“Vậy lần này anh về bao lâu?”
Trước kia Phong Ninh trở về có nhắn tin báo cho cô biết là ở lại một ngày, lần này trở về một chút tin tức
cũng không có người đột ngột xuất hiện, lần trước tuy Bách Hợp không xem tin nhắn nhưng lúc Phong Ninh đưa cô về trường thì cô biết phải đi rồi, cô hỏi một câu, Phong Ninh liền quay đầu qua nhìn cô cười:
“Lần này anh có mười mấy ngày phép, tối hôm qua lái xe suốt đêm trở về, có thể cùng em mười mấy ngày, vợ à, cúp học nhé!”
Cậu chuẩn bị cố gắng hoàn thành chương trình học vài năm trong thời gian
ngắn nhất, cho dù nhà họ Phong giúp cậu không ít việc nhưng cũng cần bản thân cậu cố gắng nỗ lực gấp đôi hơn người khác, trong trường học những
ngày cuối tuần được nghỉ sẽ tổ chức một số hoạt động giải trí, nhưng
Phong Ninh đều dùng thời gian này luyện võ với những người khác, thời
điểm người khác xin nghỉ phép ra ngoài vui chơi thì cậu lại dùng thời
gian đó học tập, cả đời này Phong Ninh tự cảm thấy mình chưa từng nỗ lực qua như vậy, thậm chí vì tiết kiệm thời gian ngay cả nhà cậu cũng không trở về, mãi đến nửa năm trước nhớ Bách Hợp quá mà cha mẹ cũng muốn gặp
cậu, nên Phong Ninh mới xin nghỉ một ngày vội vã về thăm. Lần này cậu
vốn không muốn xin nghĩ phép, nhưng khi cậu nghe thấy bạn gái của người
anh em trong ký túc xá với mình quen bạn trai khác bên ngoài còn đòi
chia tay cậu ta nên Phong Ninh mới ý thức nguy cơ.
Nghĩ đến mình
sau khi về trường rất ít thời gian liên hệ với Bách Hợp, càng đừng nói
là gặp mặt, từ năm trước sau khi Bách Hợp học kỳ hai đã tách ra, hai
người cũng chỉ gặp nhau có một lần, Phong Ninh ý thức nguy cơ cao, trong lòng cậu Bách Hợp ngàn tốt vạn tốt đương nhiên sợ hãi mình không có bên cạnh cô, cô lại đi theo người khác, càng nghĩ càng sợ cắn răng xin nghỉ mười mấy ngày giải quyết việc cấp bách, sau này trở lại trường cố gắng
hơn nữa là được, dù sao người trẻ tuổi ‘Ngủ nhiều cũng không có chỗ
dùng’!.
Bách Hợp nghe nói cậu có mười mấy ngày nghỉ phép, trong
lòng đã biết dự tính làm thêm lần này xem như bỏ phế, trường học còn mấy ngày nữa là nghỉ rồi, chương trình của học kỳ này cũng không nặng, bình thường thời gian người khác đi chơi cô sẽ dùng để đọc sách, hơn nữa cô
học qua đại học không chỉ một hai lần, theo trí lực tăng cao, muốn ôn
lại những kiến thức trong giáo khoa không khó, việc học cô đã sớm hoàn
thành, có lên lớp hay không cũng không sao cả, tuy nói việc làm thêm
không tìm được, nhưng trong nữa năm này ngày thứ bảy cuối tuần đều đi
làm gia sư cho người khác, ngoại trừ chi phi sinh hoạt ra, cô cũng giành dụm được hơn mấy ngàn đồng, qua tết sang năm tiếp tục làm thêm, đến lúc đó học phí cũng đủ rồi, chỉ cần thành tích thật tốt, có thể xin trường
học giảm miễn một phần học phí. Bởi vậy nghĩ nghĩ, Bách Hợp cũng nhẹ gật đầu.
Phong Ninh ngay từ đầu đã có chuẩn bị, sau khi đưa Bách Hợp đi ăn tối xong cậu cũng không đưa Bách Hợp về ký túc xá, ngược lại cùng cô ở bên ngoài, trước lúc về thủ đô cậu đã nhờ người ở thủ đô chuẩn bị
phòng ở trước cho mình, thậm chí lúc chưa về ký túc xá Bách Hợp còn cho
rằng Phong Ninh tuổi trẻ khí thịnh chắc không nhịn được, dù vậy đến cuối cùng Phong Ninh chỉ cách tấm chăn ôm cô mà thôi, bên trong kịch tình
Phong Ninh thiếu niên trẻ tuổi, không biết thế nào là khắc chế nhẫn nại, lúc này xem ra cậu trong kịch tình kia trẻ tuổi khinh cuồng so với cậu
bâu giờ đã thêm vài phần ý thức trách nhiệm. Đợi đến lúc Bách Hợp trở
lại thân thể tắm rữa xong bị Phong Ninh ôm trong ngực ngủ thiếp đi, đến
ngày hôm sau khi thức dậy thì nhìn thấy Phong Ninh nằm bên cạnh mình
chống một cánh tay cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, khi Bách Hợp mở mắt
ra, ánh mắt cậu chăm chú bàn tay nắm lấy cái tay đeo nhẫn của cô bởi vì
đắp chăn nên có chút đổ mồ hôi.
Thần sắc cậu mang theo vài phần
ước mơ. Bên khóe miệng còn mang theo nụ cười ngây ngô, không biết lại
đang nghĩ tới cái gì mà không kiềm chế được cười ra tiếng.
“Có cái gì buồn cười sao?”
Bách Hợp vặn người một cái, cái tay kia vẫn bị cậu nắm chặt trong lòng bàn
tay cậu lúc này đã có chút mồ hôi làm Bách Hợp không thoải mái muốn rút
về, cậu cũng không buông ra, ngược lại nắm chặt hơn, vô thức kéo đến
trước ngực, lúc nghe Bách Hợp nói chuyện cậu vốn vẫn còn cười ngây ngô
thoáng cái giật mình tỉnh lại, giật mình bị sặc nước miếng của mình ho
lên vài tiếng.
“Vợ tỉnh rồi.” Trên mặt Phong Ninh ngượng ngùng,
đây không phải là lần đầu tiên hai người đồng giường chung gối, nhưng
lại là lần thứ hai từ khi hai người xác định quan hệ, ngoại trừ không có tiến hành bước cuối cùng ra, cái gì Phong Ninh cũng làm hết rồi, lúc
này nhìn thấy gương mặt Bách Hợp, phía sau tai cũng bắt đầu đỏ lên, đỉnh đầu sắp bốc khói, đã không dám nhìn mặt Bách Hợp, rồi lại không khống
chế được ánh mắt của mình, thỉnh thoảng lại lén nhìn cô, lúc phát hiện
Bách Hợp đang nhìn chằm chằm mình, cậu cuống quýt quay đầu đi, bộ dáng
như vậy làm Bách Hợp có chút buồn cười.
“Không được cười!” Cậu
nhìn thấy Bách Hợp cười có chút thẹn quá hóa giận che mắt cô lại, nhưng
lại không muốn trong mắt cô không có mình tồn tại, cậu có chút xấu hổ
nhìn Bách Hợp giương khóe miệng, cậu kéo tay cô nhẹ nhàng hôn lên, biểu
lô vô cùng trân trọng, những nụ hôn như mưa nhẹ nhàng rơi xuống lúc rơi
vào ngón tay đeo nhẫn của cô, cậu ngừng lại: “Đợi lần sau anh về, chúng
ta sẽ đi chọn chiếc nhẫn khác, đổi chiếc nhẫn này đi cất lại, đến lúc đó đeo ở ngón tay này.” Cậu cắn nhẹ lên ngón tay áp úp của cô, Bách
Hợp
như rút tay về theo bản năng, nhưng cậu vội vàng bắt được, kéo cánh tay
chặn trên đỉnh đầu, nửa người trên chống lên, từ trên nhìn xuống chằm
chằm vào Bách Hợp:
“Đợi đến khi em đủ tuổi kết hôn, chúng ta đi
đăng ký kết hôn liền, được không?” Giọng nói của cậu trầm thấp giống như dụ dỗ, ánh mắt có chút mị hoặc, cùng với lúc Bách Hợp thức dậy nhìn
thấy giống như đúc, hiển nhiên vừa rồi là cậu đang nghĩ đến chuyện này.
Bách Hợp vừa mới đủ 18 tuổi, cách thời gian có thể kết hôn còn hai năm,
Phong Ninh lớn hơn cô một tuổi, nhưng rốt cục vẫn là thiếu niên, cậu còn trẻ như vậy lại sớm muốn ổn định lại, Bách Hợp lại tương phản, cô không phải chân chính thiếu nữ ngây thơ đơn thuần 18,19 tuổi, tuy nói nhiệm
vụ bây giờ đã vượt qua khỏi phạm vi suy đoán của mình, nhưng cô cũng
không sợ, nhưng Phong Ninh lại khác, cậu còn trẻ như vậy lại không phải
đàn ông 30 tuổi trầm ổn vững vàng như trong kịch tình, lúc này nói đến
kết hôn còn quá sớm.
Cô trầm mặt không trả lời, một tay bị Phong
Ninh nắm lấy, Bách Hợp đem cánh tay còn lại che mắt mình lại, cô không
trả lời nên Phong Ninh có chút sốt ruột, cánh tay đang chống đỡ thân thể khẽ cong lại, không chỉ nửa người trên áp chế trên người Bách Hợp, mà
hai chân cũng khóa chặt chân Bách Hợp ở dưới tấm chăn: “Vợ à, em nhìn
anh, anh có thể nuôi em, có thể bảo bọc em, anh…” Cậu có chút run rẩy
kích động, lời nói ra có chút lộn xộn, Bách Hợp nhìn thấy hai gò má cậu
có chút khẩn trương, cậu liếm liếm bờ môi, gương mặt chưa hoàn toàn mất
đi vẻ trẻ trung nhưng đã ẩn ẩn lộ ra vài phần thành thục.
Phong
Ninh thấy Bách Hợp đang nhìn mình chằm chằm, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô có thể nhận ra bộ dáng bản thân mình đang khẩn trương, theo bản
năng cậu vươn tay che kín ánh mắt cô lại, không dám che thật chặt, lực
đạo của cậu trong lòng cậu biết rõ, chỉ dám nhẹ nhàng bao trùm lên mi
mắt của cô, lại sợ che như vậy bản thân cô sẽ không thoải mái, liền cong mu bàn tay lên, cảm giác được xúc cảm dưới tay trắng nõn phấn nộn, lông mi kia như cánh quạt nhỏ trong lòng bàn tay đảo qua, dường như có vật
gì từ lòng bàn tay chui thẳng vào máu thịt tiến vào xương tủy, có gỡ
cũng không ra.
Vào năm đó từ một khắc cô đồng ý làm bạn gái của
mình kia thì Phong Ninh đã có cảm giác như vậy, nghĩ tới cô trong lòng
liền lấp đầy. khi chạm vào cô thì cậu vô cùng rung động, cái cảm giác
này không thể diễn tả bằng lời, nhưng chỉ cần gặp được cô mới cảm thấy
an tâm, khoảnh khắc đó Phong Ninh còn chưa biết rõ tình trạng này ý
nghĩa như thế nào, nhưng khi xa nhau nhớ cô ấy tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên, ôm được cô trong lòng mà vẫn cảm thấy chưa đủ càng muốn
nhiều hơn thì cậu đã biết bản thân mình tiêu rồi.
Từ nhỏ lá gan
cậu đã lớn không sợ trời không sợ đất, trong đại viên quân khu các cậu
bé khác lớn hơn cậu nhiều muốn xưng vương xưng bá, từ trước tới giờ cậu
chưa từng e ngại qua, có thể đánh ngã người to lớn hơn mình, lúc nhỏ cậu muốn cái gì thì làm cái đó, ngang ngược càn rỡ, gặp vật cản cậu liền
phá đi, bây giờ gặp được một người cậu không có biện pháp nằm giữ trong
lòng bàn tay, giống như khắc tinh của đời mình vậy, Phong Ninh đích thực bó tay bó chân, lúc nói chuyện với cô thì khẩn trương, lúc bị cô nhìn
chằm chằm liền không tự chủ được cười ngây ngô, lúc thân mật với cô vừa
sợ vừa mong đợi, muốn bắt được cô, không thể dùng phương thức trước đây
được, ép buộc cô thì không nỡ, thuận theo ý mình thì cô sẽ khó chịu,
muốn cưỡng ép cô theo thủ đoạn của mình cậu có trăm ngàn biện pháp,
nhưng nghĩ đến khả năng cô sẽ khóc, nên cái gì cũng không dám làm.
Lúc này Bách Hợp chăm chú nhìn mình, một câu hoàn chỉnh mà Phong Ninh cũng
không nói ra được, các lãnh đạo trong quân thường khoa trương khen ngợi
cậu là hạt giống tốt, trong lòng Phong Ninh tự phỉ nhổ mình vài câu, che mắt Bách Hợp lại rồi mới khe khẽ mở miệng:
“Vợ à, anh rất thích
em, anh Ninh của em không giỏi ăn nói, nhưng anh là thật lòng.” Cậu
không giống các nam chính trong phim sẽ nói những lời làm người khác cảm động, cũng không hứa hẹn thề thốt bất cứ gì, nhưng lúc này tâm ý của
cậu hoàn toàn không kém họ, thậm chí bởi vì lời nói lắp bắp kia lại làm
cho Bách Hợp cảm thấy được cậu thật tình.