“Ngươi câm miệng!” Lúc này người Thẩm gia còn đang suy nghĩ biện pháp
muốn giữ được tính mạng của Thẩm Xuân Nghi, hắn lại toàn tâm toàn ý chỉ
muốn giữ được cô gái hát rong, trong lòng Thẩm mẫu có hỏa, liên đới nhìn con trai cũng có chút không vừa mắt, đang muốn mở miệng mắng tiếp, Bách Hợp đã cắt ngang lời Thẩm mẫu muốn nói ra khỏi miệng:
“Được rồi, ở đây cũng không phải là chỗ Thẩm gia các ngươi dạy con, Thái Hậu nương nương đã hạ chỉ ý, nếu Thẩm Xuân Nghi tự mình thành hôn với người khác, đây chính là kháng chỉ bất tuân. Khó trách lúc trước Thẩm Xuân Nghi
đánh chết con ta, hôm nay xem ra hai người này sớm có tư tình, nói không chừng Thẩm Xuân Nghi vì cùng nữ nhân này ở bên nhau lâu dài, không muốn thành hôn với Tú Châu, cho nên cố ý đổi cách đánh chết con ta, cho rằng có thể cưỡng lại mối hôn sự này, lúc trước bản thân ta cảm thấy con
ta đang êm đẹp sao lại xảy ra tai họa như vậy, hôm nay xem như chân
tướng rõ ràng rồi.”
Bất kể là danh nghĩa kháng chỉ bất tuân, hay là Bách Hợp chỉ giữa Thẩm Xuân Nghi và cô gái hát rong đã có tư tình
muốn hủy hôn mà đánh chết tiểu hậu gia, một việc nào lên án Thẩm gia
cũng không dám nhận, ý chỉ của Thái Hậu đã hạ, hơn nữa nể tình Nguyên
gia mấy đời trung lương, không chỉ là Thái Hậu đã hạ chỉ ý, Hoàng Thượng lại càng cũng đã ban bố thánh chỉ, Thẩm Xuân Nghi đánh chết tiểu hậu
gia chỉ là chuyện của hắn, nhưng nếu hắn kháng chỉ bất tuân, thì là
chuyện của cả Thẩm gia rồi, đến lúc đó Hoàng đế trách tội xuống, toàn
bộ Thẩm gia đều phải bởi vì hành vi của Thẩm Xuân Nghi mà mất đầu.
Cho dù là Hoàng đế rộng lượng khai ân, nhưng nếu chuyện Thẩm Xuân Nghi
trước hôn nhân đã có tư tình với người khác, vì hủy hôn mà đánh chết cậu em vợ tương lai vừa truyền đến, chỉ sợ toàn thể dân chúng Đại Chu triều này mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng dìm chết được Thẩm gia, vô
luận loại kết quả nào, vì một đứa hát rong như vậy, Thẩm gia đều không
muốn gánh vác. Nhưng đây là ý nghĩ của người Thẩm gia, Thẩm Xuân Nghi
chẳng thế hiểu được suy nghĩ của cha mẹ, lúc này nghe được cha mẹ không
ngừng chê bai nữ nhân của mình, hắn có chút không phục vùng vẫy lên. Mãi đến khi tức giận đến mặt đỏ tới mang tai: “Xuân Mai không phải là kỹ
nữ, nàng là nữ nhân của ta…”
Đang trong huyên náo túi bụi, Bách
Hợp thờ ơ bàng quan, ra hiệu hạ nhân đưa nước trà tới cho mình. Xem vở
tuồng này, Thẩm phụ Thẩm mẫu mắt thấy hôm nay đại họa lâm đầu rồi, con
trai còn cố chấp tới cùng, hai người nhớ tới tai họa Thẩm Xuân Nghi liên tiếp gây ra, đều có chút khóc không ra nước mắt. Đánh chết Tiểu hậu gia Nguyên gia, nếu Thẩm Xuân Nghi bị trị tội, chết chỉ là một mình hắn,
nếu như kháng chỉ bất tuân, Thẩm Xuân Nghi sẽ hại chết cả Thẩm gia. Tuy
nói thương con trai, nhưng dù sao Thẩm mẫu còn có con có cháu, không thể vì một đứa con trai, đền trọn cả Thẩm gia vào.
Bắt đầu người
Thẩm gia đối với thằng con trai đang êm đẹp của mình vô duyên vô cớ bị
Bách Hợp biến thành con rể tới ở rể, lúc này Thẩm mẫu cũng bất chấp đau
lòng, bà ta nhìn Bách Hợp một cái, giờ đây dù là Thẩm mẫu còn hận ngày
đó Bách Hợp tra tấn mình. Nhưng lúc này vẫn phải nén giận, nhỏ giọng cầu khẩn:
“Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lúc trước
con trai ta bị tiện tỳ này đầu độc làm ra hành động nghịch thiên, bây
giờ tiện tỳ này lại dám phá hoại hôn sự Hoàng Thượng ngự tứ, theo ta
thấy phải xử tử, hôn sự giữa Tú Châu và Cửu Lang việc tốt thường gian
nan, hôm nay không thể bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà sinh ra chút
khó khăn trắc trở.”
Cô gái hát rong bắt đầu bị đánh đến rơi lệ
không ngừng, lúc này khi nghe được Thẩm mẫu nói muốn xử tử ả, mới đầu ả
sửng sốt một chút, ngay sau đó vùng vẫy lên giống như nổi điên.
Bách Hợp ngồi nghiêng ở trên ghế. Đưa tay chống cằm không có lên tiếng. Chỉ
là gõ gõ móng tay, lạnh mắt nhìn Thẩm Xuân Nghi, hắn lúc này còn một bộ
dáng quật cường, khuôn mặt trẻ trung mang theo tinh thần phấn chấn. Hắn
đánh chết người, nhưng không có hối hận chút nào. Rõ ràng có hôn ước với Nguyên Tú Châu, ra ngoài lại lăn lộn với những nữ nhân khác, nam nhân
như vậy cũng may được Nguyên Tú Châu muốn chết muốn sống vì hắn, quả
nhiên tiện nhân tự có tiện nhân giày vò.
“Đã như vậy, ta là nghĩ
thế này, Thẩm Xuân Nghi sau này vào Nguyên gia ta ở rể là để khai chi
tán diệp, một thân man lực này ta xem đem đến cũng vô dụng, một ngày
đánh đánh giết giết, trước kia lúc ở Thẩm gia đã rước đến cho Thẩm gia
nhiều họa lớn như vậy, theo ta thấy võ công này không luyện cũng được,
tránh cho ngày nào đó rước đến tội lớn cho Nguyên gia ta, theo ta nói
phế bỏ ngay tại chỗ. Còn ả hát rong này, lúc trước bị con ta năm lượng
bạc mua về, đã là kẻ tiện tịch, lương tiện không thể thông hôn, nếu Thẩm Xuân Nghi ưa thích, giữ ở bên người cũng không sao, có điều trước khi
đại hôn không thể ở trong phủ.”
Thẩm gia muốn giết người diệt
khẩu cô gái hát rong, còn mượn tay Bách Hợp, nhưng Bách Hợp không phải
người ngu, nhược điểm có sẵn dùng tốt như vậy, cô đâu thể chịu vứt đi,
hôm nay cô muốn chỉ là người thừa kế của Nguyên gia Thẩm Xuân Nghi và
Nguyên Tú Châu sinh ra, về phần ba người này về sau dây dưa lằng nhằng
như thế nào, Bách Hợp chẳng liên quan, lúc này cô nói xong phương pháp
xử lý, Thẩm mẫu nghe được Bách Hợp muốn phế võ nghệ của con mình, tim
như bị đao cắt, nhưng nghe được sự uy hiếp trong lời nói của Bách Hợp,
lại không dám nói ra nửa chữ không.
Mọi người đều trầm mặc không
nói, người Thẩm gia hiển nhiên không thể làm gì cũng chấp nhận đề nghị
của Bách Hợp, Bách Hợp để cho người kéo Thẩm Xuân Nghi bị nhấc lên ra
ngoài, lúc nghe được muốn phế võ công của mình, Thẩm Xuân Nghi đầu tiên
là nhìn cha mẹ một cái, trên mặt vốn không hề có ý sợ hãi, nhưng lúc
nhìn thấy thái độ cam chịu của cha mẹ, hắn bỗng chốc cũng có chút hoảng
hốt, đợi đến lúc muốn tiếp tục giãy dụa, mấy thị vệ trong cung như sói
như hổ đã nhấc hắn lên.
Cái gọi là phế võ công trong miệng Bách
Hợp cũng không phải là điểm trúng điểm yếu nào đó trên người Thẩm Xuân
Nghi như trong kịch nam, hắn thật ra cũng không có võ công gì, toàn dựa
vào một cỗ sức lực lớn luyện ra được, chỉ cần cắt gân tay gân chân hắn,
sau khi nối lại xong để cho Thẩm Xuân Nghi từ nay về sau tay chân không
nhấc lên nổi sức lực, sau này cho dù hắn còn muốn gây tai hoạ, cũng
không có khả năng.
Lúc nghe tiếng kêu thảm thiết của con trai
truyền đến, sắc mặc Thẩm phụ khó coi vô cùng, lúc Thẩm Xuân Nghi bị đưa
trở lại, trên tay chân toàn là vết máu, hai chân hoàn toàn đã không có
sức lực, là bị mấy thị vệ nửa nhấc trở về, mấy thị vệ ném hắn đến trước
mặt Thẩm phụ, Bách Hợp nhìn khuôn mặt trắng bệch đến không có chút huyết sắc nào của hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Hôm nay hôn sự đã không còn mấy
ngày, Thẩm Xuân Nghi vừa vặn do Thẩm đại nhân đón về dưỡng thương, chỉ
là hi vọng Thẩm đại nhân lần này đừng mặc con làm bậy nữa, nếu không lần sau người khác cũng chưa chắc dễ nói chuyện như ta đâu. Cũng xin Thẩm
đại nhân trong thời gian này dạy bảo thật tốt lệnh công tử một chút, lần này cũng coi như xong, ngày hôn lễ đó nếu lệnh công tử lại chạy trốn,
Hoàng Thượng trách tội xuống, chỉ sợ Thẩm đại nhân không gánh vác nổi.”
Thẩm phụ bị nghẹn đến sắc mặt khó coi, nhưng không thể không cười hùa chấp
thuận, lúc này Bách Hợp nhìn thấy người Thẩm gia cũng phiền lòng, xử lý
xong chuyện này, Thẩm Xuân Nghi đã phế rồi, chỉ cần Thẩm gia không ngốc, lần này hắn muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy. Người Thẩm gia
mang theo Thẩm Xuân Nghi sống không bằng chết rời đi, Bách Hợp nhìn cô
gái hát rong trước mặt bởi vì đã mất đi núi dựa Thẩm Xuân Nghi mà lộ ra
vẻ mặt có chút sợ hãi. Ánh mắt lạnh xuống:
“Giam tiện tỳ này lại trước đã.”
Ngày đó lúc tiểu hậu gia mất cô gái hát rong từng chịu thua thiệt trên tay
Bách Hợp, đối với cô hết sức e ngại, lúc này nghe được cô mở miệng, cả
người liền bắt đầu run rẩy. Chẳng qua là ngày đó tiểu hậu gia muốn kéo ả vào phủ biểu diễn còn có Thẩm Xuân Nghi ra mặt trút giận cho ả, hôm nay Thẩm Xuân Nghi tự thân khó bảo toàn, cha mẹ lại hoàn toàn không đáng
tin cậy, sau khi biết con gái mình có khả năng phá hủy hôn sự Hoàng
thượng hạ chỉ ban cho. Nói không chừng sẽ liên lụy người cả nhà, đôi vợ
chồng này đối với việc Bách Hợp muốn giam con gái lại, không dám có mảy
may dị nghị, cuối cùng Bách Hợp chỉ bỏ ra ba lượng bạc, để cho hai vợ
chồng này điểm chỉ, đã ký văn tự bán đứt bán con gái cho Hậu phủ, từ đó sinh tử bất kể.
Sau khi Thẩm Xuân Nghi bị tìm về, đội Vũ lâm
quân Bách Hợp mượn Thái Hậu lúc trước tất nhiên cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về báo cáo kết quả. Hôn sự của hai nhà Thẩm Nguyên coi như là làm
việc tốt thường gian nan, vì xoa dịu nỗi đau Nguyên gia mất con nối
dòng, lúc Bách Hợp tiến cung tạ an, Thái Hậu đồng ý thỉnh cầu của cô,
định hôn sự của Thẩm Xuân Nghi và Nguyên Tú Châu vào trung tuần tháng
sau, lúc ý chỉ trong cung tới, Bách Hợp ra hiệu để cho hạ nhân đi kéo
Nguyên Tú Châu tới tiếp chỉ. Trên mặt Nguyên Tú Châu còn mang theo nước
mắt chưa khô, phảng phất như mối hôn sự này nàng ta vô cùng ấm ức, lúc
tiếp chỉ vẫn là Bách Hợp dùng ánh mắt ra hiệu hạ nhân đạp nàng ta một
phát, nàng ta mới quỳ xuống.
May mà người hầu truyền chỉ là người biết nhìn ánh mắt, sau khi nhận bạc Bách Hợp để cho người đưa tới hồi
cung phục mệnh, đám người vừa đi, Bách Hợp để cho người đem thánh chỉ đi dâng cúng, ý cười trên mặt trong nháy mắt mới biến thành lạnh như băng, quay người ngồi vào ghế, nhìn Nguyên Tú Châu nhàn nhạt rồi nói:
“Quỳ xuống!”
Dạo gần đây Nguyên Tú Châu cũng bị Bách Hợp giày vò không nhẹ. Vừa nghe
thấy tiếng cô. Thân thể theo bản năng lại bắt đầu run rẩy lên, lập tức
quỳ luôn xuống đất, nước mắt rơi xuống giọt lớn giọt lớn, trải qua mấy
ngày này ngoài mặt nàng ta thoạt nhìn mập. Nhưng sắc mặt lại trắng bệch
đến không có chút huyết sắc nào, quãng thời gian trước quy luật sinh
hoạt sau khi mấy lần tuyệt thực lại ăn uống quá độ làm cho toàn thân
nàng ta đều có chút phù thũng. Lúc này quỳ trên mặt đất, nàng ta ngẩng
mặt nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, cắn môi lặng lẽ khóc, cũng không dám
phát ra âm thanh.
“Tú Châu, không phải con sớm đã muốn gả cho Thẩm Xuân Nghi? Hôm nay mẫu thân như tâm nguyện của con, con còn khóc cái gì?”
Chuyện đại hỉ, hết lần này tới lần khác Nguyên Tú Châu cứ khóc sướt mướt, nếu
truyền vào trong nội cung, lại là một chuyện phiền toái, lúc Nguyên Tú
Châu khóc căn bản không có nghĩ tới hậu quả, cũng may Bách Hợp cũng
không phải dì thực sự của nàng ta, lúc này nhìn nàng ta khóc đến đau
lòng, không hề thay đổi sắc mặt, chỉ là lông mày hơi nhíu lại nhìn chằm
chằm vào nàng ta, thấy nước mắt Nguyên Tú Châu lại muốn chảy ra: “Dì,
tại sao muốn để cho Cửu Lang vào Nguyên gia ở rể? Cửu Lang là người có
tính cách như vậy, sao chàng có thể chịu được sỉ nhục như thế? Ta là
muốn gả cho chàng, nhưng ta hi vọng chàng có thể vui vui vẻ vẻ hơn,
nghe nói dì còn phế đi võ công của chàng, có phải không?”
Chuyện
này là tin tức Nguyên Tú Châu mới nhận được không lâu, lúc ấy khi nàng
ta nghe được Thẩm Xuân Nghi bị cắt đứt gân tay chân, tim cũng đau đến
bóp méo, nhưng khi đó nàng ta không gặp được Bách Hợp, kể từ sau khi đệ
đệ xảy ra chuyện, Bách Hợp liền để cho người giam lỏng nàng ta, suốt
ngày không phải để cho nàng ta chép kinh thư siêu độ cho tiểu hậu gia đã chết, thì là nhốt nàng ta trong phòng không được đi ra ngoài nửa bước,
ngày trước Nguyên Tú Châu đâu từng chịu ấm ức như thế chịu khổ như vậy,
trải qua mấy ngày này trong lòng không biết khóc bao nhiêu trận, hôm nay vất vả lắm mượn danh nghĩa tiếp thánh chỉ ra ngoài một chuyến, nàng ta
không thể chờ đợi được nói ra lời mình muốn nói với Bách Hợp: “Ta muốn
đi thăm chàng, cầu dì thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng để cho Cửu Lang
vào Nguyên gia ở rể.”
Bách Hợp còn chưa mở miệng nói chuyện, bên
cạnh, lão phu nhân Hậu phủ Lư thị kể từ sau khi cháu trai chết, vẫn luôn ở trong viện mình không đi ra ngoài lắm, hôm nay bởi vì tiếp thánh chỉ
đi ra, nghe nói như thế liền tức giận đến toàn thân run rẩy không ngừng: “Nếu không phải vì ngươi sắp thành thân, ta nhất định sẽ để cho người
xé miệng của ngươi! Đồ ăn cây táo, rào cây sung, hôm nay ăn cơm của Hậu
phủ mặc quần áo của Hậu phủ, trái lại bận tâm cho tiểu tử Thẩm gia kia.
Lúc hắn đánh chết đệ đệ ngươi, sao không thấy ngươi suy nghĩ một chút
cho người Nguyên gia, hôm nay Nguyên gia bởi vì tiểu tử Thẩm Xuân Nghi
kia mà tuyệt hậu, ngươi bây giờ còn xin tha cho hắn, ngươi có nghĩ tới
liệt tổ liệt tông Nguyên gia dưới đất hay không?”
Lư thị lúc này
càng nói càng tức, giơ quải trượng đầu rồng trong tay lên muốn đánh
Nguyên Tú Châu, chỉ là cây gậy kia còn chưa rơi xuống người Nguyên Tú
Châu, nàng ta đã kêu lên như cắt tiết heo, vừa giơ cánh tay lên muốn che mặt, vừa khóc ghê gớm hơn nữa, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Hiện tại chỉ là để cho hắn ở rể Nguyên gia, cũng không phải muốn mạng của
hắn, ngươi lại bắt đầu cầu tình cho hắn, lúc trước làm sao mẹ ngươi lại
sinh
ra đứa nghiệt chủng tai họa như ngươi, nếu sớm biết như thế, lúc
ngươi sinh ra nên bóp chết ngươi. Miễn cho hôm nay tới chọc tức ta.”
“Mẹ, không nên tức giận, để cho con dâu nói với Tú Châu, tin tưởng Tú Châu
sẽ hiểu lí lẽ.” Bách Hợp nhìn bộ dáng Lư thị tức giận đến sắc mặt phát
xanh. Trấn an bà hai câu, Lư thị mặc dù vẫn có chút không tin tưởng Bách Hợp sẽ trừng trị Nguyên Tú Châu cho lắm, nhưng nghĩ tới những ngày
trước Bách Hợp cũng không có bởi vì Nguyên Tú Châu tuyệt thực cầu tình
mà mềm lòng mềm dạ, lúc này cũng cho cô thể diện. Nghe nói như thế, bà
hừ một tiếng, thực sự là không muốn nhiều lời với Nguyên Tú Châu, nếu
không phải để ý Nguyên phủ cần phải có người kế thừa, Lư thị lúc này
thật sự là tình nguyện đánh chết Nguyên Tú Châu, bà oán hận trừng Nguyên Tú Châu vài cái, lúc này mới để cho hạ nhân dìu mình rời khỏi nơi này.
Chờ Lư thị đi rồi, Nguyên Tú Châu vẫn còn bụm mặt khóc: “Cửu Lang chàng
không phải cố ý đâu. Cửu Lang thật không phải là cố ý đâu…”
“Tú
Châu, nếu hiện tại có người ép buộc lấy trinh tiết của ngươi, cuối cùng
nói cho ngươi biết hắn không phải cố ý, ngươi cảm thấy có được hay
không?” Bách Hợp ấm giọng hỏi Nguyên Tú Châu một câu, nghe nói như thế,
cả người Nguyên Tú Châu run như cầy sấy: “Ta sinh là người của Cửu Lang, chết là quỷ của Cửu Lang!”
Nàng ta nói lời này đến âm vang đanh
thép. Bách Hợp nghe nàng ta tỏ thái độ này, đầu tiên là nâng chung trà
lên nhấp một ngụm, sau khi để chén trà xuống mới nói: “Đã như vầy, chính ngươi trở về chuẩn bị thật tốt, nghênh đón Thẩm Xuân Nghi vào phủ mới
phải, Nguyên gia nhất định phải có hậu, lúc trước ta muốn sinh con ngươi không đồng ý, động một tý là lấy cái chết bức bách, không ăn cơm khóc
lóc nỉ non, thế cho nên cuối cùng ta chỉ được một đứa con trai là Bình
An. Bây giờ con trai bị Thẩm Xuân Nghi đánh chết. Mẫu thân vẫn yêu
thương ngươi, chiều theo tâm ý ngươi, để cho Thẩm Xuân Nghi và ngươi
thành hôn sống qua ngày, nếu ngươi cảm thấy Thẩm Xuân Nghi quả thực là
ấm ức. Mẫu thân cũng như ý ngươi.”
Bách Hợp vừa nói lời này ra
khỏi miệng, Nguyên Tú Châu vốn đang gào khóc ngẩn ngơ. Tay đang bụm mặt
để xuống, một đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trên mặt lộ
ra vẻ kinh hỉ: “Dì…”
“Chỉ là Nguyên gia không thể tuyệt hậu, nếu
ngươi không muốn Thẩm Xuân Nghi khó xử, như vậy ta chỉ có giết hắn báo
thù cho con ta, đồng thời tìm nam nhân phối giống cho ngươi là được, nếu một người không sinh ra được, thì sẽ hai người, hai người không sinh ra được, thì bốn người, cho đến ngươi có thể sinh ra người thừa kế cho
Nguyên gia mới thôi.” Bách Hợp cũng không nổi giận đùng đùng như lúc Lư
thị nói chuyện với Nguyên Tú Châu vừa rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng
lại làm cho Nguyên Tú Châu vốn đang mừng rỡ tâm như rơi xuống đáy cốc,
sắc mặt nàng ta trắng bệch đến không có chút huyết sắc nào, bờ môi run
rẩy, hàm răng trên dưới va nhau, phát ra tiếng vang ‘lách cách’, lúc này nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Bách Hợp, rốt cuộc Nguyên Tú Châu không nói ra nổi một câu.
“Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn làm như thế nào đây?”
Nguyên Tú Châu nghe được Bách Hợp hỏi nàng ta lựa chọn, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, nàng ta cũng muốn hỏi Bách Hợp, có suy nghĩ tới nữ tử
phối với hai nam nhân thậm chí bốn nam nhân như Bách Hợp nói, sau này
làm sao có thể tiếp tục sống được hay không? Chỉ cần nàng ta sinh con,
có nghĩ tới sau này mình làm thế nào hay không? Nàng ta muốn mở miệng
chất vấn Bách Hợp còn nhớ được mẫu thân mình hay không, nhưng mà lúc này đôi môi động đậy, không biết có phải là bởi vì quá sợ hãi hay không,
lại từ đầu đến cuối một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn nàng ta
không lên tiếng nữa, lúc này Bách Hợp mới ra hiệu hạ nhân nâng Nguyên Tú Châu lui xuống, đợi đến lúc đưa Nguyên Tú Châu trở về xong, ma ma quản
sự bên người Bách Hợp trở về thưa lại Nguyên Tú Châu lúc này trở về
phòng luôn mồm gọi ‘Mẹ ” cũng tố khổ khóc lóc với Đại Cam thị đã chết
từ lẩu từ lâu, Bách Hợp chỉ cười cười, cũng không có lộ ra bộ dáng ảm
đạm thất sắc.
Cô không phải Cam Bách Hợp thực sự, sẽ không bởi vì sự đau khổ cao hứng của Nguyên Tú Châu mà vui mừng, cũng sẽ không bởi
vì Nguyên Tú Châu khó chịu gọi mẹ ruột nàng ta là đau lòng khó chịu như
nguyên chủ, tiếp theo gợi lên trong đầu nguyên chủ tình cảnh lúc tỷ tỷ
lâm chung ủy thác khi đó, lần này Nguyên Tú Châu khóc lóc kể lể chỉ là
người mù đốt đèn phí công, đừng nói Đại Cam thị đã chết nhiều năm, cho
dù là hôm nay Đại Cam thị còn sống muốn cầu tình cho nàng ta, ý nghĩ của Nguyên Tú Châu cũng không có khả năng sẽ như ý!
Bách Hợp ném
chuyện của Nguyên Tú Châu ra sau đầu, buổi tối cô đã dỡ tóc đang chuẩn
bị súc miệng rửa mặt, hạ nhân vừa mới bưng nước súc miệng, Bách Hợp mới
đưa nước chứa lát chanh ngậm vào trong miệng, bên ngoài bình phong lại
có bà tử cuống quít quỳ xuống thưa:
“Bẩm phu nhân, không biết Đại nương tử hỏi thăm được tiểu tiện tỳ hát rong kia từ chỗ nào, sau bữa
cơm tối liền trốn ra, sau đó đi kho củi thả con đ* kia ra, lúc chuẩn bị
chạy ra khỏi phủ đã bị ma ma thủ vệ cản lại.”
Nguyên Tú Châu nhận thánh chỉ xong, vốn muốn cầu tình cho Thẩm Xuân Nghi nhưng không có kết quả, ngược lại bị Bách Hợp đe dọa một trận, sau khi Nguyên Tú Châu trở
về phòng lại khóc một hồi nỗi đau Đại Cam thị mất sớm cùng với mình sinh ra đã mất mẹ, cuối cùng lại không có làm cho Bách Hợp cảm động, nàng ta cũng không muốn ấm ức Thẩm Xuân Nghi vào Nguyên gia ở rể, cũng không
muốn vì sinh con nối dòng cho Nguyên gia mà tùy ý phối với nam tử, bởi
vậy nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Tú Châu quyết định bỏ trốn cùng Thẩm Xuân
Nghi, trước đó vài ngày nàng ta đã thăm dò được lúc Thẩm Xuân Nghi bị
bắt, là một cô nương cứu giúp hắn, Nguyên Tú Châu rất sợ gần đây bởi vì
chuyện Bách Hợp làm khó người Thẩm gia, cùng với chuyện phế đi võ công
của Thẩm Xuân Nghi, trong lòng của hắn hận lên mình, bởi vậy biết nữ tử
hát rong này có quan hệ một chân với Thẩm Xuân Nghi, nhưng vì nịnh nọt
Thẩm Xuân Nghi, Nguyên Tú Châu vẫn quyết định cứu nữ nhân này ra chạy
cùng nhau.
Nàng ta chỉ hi vọng đến lúc gặp Thẩm Xuân Nghi, hắn nể tình mình cứu được nữ nhân của hắn, đừng bởi vì hành vi của Bách Hợp mà giận mình. Sau khi trở về phòng hành động khóc Đại Cam thị của nàng ta
không có làm cảm động được Bách Hợp, nhưng làm cảm động được một bà tử
lúc trước Cam thị để lại, sau khi ăn xong lúc trông coi nàng ta, cố ý
thả nàng ta ra, chỉ là gần đây trong phủ tuần tra sâm nghiêm, hơn nữa ca nữ hát rong này lúc trước lại là một trong những thủ phạm hại chết tiểu hậu gia, bởi vậy đám bà tử bọn họ trông coi ả cực kỳ vững chắc, việc
Nguyên Tú Châu một mình chạy trốn không có người chú ý tới, nàng ta muốn cứu lấy ca nữ hát rong này chạy cùng nhau, nhưng qua không bao lâu đã
đã bị bắt được.
Chuyện lớn như vậy hạ nhân không dám giấu diếm, mặc dù biết lúc này Bách Hợp có thể đã ngủ rồi, nhưng vẫn tới báo lại.
Bách Hợp nghe xong báo cáo, phun nước súc miệng trong miệng ra, lại cầm khăn lau miệng:
“Đánh người bên cạnh Nguyên Tú Châu mười hèo, bán ra ngoài,lại một lần nữa
đổi một nhóm người trông nàng ta thật kỹ, Nếu nàng ta chạy trốn được,
hạ nhân trông coi cả nhà đều phải hỏi tội.” Cô cũng không đánh Nguyên Tú Châu, thậm chí căn bản ngay cả ý muốn gặp Nguyên Tú Châu cũng không có, chỉ là phát tác với tất cả hạ nhân bên cạnh Nguyên Tú Châu một trận,
hành động của một hạ nhân làm liên lụy tới một đám hạ nhân, đến lúc đó
mọi người qua lại với nhau vì an nguy của nhau, đều giám sát đối phương, mà lần này hạ nhân giúp Nguyên Tú Châu, nàng ta không chỉ không có
chuyện ngược lại là hạ nhân xui xẻo, về sau hạ nhân lạnh tâm rồi, chỉ sợ cũng không có đứa nào dám giúp nàng ta, Bách Hợp phân phó xong, bà tử
bên ngoài nhận được mệnh lệnh lui xuống, lúc này khi Nguyên Tú Châu còn
đang hối hận trong lòng hôm nay mình không thể chạy trốn thành công, hạ
nhân bên cạnh nàng ta bị đánh bị thu lại đã thay đổi hai nhóm.
Trong thời gian này mặc dù Nguyên Tú Châu vẫn chưa từ bỏ ý định nghĩ hết biện pháp muốn chạy ra khỏi Nguyên gia, thế nhưng sau khi trải qua hai lần
trước đám hạ nhân trông coi Nguyên Tú Châu xảy ra chuyện, nàng ta lại
lông tóc không tổn hao gì, lúc này rất nhiều hạ nhân cũng đã nhìn ra
Nguyên Tú Châu là đã thất sủng rồi, mắt thấy gần đây Bách Hợp bận rộn
chuyện để cho người chuẩn bị đưa Thẩm Xuân Nghi qua phủ, hôn sự không
còn mấy ngày, vi để tránh cho Nguyên Tú Châu lại xảy ra vấn đề gì, có
ngườidứt khoát to gan lớn mật hạ độc cho Nguyên Tú Châu, khiến cho nàng
ta cả ngày hầu như đều mê man trên giường, giữa mọi người ngầm hiểu lẫn
nhau, chỉ cần Nguyên Tú Châu không chết, sau khi nàng ta đại hôn báo cáo kết quả trong lòng mọi người đều thở phào một hơi.
Đối với việc
này, Bách Hợp cũng không phải là không có hoàn toàn nghe nói qua, nhưng
Nguyên Tú Châu rơi vào kết cục hôm nay, cũng là tự làm tự chịu, ý nghĩ
của cô cũng không khác lắm, chỉ cần Nguyên Tú Châu còn sống, có thể sinh đời sau cho Nguyên gia, nàng ta là sống như thế nào, dùng kiểu sống như thế nào, Bách Hợp cũng không để ý.
Ngay ngày hôn lễ người Thẩm
gia khiêng Thẩm Xuân Nghi tới đây, hắn bây giờ gân tay và gân chân đều
bị đánh gãy rồi, lúc đi đường cũng ít nhiều bị chịu chút ảnh hưởng,
lúc này muốn cưỡi ngựa, hắn ngay cả lên xuống ngựa cũng thành vấn đề,
giữa hai nhà diễn tấu sáo và trống vô cùng náo nhiệt, nhưng vẻ mặt giữa
hai bên lại đều vô cùng lãnh đạm, người Thẩm gia vừa đưa Thẩm Xuân Nghi
đến xong, liền đều từng người rời đi.
Trong đêm cùng ngày, Bách
Hợp phái người đưa Thẩm Xuân Nghi vào động phòng, vì phòng ngừa hai
người này múa xiếc, lừa gạt mình, lúc Bách Hợp để cho người đưa bọn họ
vào trong phòng, còn đút cho hai người bọn họ ăn vài thứ, đợi đến sáng
sớm hôm sau lúc nhận được khăn sau khi viên phòng, lúc này Bách Hợp mới
thở phào nhẹ nhõm.
Liên tiếp nhiều ngày, vì làm cho hai người này sớm ngày mang thai, trong đồ ăn của bọn họ đều bị bỏ vào không ít thứ,
Thẩm Xuân Nghi mặc dù còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng những thứ này ăn được nhiều, trước sau vẫn tổn thương thân thể, thời gian chừng
nửa tháng, mặt của hắn cũng đã hõm xuống