Chỉ là lúc này Nguyên Tú Châu lại cũng không phải là không muốn cầu tình cho Thẩm gia, sau khi nghe được Thẩm gia bị Bách Hợp phái người áp giải đến Nguyên gia, Nguyên Tú Châu đã cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Tính cách Thẩm mẫu như thế nào trong lòng nàng ta rõ ràng, Thẩm gia trước mặt mọi người bị nhục nhã như vậy, sau này sao mình còn có thể gả vào Thẩm gia nữa? Hành động này của Bách Hợp không phải muốn bức mình đến bước đường cùng sao? Nàng ta muốn đi tìm Bách Hợp cầu tình, nhưng mà người trong viện nàng ta bởi vì nguyên nhân sáng sớm bao che đám tùy thị kia của tiểu hầu gia, mỗi người đã bị đánh hèo, lúc này còn không dậy nổi giường, nhân thủ Bách Hợp mới sắp xếp ở bên cạnh nàng ta, những người này nhận được căn dặn của Bách Hợp, không cho Nguyên Tú Châu đi ra ngoài một bước, Nguyên Tú Châu cho dù muốn ra ngoài cầu tình cho người Thẩm gia, các nàng cũng hoàn toàn không dám thả Nguyên Tú Châu ra ngoài một bước.
Lúc này trong đại sảnh người Thẩm gia bị buộc quỳ cả ngày, Thẩm mẫu nhịn đến đầu đầy mồ hôi, bà ta bị rót một bụng nước, lúc này đã cảm thấy vô cùng gian nan, nhưng bà ta cắn chặt hàm răng không chịu kêu ra, mà trong sương phòng Nguyên Tú Châu đã bị giam lại cũng gấp đến độ sôi sục ngất trời, Bách Hợp bây giờ căn bản không gặp nàng ta, nàng ta giả bệnh phái người đi gọi Bách Hợp, Bách Hợp lại trả lời cô không phải đại phu, nàng ta muốn muốn chạy ra ngoài gặp Bách Hợp, hạ nhân lại ngăn cản nàng ta không cho gặp.
Muốn cầu tình cho Thẩm gia, nhưng dù thế nào cũng phải gặp được Bách Hợp mới có thể cầu, Nguyên Tú Châu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng buộc lòng phải nghĩ ra một cách, nàng ta cố ý tháo đai lưng treo lên xà nhà, mình đứng lên trên, lúc đá đổ ghế, dùng sức quá độ, dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, đợi đến lúc nha hoàn bên ngoài cuống quít đi vào, đã thấy Nguyên Tú Châu sắc mặt xanh đen, lúc này giãy dụa không ngừng, con mắt cũng đã sung huyết trướng tím.
Ngoài đại sảnh Thẩm mẫu đã không thể nhịn được nữa, lúc chuẩn bị cầu xin Bách Hợp cho đi nhà xí, có nha hoàn hấp hấp hoảng hoảng xông vào trong. Người còn chưa tới, tiếng đã vang lên: “Bẩm phu nhân, Đại nương tử không xong rồi!”
Thẩm mẫu vốn đang chuẩn bị mở miệng, nghe nói như thế, giật mình một cái. Suýt nữa đã bêu xấu trước mặt mọi người, bà ta liều chết cắn răng nhịn lại, nhưng quần trong vẫn ướt một đoạn, chỉ là lúc này lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người người lên tiếng. Nha hoàn tới đây báo tin nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nhỏ giọng tiến đến bên tai Bách Hợp nói lại từ đầu đến cuối, kể lại chuyện Nguyên Tú Châu định thắt cổ tự tử, sau khi Nguyên Tú Châu được cứu, nói là muốn gặp Bách Hợp một lần, còn nói không gặp được Bách Hợp, sẽ chết một lần nữa.
Bách Hợp nghe nha đầu này nói lại xong, vừa đứng lên. Thẩm mẫu thấy Bách Hợp muốn đi, rất sợ cô một khi đi rồi, mình nếu như lát nữa muốn đi nhà xí, nhưng hạ nhân lại được lệnh không cho phép mình đi, bởi vậy cũng bất chấp xấu hổ, cuống quít nói: “Ta đã không nhịn được rồi, muốn đi nhà xí.” Lúc trước bà ta mắng Bách Hợp mắng đến quá lợi hại. Mỗi khi mắng một lần Bách Hợp sẽ để cho người rót nước vào mồm bà ta, lúc này động đậy một cái cũng có thể nghe được trong bụng có nước đang dao động, hơn nữa nhịn cả buổi, toàn thân nhịn đến độ mồ hôi rơi như mưa, thật sự là một chút xíu cũng không nhịn được nữa rồi, nếu nhịn thêm một chốc một lát nữa, chỉ sợ có thể tè ra trước mặt mọi người, Thẩm mẫu lúc này nhịn oán hận nói xong, thấy Bách Hợp không lên tiếng, không khỏi nước mắt cũng sắp tuôn ra rồi: “Van cầu ngươi.”
Vừa rồi bà ta còn hung thần ác sát chết không chịu nhận thua. Lúc này lại bị chỉnh đến không còn tính tình. Ngoài miệng Thẩm mẫu xin khoan dung, trong lòng vẫn đang suy nghĩ sau này đợi Nguyên Tú Châu qua cửa rồi, mình nhất định phải dùng cách như thế nhục nhã nàng ta mới được, bà ta thấp thỏm bất an nhìn Bách Hợp hồi lâu. Bách Hợp mới phất phất tay, Thẩm mẫu nhìn thấy một cái phất tay này của cô. Nước mắt ẩn nhẫn đã lâu thoáng cái đã chảy ra. Lúc này bà ta đã không đi nổi đường rồi, mình nếu vừa nhấc người lên, chỉ sợ sẽ ra bêu xấu lớn ngay tại chỗ, lại thêm bà ta quỳ lâu hai chân đau nhức, chỉ đành phải cầu khẩn để cho nha hoàn đỡ bà ta đứng dậy, chỉ là người Nguyên gia đối mặt với cầu khẩn của Thẩm mẫu đều hờ hững, cuối cùng Thẩm mẫu nước mắt nước mũi đồng loạt chảy, xem đã đủ trò hay, Bách Hợp mới ra hiệu hai bà tử đỡ Thẩm mẫu lên, nhấc ra khỏi cửa phòng.
Đợi đến lúc Thẩm mẫu vừa bị nhấc đi, sau khi Bách Hợp dặn dò người nhìn thật kỹ người Thẩm gia túc trực bên linh cữu cho tiểu hậu gia, lúc này mới đi đến trong viện của Nguyên Tú Châu, Nguyên Tú Châu vừa được người khiêng từ trên dải lụa trắng xuống, tuy nói nàng ta cũng không có thắt cổ bao lâu, nhưng bởi vì giãy dụa quá mức kịch liệt, trên cổ vẫn bị xiết nổi lên một vệt ngấn xanh đen, Bách Hợp vào trong nhà liền thấy Nguyên Tú Châu lúc này nằm ở trên giường, khuôn mặt trắng bệch đến không có chút huyết sắc nào, dưới cổ một vệt bầm tím kia thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ, lúc nhìn thấy Bách Hợp đi vào, Nguyên Tú Châu tựa đầu quay vào bên trong giường, bắt đầu lẳng lặng chảy nước mắt.
Trong nội dung câu chuyện Nguyên Tú Châu vì để cho Bách Hợp xin tha cho người Thẩm gia, mới đầu Cam Bách Hợp không hề để ý nàng ta, nhưng về sau dồn ép vào thế không biết làm thế nào, nàng ta vẫn dùng một chiêu lấy cái chết bức bách này, lúc Cam Bách Hợp nghe nói Nguyên Tú Châu thắt cổ, vội vội vàng vàng chạy tới luôn, Nguyên Tú Châu khi đó cũng là phương pháp như vậy, không chịu để ý tới Cam Bách Hợp, mặt hướng vào bên trong giường, Cam Bách Hợp trái dỗ phải dành hồi lâu, nàng ta mới thút tha thút thít trách móc Cam Bách Hợp.
Nhưng lúc này Bách Hợp đâu còn có thể đi dỗ dành nàng ta, thấy Nguyên Tú Châu khóc đến thương tâm khó nhịn, bả vai co rút không ngừng, Bách Hợp thấy vậy trong lòng phiền chán: “Đại nương tử nếu đã đang ngủ ngon giấc, đứa tiện tỳ nào nói năng huyên thuyên bậy bạ, dám nói Đại tiểu thư không muốn sống nữa?”
Rõ ràng vừa rồi lúc Bách Hợp vào cửa đã thấy được vết thương đó trên cổ Nguyên Tú Châu, nhưng lúc này cô lại trợn mắt nói lời bịa đặt, đám hạ nhân đều trong lòng hiểu rõ Bách Hợp đây là mượn cớ phát tác, mọi người quỳ trên mặt đất không nói ra lời, tiểu nha đầu truyền lời cả người run như cầy sấy, trước đây Cam Bách Hợp đối với Nguyên Tú Châu quá xem trọng, tuy nói sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ hôm nay đối với Nguyên Tú Châu vô cùng lãnh đạm, nhưng tiểu nha đầu sợ chuyện Nguyên Tú Châu treo cổ nếu hạ nhân không thông
báo, đến lúc đó nếu Nguyên Tú Châu thật xảy ra chuyện bất trắc gì, Bách Hợp trách tội xuống không ai dám gánh chịu, bởi vậy lúc này sau khi xảy ra chuyện mới báo tin cho Bách Hợp, không nghĩ tới Bách Hợp lúc này mở miệng mắng luôn, tiểu nha đầu sợ tới mức suýt nữa khóc lên, lại nhìn Nguyên Tú Châu mặt hướng vào bên trong giường, chỉ khóc không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chút oán hận lên Nguyên Tú Châu.
“Mẫu thân đã không thương con gái rồi…” Bách Hợp chỉ khiển trách nha hoàn, cũng không hỏi Nguyên Tú Châu tình huống như thế nào, Nguyên Tú Châu bắt đầu còn khóc muốn chờ Bách Hợp đến dỗ dành nàng ta, mình thuận tiện xuống đài lại mượn cơ hội đưa ra lời cầu tình cho người Thẩm gia, nhưng không nghĩ đến Bách Hợp vừa vào trong phòng không nói hai lời đã xử lý nha hoàn, lại không thấy hỏi nàng ta bị thương như thế nào, cũng không có tỉ ti biểu hiện xót nàng ta, nước mắt Nguyên Tú Châu suýt nữa lại tuôn ra, nói một câu yếu ớt, quay đầu ra.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trắng bệch, nổi bật lên đôi mắt đen kịt như điểm mực, tóc xõa tung, nhìn qua ‘ta thấy còn thương’, nàng ta nói xong lời này, lại có chút nghẹn ngào, nước mắt kia giống như chuỗi ngọc bị đứt, lúc trước thắt cổ hẳn là làm bị thương đến yết hầu, lúc này mới nói xong một câu, nàng ta đã đưa tay che miệng ho lên.
“Đã giờ nào rồi, Đại nương tử đầu không chải mặt không rửa, chẳng lẽ thường ngày ta đã dạy con như vậy?” Bách Hợp cũng không trả lời Nguyên Tú Châu, nhìn cái dạng này của nàng ta, liền dịu dàng trách móc: “Đại tiểu thư trước khi lâm chung giao con đến trên tay ta, ta thật sự là một ngày cũng không dám quên, tiểu thư khuê các giữa ban ngày ban mặt lại không bệnh không đau, suốt ngày nằm ở trên giường thành đạo lý gì? Đệ đệ con giờ đây đã qua đời, ta bên này cũng bận không thoát thân được, vừa lúc làm phiền Tú Châu con sao chép một trăm lần kinh thư cho nó, siêu độ cho nó, để cho nó sớm ngày đầu thai.”
Nói xong, Bách Hợp không đợi Nguyên Tú Châu kịp phản ứng, đang muốn để cho nha đầu lôi Nguyên Tú Châu xuống giường, nhưng không nghĩ đến Nguyên Tú Châu nghe xong lời này, cũng không biết lấy sức ở đâu ra, xoay người từ trên giường ngồi luôn dậy, lảo đảo chạy về phía Bách Hợp, một phát đưa tay ôm luôn lấy chân Bách Hợp:
“Mẫu thân, mẫu thân cầu người tha cho Cửu Lang đi, Cửu Lang không phải cố ý muốn hại mệnh Bình An, chàng ấy không phải cố ý.” Nàng ta nói xong, nước mắt lại chảy ra, thân thể xoay một cái: “Nghe nói mẫu thân kéo người Thẩm gia tới đây quỳ hiếu cho Bình An, mẫu thân có nghĩ tới hay không, sau này con sẽ gả tới Thẩm gia, tương lai cha mẹ chồng cô tẩu tất cả đều bị mẫu thân đắc tội, mẫu thân để cho con làm sao sống tiếp được?”
“Nếu không thể gả cho Cửu Lang, con sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa…” Trong lời nói của Nguyên Tú Châu lộ ra vẻ đau khổ, nước mắt nàng ta xuôi theo khuôn mặt lăn xuống, lúc rơi đến chỗ cằm hội tụ thành một đoàn rơi thẳng xuống, cái áo lót màu trắng kia cũng bị ướt một bãi, Bách Hợp nhìn điệu bộ này của Nguyên Tú Châu, nở nụ cười lạnh: “Nếu như mẹ ruột ngươi nghe được lời này, thật đúng là chết cũng không nhắm được mắt rồi.”
“Mẫu thân còn nhớ, chuyện hồi đó người đã đáp ứng mẹ con không? Mẫu thân đã từng nói, sẽ một đời một thế bảo vệ Tú Châu, xem Tú Châu như ruột thịt, Tú Châu cả đời chưa từng cầu mẫu thân chuyện gì, hiện tại chỉ cầu mẫu thân tha cho Thẩm gia, tha cho Cửu Lang…” Nguyên Tú Châu nghe được lời này của Bách Hợp, không khỏi lại ôm bắp đùi cô cầu khẩn, Bách Hợp nghe đến trong lòng phiền chán, không chút nghĩ ngợi liền giơ chân lên, hung hăng đạp luôn một phát lên ngực Nguyên Tú Châu!
Nguyên chủ trước kia đối với Nguyên Tú Châu đúng là nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng lại sợ tan, mọi việc tự thân đi làm, đối với con của mình có thể dùng lời nói lạnh lùng và sắc mặt nghiêm nghị, nhưng đối với chuyện của Nguyên Tú Châu vô luận việc lớn việc nhỏ đều vô cùng để bụng, đừng nói đánh nàng ta, dù là đụng một sợi tóc của nàng ta cũng đau lòng ghê gớm, lúc này Nguyên Tú Châu bị Bách Hợp đạp một phát lên ngực, đợi đến lúc thân thể ngã thẳng tắp ra phía sau, nàng ta ngửa mặt lên trời té lăn trên đất, lúc cơn đau giữa ngực truyền vào đầu óc nàng ta, Nguyên Tú Châu mới kịp phản ứng Bách Hợp đá nàng ta.
Nàng ta không dám tin trừng lớn mắt, đừng nói Nguyên Tú Châu không thể tin được Bách Hợp đánh nàng ta, mà ngay cả hạ nhân xung quanh cũng bị biến cố này làm cho sợ hết hồn.
“Ta hối hận trước đây đã yêu thương và bảo vệ cho ngươi quá mức, nếu ngươi đã không gả được cho Thẩm Cửu lang thì không muốn sống nữa, muốn chết vì sao không sớm đi chết đi? Ngươi cả đời chưa từng cầu ta chuyện gì, mẹ ngươi lại cái gì cũng đã cầu thay ngươi rồi, sau này đừng nói chết nói sống ở trước mặt ta, ta coi ngươi như ruột thịt, ngươi coi ta như mẹ ruột lúc nào? Nguyên Tú Châu, sự sủng ái của ta cũng là có hạn.” Bách Hợp đạp nàng ta một phát, sự bực bội trong lòng đã phát tiết một chút, Nguyên Tú Châu nghe được lời này của Bách Hợp, mãi không phản ứng kịp, nàng ta nằm trên mặt đất, ngực vừa mới bị đạp qua, mỗi lần hít thở một hơi phảng phất như đều đau đớn khó nhịn, trong đầu nàng ta phát ra tiếng vang ‘ong ong’, một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại Bách Hợp vừa mới nói cái gì, sự đau đớn trên ngực cùng với thái độ đột nhiên thay đổi của Bách Hợp, làm cho trong lòng Nguyên Tú Châu vừa sợ vừa lạnh:
“Vì sao mẫu thân nhẫn tâm với con như vậy? Chẳng lẽ mẫu thân cũng không sợ con chết thật sao?”