Edit: Yennguyenhoang
Beta: Sakura
“Hôm nay Hậu phủ đang làm tang sự, ngươi muốn chết, vừa vặn một bộ quan tài
mỏng khiêng đi theo Hậu gia chôn cất cùng, còn đỡ khỏi làm thêm một
đám.” Dù sao Cam Bách Hợp lúc trước vô luận làm cái gì cũng chưa từng ủ
ấm được trái tim Nguyên Tú Châu, nếu đã là mẹ kế thì Bách Hợp bày ra một cái bản mặt mẹ kế, nói với Nguyên Tú Châu một câu cay nghiệt xong, nhìn khuôn mặt vốn đã trắng bệch của nàng ta thoáng cái trở nên giống như
giấy vàng, lúc này mới vuốt ve xiêm y thân đối của mình: “Ngươi muốn
lúc nào chết ta tùy ngươi, nhưng ngươi còn sống một ngày, thì phải sao chép kinh thư cho đệ đệ ngươi một ngày, dạy dỗ ngươi nhiều năm, lại dạy ngươi không biết liêm sỉ như vậy, người chưa đến Thẩm gia, tâm đã bay
ngược đi, cũng không biết Thẩm gia cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, ăn
cây táo, rào cây sung được như ngươi, ngươi cho dù là chết rồi, chỉ sợ
mẹ ngươi cũng không muốn nhìn thấy kẻ mất mặt xấu hổ như ngươi.”
Nguyên Tú Châu bị Bách Hợp đá một phát, lại nghe trong miệng cô nói đến cay
nghiệt, nhớ tới sự sủng ái của Cam Bách Hợp đối với mình trước đây, lúc
này không thể tin được thái độ đột nhiên thay đổi của Bách Hợp, sự đau
đớn trong ngực lại cộng thêm sự thật trong lòng khó có thể tiếp nhận như thế, làm cho nàng ta không nhịn được bụm mặt khóc ồ lên.
“Mẫu
thân định đối đãi Cửu Lang cùng với người Thẩm gia như thế nào?” Nguyên
Tú Châu khóc hai tiếng, nhìn Bách Hợp đứng dậy muốn đi, không khỏi che
ngực ngồi dậy, trước đây Cam Bách Hợp đối với nàng ta chăm sóc chu đáo,
nàng ta khó chịu một tí là làm mình làm mẩy phát giận, ngay cả hồi Cam
Bách Hợp mang thai Nguyên Tú Châu cũng tuyệt thực hai ngày không ăn
không uống, cuối cùng Cam Bách Hợp dỗ dành nàng ta hồi lâu mới nguôi
giận, từ đó rất sợ nàng ta không thoải mái, liên tục cam đoan sau này
không sinh con nữa Nguyên Tú Châu mới để ý tới nàng lần nữa, trước khi
Bách Hợp chưa tới Nguyên Tú Châu nghe nói nàng bắt người Thẩm gia tới
đây, trong lòng còn bất mãn vô cùng, lúc vào phòng còn cho nàng xem sắc
mặt. Không nghĩ tới lúc này bị đánh trái lại không dám trở mặt nữa,
trong lòng Bách Hợp cười thầm cái tính nết tiện này của Nguyên Tú Châu,
ôn tồn với nàng ta lại làm mình làm mẩy, hung thần ác sát nàng ta trái
lại yên tĩnh. Khó trách lúc trước Thẩm mẫu ức hiếp xỉ nhục nàng ta như
vậy, giày vò nàng ta đang khỏe mạnh như vậy đến sảy thai, đồng thời đuổi nàng ta về nhà mẹ đẻ, lúc nghe nói Thẩm mẫu bị ôn dịch. Nàng ta lại vội vàng chạy về hầu hạ.
“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả
tiền, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó.” Trong lòng
Bách Hợp cũng không phải là muốn mạng của Thẩm gia lúc này, Hoàng Thái
Hậu mặc dù đã cho ý chỉ mặc cô xử lý Thẩm gia, nhưng làm cho Thẩm gia
mất mặt cũng được, giết Thẩm Xuân Nghi cũng có thể, nhưng nếu muốn giết
cả nhà Thẩm gia, không chỉ là quá lợi cho Thẩm gia. Quan trọng nhất
Nguyên gia còn có thể từ thân phận người bị hại làm cho người đồng tình
trở thành bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa Hoàng gia không nhất định sẽ bởi vì việc này mà đồng ý để cho cả nhà Thẩm gia xét nhà chém đầu, ý
trong lời đó của Thái Hậu có lẽ cũng chỉ là muốn cho cô một cái bậc
thang xuống, để cho cô xả giận cho xong.
Chỉ là lúc này Bách Hợp
cố ý nói lời này ra miệng hù dọa Nguyên Tú Châu, Nguyên Tú Châu quả
nhiên đã bị dọa rồi, nàng ta cũng bất chấp ngực mình vừa mới bị đạp đến
đau đớn, nằm rạp xuống đất rồi bắt đầu dập đầu. Mỗi một cái dập đầu của
nàng ta đều kêu vang, lúc trán đụng đến mặt đất gạch xanh gõ ra tiếng
vang ‘Bịch bịch’, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Cầu mẫu thân bỏ
qua cho Thẩm gia, cầu mẫu thân tha cho Cửu Lang…”
Bách Hợp cũng
không nói chuyện, mặc nàng ta dập đầu, vốn đang chuẩn bị đi, lúc này
thấy Nguyên Tú Châu dập đầu, cô trái lại ngồi xuống.
Đám hạ nhân
cũng không biết suy nghĩ trong lòng Bách Hợp, nhìn cô không định rời đi, có người thử thăm dò dâng trà lên cho cô. Bách Hợp cũng không uống. Chỉ cầm nắp chén trà hớt bọt lá trà, mắt lạnh nhìn từng cái từng cái dập
đầu đập trên mặt đất của Nguyên Tú Châu không nói lời nào, trong phòng
trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng dập đầu cùng với tiếng
cầu khẩn của Nguyên Tú Châu đang kêu trong miệng, trừ những thứ đó ra
tiếng vang thanh thúy lúc Bách Hợp cầm nắp chén trà lên đụng phải chén
trà cũng xen lẫn ở trong đó. Mọi người không dám thở mạnh, Nguyên Tú
Châu càng dập đầu. Trong lòng càng phát lạnh đến lợi hại.
Trán
nàng ta đau như kim châm muối sát, bắt đầu vì để cho Bách Hợp cảm động,
mỗi một cái dập đầu của nàng ta đều là làm thật, tiếng vang đó nghe được làm cho người phát lạnh, giữa trán rất nhanh đã sưng đỏ lên, dập thêm
mấy cái liền rách da thấy máu, lúc chỗ mài rách da thịt lại đập lên đất
đá, đã làm cho nàng ta có chút không chịu nổi rồi, lực đạo của nàng ta
càng ngày càng nhẹ, đến sau cùng nước mắt thoáng cái đã phủ kín hốc mắt, nếu là lúc trước, nàng ta vừa dập cái đầu tiên, Cam Bách Hợp nhất định
sẽ đau lòng ôm nàng ta vào trong lòng, hỏi nàng ta sao ngốc như vậy,
nhưng bây giờ nàng ta cũng đã dập đầu thành như vậy rồi, Bách Hợp lại
chẳng thốt ra một tiếng, trái lại ở một bên xem cuộc vui, Nguyên Tú Châu không chỉ là trán đau, đầu nàng ta cũng đã bắt đầu mê man, chỗ ngực vừa mới bị đạp lúc này làm cho nàng ta không thở nổi, nàng ta dần dần ngừng lại động tác, ngửa đầu liền hỏi:
“Rốt cuộc con làm sai cái gì, sao mẫu thân đối với con như vậy?”
“Đau rồi?” Bách Hợp nhìn chỗ máu thịt lẫn lộn trên trán nàng ta một cái,
không chút nghĩ ngợi cầm lấy chén trà đập luôn về phía Nguyên Tú Châu,
chén trà kia còn chưa đập tới người nàng ta, nước nóng hôi hổi đã bắn
tung tóe lên, Nguyên Tú Châu sợ tới mức hoa dung thất sắc, cuống quít
muốn đưa tay che chắn, chỉ là nước nóng kia làm bỏng lòng bàn tay nàng
ta, đau tê tái, có vài giọt rơi lên mặt nàng ta, làm cho nàng ta không
nhịn được gương mặt co rúm, tiếng kêu khóc bén nhọn vang lên: “A…”
“Lúc con trai ta bị Thẩm Xuân Nghi đánh chết tươi cũng là đau như vậy đấy,
xin tha cho hắn, hôm nay ngươi mới dập đầu mấy cái như vậy, đau như thế
đã lập tức không dập nữa rồi? Tiếp tục dập cho ta! Ngươi bây giờ đau đớn còn không bằng một phần mười đệ đệ của ngươi, ngươi sợ đau cái gì? Đã
muốn xin tha cho Thẩm Xuân Nghi, chỉ quỳ mấy cái là đã xong, trên đời
này nào có chuyện tốt như vậy!”
Bách Hợp cầm chén trà đập nàng
ta, nhìn bộ dáng Nguyên Tú Châu khóc đến tha tha thiết thiết, lông mày
lại nhíu lại: “Khóc cái gì mà khóc! Lúc đệ đệ ngươi chết không có khóc,
hiện tại trái lại
khóc đến lợi hại, nếu như nước mắt dùng không hết, lau khô thay xiêm y đi trước linh đường khóc cho ta!”
Trong lòng
Nguyên Tú Châu vô cùng ấm ức, nghe được lời này của Bách Hợp, nước mắt
lại càng như chuỗi ngọc đứt, cũng không dám phát ra âm thanh nữa, nàng
ta mím môi cố nén tiếng khóc thật lâu, mới run run nói: “Có phải ta tiếp tục dập đầu nữa, dì sẽ tha cho Cửu Lang, tha cho Thẩm gia hay không?”
Vừa rồi còn luôn miệng gọi mẫu thân, lúc này rất nhanh đã đổi thành dì, lúc trước một chiêu này Nguyên Tú Châu cũng đã từng dùng, trong nội dung
câu chuyện vì bức Cam Bách Hợp không cáo trạng Thẩm gia nữa, tha cho
Thẩm gia một mạng, nàng ta đầu tiên là tự vẫn, sau lại tuyệt thực, lại
gọi Cam Bách Hợp là dì, đủ loại hành vi quả thực làm cho Cam Bách Hợp
đau đến xé tim xé phổi, chỉ là một chiêu này có tác dụng với Cam Bách
Hợp, đó là bởi vì Cam Bách Hợp thật lòng yêu thương nàng ta, nâng niu
nàng ta, hiện tại Bách Hợp đối với Nguyên Tú Châu cũng chẳng có tình cảm gì, đâu còn quan tâm nàng ta gọi cái gì.
“Tha cho hắn? Phi! Hôm
nay cho dù ngươi dập đầu chết ở chỗ này, ta cũng coi ngươi vì đệ đệ
ngươi mà đau lòng quá mức, cưỡi hạc về trời thôi!”
Nói xong lời
này, Bách Hợp mới cười lạnh, đứng lên: “Ta hôm nay coi như là đã nhìn
rõ ngươi, vì nam nhân đã mắt mù rồi, lúc trước chỉ coi như mắt ta bị mù, đem coi loại mắt cá như ngươi thành trân châu, sau này nếu ngươi thức
thời một chút thì được, nếu không thức thời, đừng trách ta lòng dạ ác
độc!”
Giáo huấn xong Nguyên Tú Châu, cánh tay Bách Hợp rung một cái, tay áo vung lên quay đầu đi ra ngoài.
Để lại một phòng nha hoàn nơm nớp lo sợ tiễn chủ tử ra cửa, Bách Hợp phân
phó nha đầu trông coi Nguyên Tú Châu thật kỹ, bắt buộc nàng ta sao chép
ra được kinh thư, trong phòng chưa qua thời gian bao lâu, đã nghe được
tiếng Nguyên Tú Châu cao giọng khóc lớn.
Tiền đường, người Thẩm
gia lúc này một bộ dáng khổ đại thù sâu, lúc Bách Hợp trở lại linh
đường, Thẩm mẫu hung tợn nhìn cô chòng chọc, vừa rồi bởi vì nhịn quá
lâu, Thẩm mẫu nửa đường cũng không đến được, chỉ đành phải đi tiểu trong bụi hoa, lúc này ánh mắt của hạ nhân Nguyên gia làm cho bà ta xấu hổ và giận dữ khó yên, hết lần này tới lần khác Thẩm mẫu lại không thể làm
gì, thể diện quý phụ cả đời này của bà ta xem như đã mất sạch sẽ, ngày
trước Cam Bách Hợp bởi vì chuyện Nguyên Tú Châu sau này sẽ gả vào Thẩm
gia đối với Thẩm mẫu bao dung rất nhiều, cũng rõ ràng Thẩm gia bất mãn
bởi vì nguyên nhân Định uy hậu đời trước qua đời khiến cho Nguyên Tú
Châu giữ đạo hiếu, bởi vậy Thẩm mẫu thỉnh thoảng lúc gặp Cam Bách Hợp
gây rất nhiều khó dễ cho nàng, Cam Bách Hợp bình thường phần lớn đều là
cố nhịn.
Không nghĩ tới bởi vì cái chết của con trai, nữ nhân này ngược lại đã phát điên, mặc dù trong lòng Thẩm mẫu vô cùng oán hận,
nhưng nghĩ tới họa lớn con mình gây ra, chỉ đành phải bị đánh rụng răng
còn phải bóp mũi nuốt lẫn máu, lúc này bà ta nhìn nô bộc xung quanh cùng với vuốt khuôn mặt đã bị Bách Hợp đánh kia của bà ta, Bách Hợp tiến
cung đã cầu ý chỉ ở đây, lần này bà ta có ấm ức hơn nữa cũng phải chịu,
sau này chỉ mong chờ Nguyên Tú Châu gả vào cửa Thẩm gia, mới trừng trị
nàng ta cho ra hồn.
Bách Hợp cũng mặc kệ trong lòng người Thẩm
gia oán hận như thế nào, cũng mặc kệ Thẩm mẫu lúc này trong lòng đang
nghĩ đến về sau áp chế giày vò Nguyên Tú Châu như thế nào, sắc trời dần
dần tối xuống, lúc này người bái tế đều lần lượt rút đi, trước linh
đường u ám, người Thẩm gia mặc áo tang vải gai mặt mày phờ phạc quỳ gối
trước linh đường, ai nấy đều một khuôn mặt đang khóc tang.
Bọn họ quỳ một ngày, Bách Hợp dường như là đã quên bọn họ cần ăn uống, vừa xê dịch là có người cầm đồ buộc bọn họ quỳ xuống, những chủ tử này của
Thẩm gia trước đây đâu từng chịu khổ như vậy, bọn họ là không dám hận
Bách Hợp, huynh đệ tỷ muội của Thẩm Xuân Nghi khó tránh khỏi bắt đầu hận Thẩm Xuân nghi làm việc lỗ mãng, đang trong yên tĩnh, bên ngoài một
giọng nói của nữ tử vang lên bén nhọn: “Thả ta ra ~ các ngươi đây là
cường đoạt dân nữ, là phạm pháp đấy!”
Tiếng nói kia từ xa đến
gần, người Thẩm gia vốn vẻ mặt có chút chết lặng nghe được tiếng này,
đều vô ý thức quay đầu nhìn, Bách Hợp lại ngồi ở trước quan tài, không
nhúc nhích.
Lúc này một cô nương mặc váy dài chấm đất màu xanh,
trên đầu dùng vải bông cùng màu váy trùm đầu, nhìn qua tuổi chừng hai
mươi, ôm tỳ bà bị mấy gia đinh đẩy vào, lúc này còn đang giãy dụa không
ngừng, một mặt lộn xộn, trong miệng hô hào: “Định Uy hậu phủ lấy mạnh
hiếp yếu, cường đoạt dân nữ!”
Lúc này đêm đã khuya, tiếng kêu
khóc la hét chói tai của nữ nhân này truyền được cực xa, lúc ả bị đẩy
vào, ánh nến trước linh đường cũng lay động, dưới ánh đèn lờ mờ, trong
phòng lộ ra vẻ yên tĩnh lại quỷ dị, nữ nhân kia nhìn thấy tình cảnh như
vậy, sợ run cả người, đang muốn mở miệng, đã có bà tử cầm đồ tang thay
cho ả, nữ nhân kia mặc dù ra sức phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị thay đồ tang lên, ả đang đưa tay muốn kéo vải gai đang choàng trên đầu ra,
có một bà tử đưa tay đánh luôn một bạt tai lên mặt ả, đẩy ả vào đại
đường.