Edit: Yennguyenhoang
Beta: Sakura
Ý chỉ vừa hạ, Bách Hợp liền bắt đầu phái người tìm Thẩm Xuân Nghi, đối
với chuyện này, người Thẩm gia cũng không quá sốt ruột, dù sao đối với
người Thẩm gia mà nói, con trai vào Nguyên gia ở rể cũng không phải là
việc vẻ vang gì, ngược lại mất mặt xấu hổ, lúc trước Thẩm mẫu lo lắng
Thẩm Xuân Nghi chưa từng rời khỏi bên cạnh bà ta, lần đầu tiên rời khỏi, rất sợ hắn ăn không ngon uống không tốt, cũng không biết bây giờ con
trai ở chỗ nào, hận không thể con trai lập tức trở về mới tốt, nhưng bây giờ Thẩm mẫu ước gì Thẩm Xuân Nghi chạy trốn càng xa càng tốt, bây giờ
bà ta hận Bách Hợp tận xương, tha rằng Thẩm Xuân Nghi trong vòng ba năm
năm năm không về được, cũng tốt hơn Thẩm Xuân Nghi bị Bách Hợp tìm được, trở thành con trai của nhà khác.
Vì vậy đối với hôn sự này, mặc
dù có ý chỉ của Thái Hậu, nhưng người Thẩm gia vẫn luôn tỏ ra không quá
tích cực, lúc Bách Hợp đang phái người tìm kiếm Thẩm Xuân Nghi khắp nơi, Thẩm phụ cáo bệnh nghỉ ở nhà, Thẩm mẫu cũng là đóng cửa không ra, vốn
người Thẩm gia cho rằng dưới tình huống mình tiêu cực như vậy, Bách Hợp
muốn tìm được Thẩm Xuân Nghi vô cùng khó khăn, đối với việc Nguyên gia
phái người tìm kiếm Thẩm Xuân Nghi, Thẩm gia thậm chí còn có chút chế
giễu, chỉ là lại không nghĩ rằng thời gian không quá năm ngày, một đội
Vũ Lâm quân đã bắt được Thẩm Xuân Nghi ở ngoài thành, hắn không phải bị
bắt một mình, bị bắt cùng đến, còn có cô gái hát rong đã khàn âm kia.
Lúc trước dưới cơn nhất thời manh động có bản lĩnh có thể đánh chết tiểu
hậu gia phủ Định uy hậu, nhưng Thẩm Xuân Nghi không có một thân vũ lực,
thực tế cũng không có năng lực mưu sinh gì, đoạn thời gian chạy ra khỏi
Thẩm phủ ấy, tuy nói hắn trước khi đi Thẩm mẫu cho hắn bạc phòng thân,
nhưng thứ nhất hắn đã quen sống cuộc sống của con cháu quan lại, hơn nữa lúc trước trong kinh thành hắn chưa từng thiếu bạc, bởi vậy tiêu tiền
vung tay không có tiết chế, chỗ bạc ấy vốn chỉ là Thẩm mẫu cho hắn dùng
để ứng phó nhu cầu bức thiết. Nhưng Thẩm Xuân Nghi không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có khi người ta hố hắn cũng không hiểu, thời gian còn
chưa tới dăm ba ngày, số bạc này đã tiêu sạch sẽ.
Chính hắn cũng
biết đánh chết tiểu hậu gia Nguyên gia là một trọng tội. Rất sợ trong
kinh thành đầu sóng ngọn gió chưa qua, bởi vậy trốn tránh không dám về
Thẩm gia, vốn hắn cũng muốn rời khỏi kinh thành đến nơi khác lưu lạc hai năm lăn lộn ra một mảnh thế lực của mình, đáng tiếc một đồng tiền làm
khó anh hùng hán. Thân hắn không có đồng nào, đừng nói đi xa, mà ngay cả tiền mua thớt ngựa dẫn đường cũng không có, bởi vậy Thẩm Xuân Nghi chỉ
có trốn tránh vài ngày ở trong xó xỉnh vắng vẻ, đói bụng đến thật sự
không chịu nổi nữa, bèn ra ngoài trộm gà trộm chó của nhà nông để ăn,
thời gian lâu người trong thôn tự nhiên phẫn nộ lại sợ hãi, chỉ cho là
gặp phải lợn rừng. Đối với loại người xuất thân như Thẩm Xuân Nghi mà
nói, một con gà và thịt chó chỉ là thứ trong sinh hoạt hàng ngày hắn
muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn được, nhưng đối với người trong thôn mà
nói, những thứ này đã là một khoản tài sản, thanh niên trai tráng trong
thôn tự phát tổ chức muốn bắt được kẻ ăn trộm gà, lúc Thẩm Xuân Nghi lại ra tay lần nữa bị người trong thôn đuổi bắt, chạy trốn tới một hộ trong thôn.
Nhắc tới cũng khéo. Gia đình hắn trốn đến chính là gia
đình cô gái hát rong hắn nhất thời manh động vì ả đánh chết Nguyên tiểu
hậu gia! Cô gái hát rong kể từ sau khi bị Bách Hợp buộc diễn xướng đối
với Nguyên gia liền hận thấu xương, trong lòng ả nghĩ đến anh hùng đã
giúp mình khi đó, trên thực tế trong mấy ngày nhận hết vũ nhục ở Nguyên
gia, ả từng vô số lần ảo tưởngThẩm Xuân Nghi sẽ đột nhiên xuất hiện ở
trước mặt ả, giống như tình cảnh giải vây cho ả lúc tiểu hậu gia ép buộc ả diễn xướng, kéo ả rời đi.
Thật không nghĩ đến nam nhân không
thấy được ở Nguyên gia khi đó, lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt
mình, cô gái hát rong chứa chấp Thẩm Xuân Nghi, tuổi Thẩm Xuân Nghi mặc
dù đã không còn nhỏ, nhưng bởi vì tính cách bình thường của hắn. Cha mẹ
cũng chưa từng dạy hắn đại phòng giữa nam nữ. Hắn đến bước đường cùng,
trốn ở trong phòng cô gái hát rong có ăn có uống, bởi vậy cô gái hát
rong che giấu cho hắn, hắn liền ở lại.
Cô gái hát rong tuổi cũng
không nhỏ rồi. Đối với Thẩm Xuân Nghi lại là mối tình đầu, lúc này ý
trung nhân đang ở trước mặt mình. Hai người nam nữ chung sống một phòng
còn có chuyện không xảy ra được? Vì vậy củi khô gặp lửa cháy bừng bừng,
đến cuối cùng lúc Bách Hợp bắt được Thẩm Xuân Nghi, cô gái hát rong đã
sớm có phu thê chi thực với hắn rồi.
Bởi vì Thẩm Xuân Nghi là bị Bách Hợp phái người bắt được, bởi vậy Bách Hợp tất nhiên là mang hắn về Nguyên gia, lúc này cô gái hát rong bị mấy bà tử đè xuống buộc quỳ trên mặt đất, cha mẹ ả bắt đầu còn không biết chuyện gì xảy ra, cha mẹ cô
nương này đều là người nhà quê cùng khổ, lúc nhìn thấy một đội quan binh như sói như hổ xông vào trong nhà, cũng sớm đã bị dọa ngơ ngác rồi, lại thấy trong phòng con gái bị tìm ra nam nhân, lúc này cả người run rẩy
không ngừng.
Mặc dù Thẩm Xuân Nghi hơi khốn khiếp, nhưng nhìn
thấy bộ dạng cô gái hát rong bị mấy bà tử đè ép, xiêm y bị kéo không
chỉnh tề, bây giờ mấy bà tử đã sớm biết sự thật Thẩm Xuân Nghi là cô tế
tương lai của Nguyên gia, bởi vậy sau khi phát hiện cô gái hát rong và
Thẩm Xuân Nghi có một chân, đối với ả cũng không khách khí, lúc bắt được ả liền đánh ả bảy tám cái tát trước, đánh mãi cho đến ả vỡ miệng, không ngừng chảy máu, Thẩm Xuân Nghi vốn chính là tính tình không sợ trời
không sợ đất, lúc này nhìn thấy tình cảnh như vậy, cảm giác sâu sắc nữ
nhân của mình bị khi nhục, mấy lần muốn nhảy lên, nhưng hắn mặc dù biết
mấy chiêu võ nghệ, thế nhưng lúc này chống lại hắn chính là một đội thị
vệ trong cung, hắn vừa mới nhảy lên, đã bị thống lĩnh thị vệ cầm sống
dao đập vào sống lưng hắn, lại gõ cho hắn gục về vị trí cũ.
“Hừ!
Nhiều người như vậy đánh hai người chúng ta, tính là anh hùng hảo hán
gì? Có bản lĩnh đấu một mình với ta, có tin đánh cho mỗi một người các
ngươi răng rơi đầy đất hay không?” Thẩm Xuân Nghi lúc này người bị đè
lại, trong miệng lại không đàng hoàng, hắn có một đôi mày rậm kiêu ngạo
bướng bỉnh, trong đôi mắt to lúc này lại càng lộ ra bất khuất, hung hăng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, hắn mặc trên người một chiếc áo ngắn màu
xám, lúc này bởi vì bị thị vệ trong cung áp tải ra, dễ nhận thấy nguyên
nhân trải qua ác đấu, tóc hắn sớm đã có chút xốc xếch, tên gương mặt
được xem là tuấn tú có vài vệt dấu máu, xiêm y bị giật ra, lộ ra mảng
lớn lồng ngực rắn chắc, trong miệng hắn kêu gào ầm ĩ, vừa bị người đè
xuống, lại ra sức muốn ngóc đầu lên, có thể thấy được người này tính
tình bất hảo hung hãn!
“Phu nhân, Thẩm Cửu lang là tìm được ở một địa phương tên là thôn Thái Tuế ngoài kinh thành khoảng ba dặm, trong
nhà của gia đình họ Cẩu.” Thủ lĩnh thị vệ tiến lên báo cáo, Thẩm Xuân
Nghi còn đang cười lạnh: “Chuyện một người làm một người chịu, ta đánh
chết đồ nhãi nhép không có tiền đồ chỉ biết bắt buộc nữ nhân Nguyên Bình An kia, có chuyện gì nhằm vào ta, đừng nhằm vào nữ nhân của ta, nàng là vô tội!”
Một câu nói làm cho cô gái hát rong bị đánh đến bầm tím mặt trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, chỉ là ả mở mở miệng, không biết lúc
trước lúc bị bắt có phải nguyên nhân ả từng thét chói tai hay không, lúc này ả lại hoàn toàn không phát ra được một
chút âm thanh nào.
“Nữ nhân của ngươi? Không mai mối không sính lễ, làm sao lại gọi là nữ nhân của ngươi?” Thẩm Xuân Nghi đánh chết người, lúc này trên mặt lại không
có một chút vẻ chột dạ, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng hô hào
‘Chuyện một người làm một người chịu”. Trong lòng Bách Hợp có một ngọn
lửa vô danh tán loạn, lại cố nhịn xuống, chỉ ung dung thản nhiên hỏi lại hắn một câu: “Nếu là không mai mối tằng tịu với nhau, nữ nhân như vậy
nên giao do quan phủ, dùng hình phạt thất trinh xử phạt.”
Cô gái
hát rong kia nghe nói như thế, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, Thẩm Xuân Nghi
là người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, tính cách lại vô cùng manh
động, nghe được lời này của Bách Hợp, hắn hô lớn một câu: “Ta và Xuân
Mai đã thành hôn, nàng là nữ nhân của ta, nàng ở bên ta, sao gọi là thất trinh?”
Nói cả buổi, Bách Hợp đào cái hố cho hắn một cái lồng
chui vào, lúc này thấy Thẩm Xuân Nghi tự nói ra như vậy, lúc người xung
quanh nghe được lời đó, trên mặt lộ ra vẻ giật mình, Bách Hợp nhếch khóe miệng, đang muốn mở miệng, bên ngoài một loạt tiếng bước chân lại vang
lên, mấy bà tử còn đang đuổi theo hô: “Thẩm đại nhân, nô tài còn chưa
thông báo, các người cũng không thể đi vào như vậy…”
“Nguyên phu
nhân không thể nghe tiểu súc sinh này nói bậy!” Thẩm phụ người còn chưa
vào nhà, đã nghe được lời này của Thẩm Xuân Nghi, lập tức gấp đến độ
phía sau lưng ‘xoạt’ một cái thấm ra lượng lớn mồ hôi lạnh, lão mặc dù
hận con trai gây chuyện sinh sự làm liên lụy tới Thẩm gia mất mặt xấu
hổ, kể từ sau khi bị Bách Hợp cưỡng chế đi chịu tang cho tiểu hậu gia,
bây giờ người Thẩm gia ở kinh thành thật là cực kỳ cực kỳ mất mặt, Thẩm
phụ đoạn thời gian trước cáo ốm đóng cửa không ra, thứ nhất không muốn
cùng với Bách Hợp tìm ra Thẩm Xuân Nghi, để cho hắn ở rể Nguyên gia, thứ hai thì là lúc trước cả nhà mình bị bắt buộc túc trực bên linh cữu cho
tiểu hậu gia, quá mức mất mặt, Thẩm phụ rất sợ người ta chê cười sau
lưng, cho nên luôn trốn trong nhà không dám ra ngoài, không nghĩ tới hôm nay hạ nhân báo lại, nói là Thẩm Xuân Nghi bị Bách Hợp bắt được, lúc
trước Bách Hợp mặc dù trong miệng hô hào hai nhà muốn kết mối duyên Tần
Tấn(*), cô nể mặt Nguyên Tú Châu không truy cứu hành vi Thẩm Xuân Nghi
đánh chết con mình nữa, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu có người
đánh chết con trai mình, Thẩm phụ nhất định không thể không bắt người ta đền mạng.
Lúc trước Bách Hợp dám cưỡng ép Thẩm gia túc trực bên
linh cữu cho tiểu hậu gia, bộ dáng ấy cũng không giống như là bộ dáng
rộng lượng, Thẩm phụ bởi vậy vội vội vàng vàng dẫn người chạy tới Nguyên gia, không nghĩ tới con trai ngoài lúc đầu đã gây trận tai họa kia ra,
lúc này lại gây ra một tai họa khác, nghe nói hắn ở bên ngoài đã thành
thân với người, hai chân Thẩm phụ mềm nhũn, người cũng suýt nữa ngã
xuống đất, lão bất chấp hỗn loạn trong lòng, vội vàng sải bước xông vào
chính đường, Thẩm mẫu theo sát phía sau, oán hận trừng cô gái hát rong
một cái, tất nhiên nhận ra cô gái này.
“Tiện nhân không biết liêm sỉ này, câu / dẫn con ta.” Thẩm mẫu vào cửa liền ‘phì’ một tiếng,
nghiêm khắc trừng cô gái hát rong, chỉ ả liền bắt đầu mắng lên: “Kỹ nữ
không biết xấu hổ, đồ vô liêm sỉ!” Con trai dính án trong người, đi ra
ngoài một chuyến lại gây ra chuyện này, Thẩm mẫu tức giận đến trong lòng hoảng sợ, trong miệng mắng cô gái hát rong vài câu, mắng mãi đến mức ả
nước mắt giàn giụa, Bách Hợp mới cười lạnh một tiếng:
“Lúc trước
Thẩm đại nhân thực là quý nhân ta mời cũng không mời được, hôm nay trái
lại không mời mà tới.” Thẩm phụ nghĩ đến tình cảnh lúc Bách Hợp phái
người cưỡng ép Thẩm gia đến lúc trước, lại nghĩ đến hành động mình xông
vào Nguyên phủ lúc này, cũng biết Bách Hợp đây là đang nói châm chọc,
sắc mặt lão có chút đỏ lên, nhưng kiên trì:
“Con ta trẻ người non dạ, bị tiện nhân kia lừa gạt, nào có lấy ả làm vợ.”
“Cha!” Thẩm Xuân Nghi nghe được lời này của Thẩm phụ, cuống quít vùng vẫy đứng lên: “Con thích Xuân Mai, Xuân Mai đã là nữ nhân của con, chuyện một
người làm một người chịu, có chuyện gì nhằm vào con là được, liên quan
gì tới Xuân Mai.”
(*)Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả
truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng
tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình
gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại
còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến
hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công
qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai
vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về
làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở
về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu
cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương
thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói
nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung
độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử
Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa
Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau,
tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai,
bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ
tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm
vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này
vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta
vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân