Lam Dụ hiện lên vài tia bối rối, bộ ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt
hiện lên một tầng hơi nước, khiến cho ánh mắt của nàng mơ hồ.
“Làm gì có cổ thuật nào, do mọi người đồn bậy thôi.” Hiện giờ nàng ta không
muốn thừa nhận, Bách Hợp cũng không bắt buộc, dù sao có thể học được
cổ thuật cũng tốt, nếu không phải hiện nay nàng biết mấy thứ, lần tới
làm nhiệm vụ khác nói không chừng còn có thể gặp may, bởi vậy Bách Hợp
cũng không bắt buộc, chỉ nhẹ gật đầu, không nói gì cả.
Lam Dụ muốn nói lại thôi đã ngồi một hồi lâu, thấy Bách Hợp lờ đi nàng, mới buồn bã đi về.
Ngày thứ hai giống như trong tình tiết câu chuyện, Hoàng đế vì biểu hiện
mình ưu đãi tù binh, cho nên ban thưởng cho Lam Dụ mấy đạo thánh chỉ,
cũng phong cho nàng một cái phong hào quận chúa, kể từ đó người bên
cạnh Lam Dụ nhiều hơn một chút, các nam nhân An gia rời khỏi nàng, mỗi
ngày Lam Dụ ngoại trừ đến chỗ Bách Hợp, nhưng nam nhân An gia đều hưởng
qua mùi vị nàng ta làm sao chịu được, buổi chiều An Khánh Nguyên uống
đến say khướt mới trở về, cởi quần áo rồi định nhào vào người Bách Hợp.
“Cũng không biết ngươi cho Tiểu Ngư Nhi Rơi ăn cái gì, khiến nàng ấy không để ý tới chúng ta, hàng ngày vây quanh ngươi, ngươi tịnh mịch đã lâu, chắc hẳn trong lòng phát hoảng đi? Ta sẽ thỏa mãn ngươi một hồi, ngày mai
đợi Tiểu Ngư Nhi vừa đến, ngươi lưu nàng lại, chính mình tùy ý tìm một
chỗ trốn tránh đi, tầm nửa ngày sau mới trở về.” Bách Hợp nghe nói như
thế, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, nàng không chút nghĩ ngợi
đạp một cưới vào An Khánh Nguyên, đến lúc An Khánh Nguyên bị đá miệng
phun máu tươi thì mới tỉnh rượu.
Hiện nay Cửu Dương Thần Công của Bách Hợp không nói là thành thạo, nhưng đối phó được một An Khánh
Nguyên đã sớm bị nữ sắc vét hết sức khỏe, huống chi trong thân thể An
Khánh Nguyên có cổ độc, chỉ là miệng cọp gan thỏ, tại trong chuyện phòng the hắn biểu hiện càng cường hãn, thì mệnh càng ngắn, giờ hắn còn tưởng mình như trước muốn tìm thú vui, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền dán một tờ định thân phù vào người hắn, tát mấy cái khiến mặt An Khánh
Nguyên sưng lên, trong lòng lúc này mới hết giận.
Nếu lúc này mà
giết An Khánh Nguyên thì sau này mình không thể thấy kết cục của An Quốc Công, có khả năng còn sẽ bị người thông tập, về nhiệm vụ về Lam Dụ
cũng kết thúc không thành thì Bách Hợp rất muốn giải quyết An Khánh
Nguyên buồn nôn này.
Hiện tại hiệu quả định thân phù đã tốt lên
rất nhiều, ngày thứ hai vừa mới ăn điểm tâm xong , khi Lam Dụ đi tới An
Khánh Nguyên vẫn còn bị định thân ở đàng kia, nàng thấy thế thì giật
mình trợn mắt lên, che miệng liền nở nụ cười: “Tỷ tỷ đây là làm sao
vậy?”
“Vì hắn điên nên ta lại để cho hắn tĩnh táo một chút.” An
Khánh Nguyên lúc này bị dán Định Thân phù cùng với Cấm Ngôn phù, đúng là có miệng không thể nói, lúc cơ thể không thể động thì trong lòng rất
khổ sở, khi nghe thấy giọng nói của Lam Dụ kích động muốn trừng mắt,
nhưng căn bản không thể làm gì. Hắn muốn cầu Lam Dụ cứu hắn, lúc này An
Khánh Nguyên đã hơi sợ hãi Bách Hợp, cũng không biết nàng ta dùng cái gì chỉnh mình, tuy định thân phù có thể định trụ thân thể của hắn, nhưng cái loại khổ sở cùng với mệt nhọc do thân thể không thể động khiến hắn
không chịu nổi, trong lòng kêu khổ thấu trời rồi, lúc thấy Lam Dụ thì
trong mắt liền lộ ra ý cầu cứu.