Bách Hợp đưa tay kéo cánh tay Phong Ninh đang che mắt mình ra, cậu thuận theo rút tay về, hiển nhiên Phong Ninh cũng phát giác những lời cầu hôn vừa rồi của mình không được cảm động, không được Bách Hợp đồng ý, môi
cậu trắng bệch vẻ mặt thất vọng nhưng lại cố nén, không bối rối như lúc
Bách Hợp nói muốn chia tay trước mặt dì Vương nhưng cậu lại im lặng chờ
đợi, điều này càng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng hơn.
“Phong Ninh…” Bách Hợp đá đá tấm chăn, cậu không đợi Bách Hợp nói hết câu, đột nhiên ôm cả chăn lẫn người kéo vào trong ngực: “Anh mặc kệ, dù sao em
là vợ anh, nếu ai dám có ý định gì với em, anh chỉnh chết nó! Em cũng
không chạy được, em không được nói là không đồng ý, bằng không cứ ăn
sạch em trước, không cần đợi tới lúc kết hôn!”
Vừa nãy cậu còn ra vẻ hào phóng muốn cho mình cơ hội cự tuyệt, lúc này bản tính bá đạo lại lộ ra, Bách Hợp sớm biết tính cách cậu không dễ nói chuyện, một khắc
kia còn vẫn còn đang thấp thỏm sợ hãi bị cự tuyệt, nhưng vừa quay đi lại trở mặt, vẫn là bộ dáng hung hăn càn quấy, ánh mắt có chút đỏ lên, biểu tình chăm chú, hiển nhiên cũng không phải nói giỡn. Lỗ tai Bách Hợp có
chút nóng lên, không nhịn được trừng mắt liếc cậu một cái, nhìn như bình tĩnh nhưng hai gò má đã ửng hồng, đẹp hơn khi trang điểm, Phong Ninh
đang đấu tranh nhưng khi nhìn thấy Bách Hợp trừng mắt liếc xéo mình thì
trong lòng hoảng hốt, vô thức cúi đầu thấp xuống.
“Cũng chưa nói
là không đồng ý mà!” Hai chân cậu cách tấm chăn đè trên đùi Bách Hợp,
Bách Hợp dùng sức đá hai cái mà cậu không sức mẻ gì, lúc này môi cậu hạ
xuống, Bách Hợp vội vàng vươn tay ngăn bên miệng, một bên nghiêng mặt
qua nói chuyện, bờ môi Phong Ninh đụng phải lòng bàn tay cô rồi lại ‘moa moa’ hôn hai cái, lúc nghe thấy Bách Hợp nói thế, mắt Phong Ninh liền
phát sáng, cậu vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Bách Hợp, biểu lộ có chút hưng phấn:
“Vợ à, em thật sự nguyện ý? Nguyện ý nguyện ý?
Em đợi chút!” Cậu dừng một chút, thân thể như báo săn bật nhảy xuống
giường, nửa người trên cởi trần theo động tác lộ ra cơ bắp rắn chắc
đường nét cơ thể lộ rõ, chân trần đạp trên mặt thảm nhanh chóng chạy ra
ngoài, không lâu lắm liền trở lại, thoáng cái nhảy lên giường, chiếc
giường bởi vì động tác của cậu mà lắc lư, Bách Hợp bị quấn trong chăn
tưng lên một cái, vừa định ngồi dậy xem cậu muốn làm gì, Phong Ninh đưa
tay ôm cô vào ngực, chỉnh góc chăn lại cho cô, kéo Bách Hợp nằm trước
ngực mình, còn mình thì nghiêm túc mở di động ra, mím môi cẩn thận bấm
bấm một hồi, mới kéo Bách Hợp nhích lên chút:
“Lời vừa rồi rất dễ nghe, em nói lại hai lần nữa, để anh trở về nghe, cho đỡ thèm.” Vẻ mặt
cậu hớn hở vui vẻ, bộ dạng tươi sáng đối lập hoàn toàn với bộ dạng thê
thảm lúc nãy: “Vợ yêu, Bách Hợp, sau khi tốt nghiệp gả cho Phong Ninh!”
Lúc này cậu tinh ranh hơn một chút, không hỏi Bách Hợp có nguyện ý hay
không, mà là nói lớn tiếng trong máy ghi âm xong trước, mới đưa điện
thoại qua trước mặt Bách Hợp, nháy nháy mắt với cô ra hiệu cô trả lời,
Bách Hợp vừa rồi chỉ nói ‘Chưa nói là không đồng ý’ thôi, bây giờ bị
buộc nói đồng ý, da đầu cô có chút run lên, không có lập tức nói đồng ý, Phong Ninh liền có chút sốt ruột, đang muốn tạm dừng ghi âm lại, Bách
Hợp nghĩ nghĩ vẫn nói một câu: “Được.”
Phong Ninh nghe cô nói
xong, ngón tay lưu ghi âm lại, còn rất sợ sảy ra sai sót, tự mình mở lại nghe kiểm tra, xác định Bách Hợp đã đồng ý ‘Được’ một chữ, mới nhẹ
nhàng thở ra, xem điện thoại như là bảo bối đặt qua một bên, lập tức ôm
Bách Hợp vào lòng rồi cười ngây ngô.
“Nhìn bộ dạng ngây ngốc của
anh kìa, em chỉ là nói không có không gả cho anh.” Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, không khỏi đẩy cậu một cái, Phong Ninh nghe
vậy liền nghiêm mặt nói: “Bây giờ đã nói là gả cho anh, đã có bằng chứng rồi, cũng không thể thay đổi, em chính là vợ của anh, chạy không thoát
đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu.” Bách Hợp cười cười, lúc thiếu
niên Phong Ninh hành động theo cảm tính, sau khi trưởng thành Phong Ninh chưa chắc sẽ có suy nghĩ như vậy, thời gian là phương thức tốt nhất
thay đổi một người, Phong Ninh muốn cái gì chưa chắc bản thân cậu đã
nhận ra, chẳng qua Phong Ninh lúc này không làm cô thấy phiền chán, đã
kết giao qua lại rồi, về sau nếu có một ngày cậu thay đổi, đối với Bách
Hợp mà nói cũng không cần cưỡng cầu, cô ngồi dậy, Phong Ninh lấy quần áo cho cô, nhìn thấy cô xoay người trốn trong chăn thay y phục, tiếng ‘Xột xạc’ phát ra, cô trùm chăn che kín mình chỉ lộ ra cái đầu, cậu chống
tay trên giường cũng không thèm quay đầu đi, dùng ánh mắt thưởng thức
nhìn chằm chằm vào cô.
Từ lúc Bách Hợp nói nguyện ý gả cho cậu,
mặc kệ hai người chưa tiến hành bước kia, nhưng trong lòng Phong Ninh đã xem cô là vợ mình, cũng không giống như lúc trước chỉ là hô hào mà
thôi, đây là cô gái của cậu, cậu không giống trước kia lúc nhìn thấy
Bách Hợp thay quần áo sẽ đỏ mặt thẹn thùng quay đầu đi, nghe Bách Hợp
dùng ngữ khí nói sau này chưa chắc chắn, Phong Ninh nắm chặt tay, cuối
cùng cũng chậm rãi buông ra:
“Sau này thời gian còn rất dài, em
cứ chờ xem rồi biết, anh Ninh của em không phải loại người như em nghĩ.” Cậu không nói những lời thiên trường địa cửu để dỗ dành cô, trong lòng
Phong Ninh cảm thấy cô không có lòng tin với mình bởi vì lúc trước cậu
luôn nghe lời cha mẹ nên cô không tin cũng là chuyện bình thường, nhưng
cậu thắng ở chỗ cậu còn trẻ còn có thể sửa đổi, mà sẽ trở lên tốt hơn,
cậu không dễ dàng đồng ý, lúc còn nhỏ các bạn nhỏ bị cậu đánh cho khóc
nhè muốn nhận cậu làm đại ca còn nói cả đời sẽ đi theo cậu, lúc ấy không phải cậu hiểu rõ lời hứa đáng giá nghìn vàng như bây giờ, mà là ngay từ khi thiếu niên cậu đã sợ đám đần ấy bày trò quá đà, làm liên lụy đến
mình nhưng đối với Bách Hợp lại khác cậu nguyện ý hứa hẹn nhưng không
muốn dùng lời nói đường mật để dỗ dành cô, cậu muốn từng bước từng bước
thực hiện, chính thức muốn Bách Hợp nhìn thấy cậu có thể vì cô làm đến
mức độ nào, cô sẽ không hối hận trở thành cô gái của cậu, hành động thực tế so với lời nói êm tai thì chân thật hơn nhiều.
Thời gian liên tiếp mười ngày Phong Ninh luôn ở bên Bách Hợp, hai người ngẫu nhiên dạo phố, Bách Hợp nhìn thấy đồ cũng không mua, nghĩ tết đợt này cô đã tìm
được việc làm thêm nhưng bởi vì Phong Ninh đột nhiên trở về nên cô không thể đi làm được, cho nên tết này cô tính quay về nhà họ Tả một chuyến,
lúc dạo phố cô nghĩ đến mẹ Tả và hai đứa em trong nhà thấy đồ nào đẹp
liền mua cho họ, Phong Ninh còn không cho cô trả tiền, nói phải hiếu
kính mẹ vợ.
Có đôi lúc không muốn ra ngoài ăn cơm, hai người sẽ
đi siêu thị mua chút thức ăn về tự nấu, lúc đầu Phong Ninh còn muốn giúp đỡ nấu cơm, nhưng trời sinh không có khiếu về phương diện này nên ngoại trừ cắt rau cắt thịt xem như đã giúp một tay rồi, nấu thức ăn căn bản
không biết gì. Lúc Bách Hợp nấu cơm xào thức ăn cậu đứng tựa vào phòng
bếp nhìn cô, cảm giác giống như cuộc sống sinh hoạt bình thường của hai
vợ chồng, làm Phong Ninh luyến tiếc không nỡ rời đi, thời gian nghỉ phép của cậu sắp hết, trong người càng lộ rõ bất an, buổi tối có đôi lúc
đang ngủ Bách Hợp cảm giác được cậu giật mình tỉnh giấc lại sờ sợ mặt
cô, nắm chặt lấy tay cô mới tiếp tục ngủ lại.
Trường học đã nghỉ
từ lâu, Phong Ninh đưa Bách Hợp về ký túc xá thu dọn hành lý, Dương Lỵ
đã sớm chuyển ra ngoài, Vu Tiểu Thiên cũng đã về nhà, bất ngờ nhất là
lúc Phong Ninh và Bách Hợp trở về thì Trần Lạc Lạc vẫn còn trong ký túc
xá, nhà cô ta trong thành phố, trường học cũng nghỉ từ lâu vậy mà cô ta
vẫn chưa về, cả tòa nhà ký túc xá vắng tanh, ngoại trừ số ít bạn ở lại
làm thêm dịp tết, hoặc một vài bạn kết quả thi không tốt phải thi lại
phần lớn đều đã về nhà. Lúc Bách Hợp nhìn thấy Trần Lạc Lạc đeo tai nghe tay cầm cuốn từ điển tiếng anh có chút ngoài ý muốn nhíu nhíu mày:
“Vì sao bạn vẫn chưa về?”
Lúc Trần Lạc Lạc nhìn thấy cửa bị mở ra liền tháo tai nghe xuống, cô ta
liếc nhìn Phong Ninh trước tiên, ánh mắt Phong Ninh cũng không nhìn cô,
ngược lại nhìn về phía giường Bách Hợp đi qua đó liền ngồi xuống, sau đó sờ sờ lên tấm chăn ôm vào trong ngực thở sâu ra một hơi, lúc ngồi xuống sức nặng làm giường lắc lư, Trần Lạc Lạc ở giường phía trên cũng lắc lư một cái, bàn tay nắm chặt lại:
“Bách Hợp, chẳng phải bạn cũng chưa về sao?”
“Mình chuẩn bị hai ngày sau sẽ trở về, bây giờ về đây thu dọn đồ đạc.”
Bách Hợp không để ý tới Phong Ninh người bây giờ đang nửa nằm nửa ngồi trên
giường cô kéo chăn đắp lên mặt mình, cô đi rửa tay trước, đang tính thu
dọn đồ đạc vào túi xách thì Phong Ninh thoáng cái ngồi dậy:
“Em
ngồi đi, để anh làm.” Cậu kéo bàn tay cô có chút lạnh do mới rửa tay vào ngực ủ ấm, ra hiệu cô đút tay vào túi quần, rồi nhanh nhẹn sắp xếp chăn mền các loại đồ đạc gọn gàng lại, chăn mền và các loại đồ đạc này không thể để lại nên toàn bộ phải gom về, đồ của Bách Hợp cũng không nhiều,
một cái bồn chén, một cái giá áo các loại bị Phong Ninh hai ba lần đã
sắp xếp thu dọn xong, nhẹ nhàng dùng tay xách lên, kéo Bách Hợp muốn rời khỏi, Trần Lạc Lạc ngồi một bên một mực yên lặng vừa nhìn thấy hai
người định đi vội vàng lên tiếng.
“Bách Hợp, không bằng chúng ta
cùng ăn bữa cơm đi?” Qua năm mới Trần Lạc Lạc đã 18 tuổi, mà cha cô cũng sắp mang đứa con riêng về nhà rồi, trọng sinh ở kiếp này cô rất biết
đưa đẩy lôi kéo quan hệ, người đàn ông vốn sẽ phản bội cô cũng đã yêu cô sâu sắc, thậm chí Trần Lạc Lạc đã làm không ít công tác chuẩn bị, cô
cảm thấy kiếp này cho dù cha Trần có dẫn đứa con gái riêng về nhà thì cô cũng đã có chuẩn bị tất cả, sẽ không dễ dàng bị ả ta tính kế, cô sẽ trở nên ưu tú hơn kiếp trước, những cậu ấm theo đuổi cô đều có gia thế, so
với vị hôn phu kiếp trước đã phản bội cô ưu tú hơn gấp mấy lần, nhưng
trong lòng Trần Lạc Lạc vẫn không rõ, không biết tại sao vẫn luôn tưởng
nhớ đến Phong Ninh, tình cảnh lúc cậu gọi ‘Vợ ơi’, bộ dạng lúc cậu nhìn
thấy Bách Hợp luôn tập trung hướng về phía cô, các cô gái xung quanh đều không lọt vào mắt.
Bản thân mình trong mắt người khác đều hơn xa Bách Hợp, nhưng duy chỉ khi Phong Ninh xuất hiện, cậu luôn nhìn thấy
Bách Hợp trước tiên, tình cảnh này làm Trần Lạc Lạc có chút ghen ghét,
cô ta rất hâm mộ Bách Hợp, ở kiếp trước cô đã gặp qua hết các dạng đàn
ông, đã rất ít người có thể đả động đến tim của Trần Lạc Lạc, sắp sang
năm mới rồi sau khi hết kỳ nghĩ những bạn trai muốn hẹn hò với cô có rất nhiều, người trong ký túc xá đã về hết, chỉ còn mình cô sót lại, nhưng
Trần Lạc Lạc cũng không biết vì cái gì mình còn ở lại đây, cô đợi vài
ngày, lúc này nhìn thấy Phong Ninh và Bách Hợp trở về, Trần Lạc Lạc tự
cho rằng mình hiểu rõ đàn ông, Phong Ninh xuất thân cao quý nhưng cậu
lại xem Bách Hợp như bảo bối nguyện ý vì Bách Hợp bận đông bận tây.
Lúc Bách Hợp ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Trần Lạc Lạc, Phong Ninh im lặng thay Bách Hợp thu dọn đồ đạc, Bách Hợp trong mắt Phong Ninh
không cần che đậy gì cả, không bởi vì đồ cô cũ kỹ mà thấy mất mặt, Phong Ninh cũng cam nguyện cưng chìu Bách Hợp, Trần Lạc Lạc nghĩ tới bất luận kiếp trước bị người
hãm hại hay kiếp này, cô gặp qua những người theo
đuổi cô đều là ngậm thìa vàng sinh ra, bọn họ có người thậm chí giàu có
hơn nhà họ Trần của cô, có thể tặng cô quà cáp giá trị, nhưng không có
ai nguyện ý như Phong Ninh vậy, vì bạn gái bận trước bận sau thu dọn.
Lúc này Trần Lạc Lạc bỗng nhiên mời Bách Hợp cùng ăn cơm, Bách Hợp vẫn chưa trả lời, lông mày Phong Ninh nhíu lại: “Bây giờ không tiện.”
Phong Ninh trực tiếp từ chối, một đôi mày rậm nhíu chặt lại, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ không hài lòng, chính mình khó khăn lắm mới xin nghĩ phép được mười mấy ngày, sợ Bách Hợp chạy theo người khác vốn muốn cùng vợ bồi
dưỡng tình cảm đấy, thế giới hai người cậu còn ngại không đủ thời gian,
bây giờ đột nhiên có người chen ngang vào là sao? Cậu không muốn phí
thời gian trên người Trần Lạc Lạc, xác định một nữa tương lai sau này
của mình là ai, cậu dồn hết tâm sức trên người Bách Hợp, cậu đã suy nghĩ rất nhiều ý tưởng nhưng không có thời gian rảnh để thực hiện, dĩ nhiên
là không có tâm tư dư thừa chú ý đến cô gái khác. Phong Ninh cũng mặc kệ Trần Lạc Lạc bị từ chối có buồn nay không, dù sao nếu cậu để Bách Hợp
tùy ý nhận lời mời của Trần Lạc Lạc vậy cậu sẽ vô cùng mất hứng, bởi vậy sau khi cự tuyệt không đợi Bách Hợp nói câu nào liền lôi kéo cô rời đi.
“Vợ à, đi thôi.”
Bách Hợp chỉ kịp quay đầu vẫy tay với Trần Lạc Lạc, cửa phòng ký túc xá bị
Phong Ninh thuận chân đóng lại, Trần Lạc Lạc ngồi một mình trong ký túc
xá rộng lớn, đưa tay bụm mặt một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai ngày sau thời gian nghỉ phép của Phong Ninh sẽ hết, cậu chuẩn bị buổi
tối mới lái xe quay về trường, nhưng Bách Hợp không đi làm thêm nên cũng định quay về nhà, Phong Ninh muốn lái xe đưa Bách Hợp về trước, thuận
tiện ra mắt mẹ vợ cùng với cô em vợ, cậu em vợ tương lai.
Đồ đạc
bên ký túc xá đều gom qua để chỗ Phong Ninh bên này, phòng ở này là lúc
cậu đủ 18 tuổi dùng chính tiền mừng tuổi trước giờ giành dụm, lại mượn
người nhà thêm một ít mua được, Phong Ninh nhớ tới Trần Lạc Lạc ở chung
ký túc xá với Bách Hợp, không biết như thế nào, lông mày liền nhíu lại:
“Sau này em đừng về ký túc xá nữa, ở bên này đi, cách trường học cũng không
xa, nói với người khác rằng em đang sống chung với bạn trai là được.”
Phong Ninh không ngốc, cô gái giống như Bách Hợp vậy tuy tính cách ăn
mặc không bằng các cô gái khác nhưng lại rất xinh xắn, cô gái mình thích khó đảm bảo người khác sẽ không thích, nếu như có người giống mình mặt
dày bám chặc lấy, lúc trước cũng vì vậy mà mới có được cô, khó đảm bảo
người khác nhân lúc cậu không có ở đây đào góc tường nhà cậu.
Tuy Phong Ninh tin tưởng Bách Hợp không phải dạng người dễ dàng động tâm
với người khác, dù sao nếu cô dễ dụ như vậy, cậu sẽ không cực khổ nghĩ
đông nghĩ tây tìm cách theo đuổi rồi, chỉ cần vừa nghĩ tới có người đánh chủ ý đến vợ mình thì Phong Ninh đã muốn đánh người, hơn nữa theo bản
năng cậu cảm thấy Trần Lạc Lạc không phải dạng vừa, có đôi lúc tính tình Bách Hợp không tốt, thoạt nhìn lạnh lạnh nhạt nhạt nhưng kỳ thật rất cố chấp lại không thích nói dối, có đôi khi nói thật đến mức làm cậu tức
muốn chết, nhưng vợ mình như thế nào đều là tốt, Phong Ninh yêu cô chính bởi tính cách như vậy, rất sợ cô bị Trần Lạc Lạc dạy hư, Phong Ninh
liên tiếp dặn dò Bách Hợp nói đến nỗi Bách Hợp nghe ù ù lỗ tai liếc cậu
vài cái lông mày đều nhíu lại thì cậu mới nở nụ cười.
“Nói em vài câu em lại khó chịu, anh Ninh của em không nói nữa, nhưng sau này đừng
chơi với người cùng phòng đó, có rảnh thì giữ sức, đợi người đàn ông của em trở về, lúc đó cho em chơi anh…”
Phong Ninh nói còn chưa dứt
lời thì đã bị Bách Hợp vỗ một cái lên mặt, Phong Ninh ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, mặt không bị đánh đau ngược lại cọ cọ lòng bàn tay Bách Hợp vài
cái trước khi cô rút về, ăn một hồi đậu hũ mới cảm thấy hài lòng thõa dạ không đùa nữa.
Tự mình lái xe rời khỏi thành phố nhanh hơn ngồi
xe buýt nhiều, không cần ra khỏi thành phố lại đi thêm một vòng lớn, hai người một đường thẳng tiến, Phong Ninh nói liên tục, có đôi lúc Bách
Hợp không quá để ý đến cậu, Phong Ninh lại tìm mấy câu chuyện cười kể
Bách Hợp nghe. Ngẫu nhiên cậu nói vài câu Bách Hợp mới đáp lại một câu
mà cậu vẫn vui vẻ, cứ như vậy một đường kể chuyện về tới thị trấn đã là
giữa trưa rồi.
Từ lúc thi đậu đại học bởi vì đem lại vinh quang
cho thị trấn nên nhà họ Tả đã chuyển vào trong trấn ở, mẹ Tả ở đây đã
tìm được công việc cố định, đôi em trai em gái cũng được trong trấn an
bài có tên trong danh sách học tiểu học, lúc Bách Hợp chỉ phương hướng
cho Phong Ninh lái xe đến, dưới lầu căn nhà mẹ Tả ở có rất nhiều người
vây quanh, loáng thoáng lại nghe tiếng phụ nữ khóc lóc, tiếng người đàn
ông hùng hùng hổ hổ:
“Con gái cho học nhiều làm gì? Lúc trước nếu hai vạn đó đưa ông mày tùy tiện buôn bán gì đó cũng phát tài rồi, bà
lại đem cho nó đi học, bà lại đem cho nó đi học!” Người đàn ông vừa mắng chửi, vừa vung tay tiếng ‘bốp bốp’ đánh vào da thịt không ngừng truyền
đến, Bách Hợp nghe thấy thì sắc mặt thay đổi, vốn đang vui vẻ nói chuyện cười với Phong Ninh dần dần nghiêm túc trở lại, cậu đưa tay gắt gao giữ chặt Bách Hợp lại, bên ngoài tiếng người đàn ông mắng chửi vẫn truyền
đến:
“Hiện tại tìm nơi gả nó đi có gì không đúng hả? Đứa con gái
nào 17, 18 tuổi mà chưa gả đi hả? Học nhiều có thể thay cơm ăn không?
Lập tức kêu nó trở về trả lại học phí cho tao!”
Cùng lúc đó xen vào tiếng giải thích của người phụ nữ, Bách Hợp dần dần lạnh lùng, ngồi đó không nhúc nhích: “Đó là mẹ của em.”
“Trở về thành phố trước.” Lúc này Phong Ninh không có ý định xuống xe, cậu
nhanh chóng quay đầu xe, người bên kia cũng không chú ý đến người ngồi
trên xe, chỉ là nghe thấy tiếng xe ô tô theo bản năng lùi lại mấy bước,
Bách Hợp ngồi trên xe tay nắm chặt, vừa rồi giọng điệu đó chính là cha
Tả, không ngờ rằng hơn một năm trước ông ta đã bỏ đi với người đàn bà
khác, nhà họ Tả vất vả lắm mới bình thường như bây giờ, vậy mà ông ta
lại xuất hiện.
Cha Tả là người phiền phức, lúc nãy nghe loáng
thoáng mấy lời Bách Hợp có thể suy đoán ra, không biết cha Tả trở về lúc nào, biết rõ cô đang học đại học, hơn nữa lại hao tốn rất nhiều, bởi
vậy đánh chủ ý lên cô muốn bán cô như trong kịch tình, đôi mắt Bách Hợp
nhíu lại cô đang tính toán dùng phương pháp gì một lần vất vả suốt đời
nhàn nhã giải quyết xong cha Tả. Một bàn tay đưa qua nắm lấy bàn tay
đang xiết chặt của cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”
Bộ dáng lúc
này của Phong Ninh không còn bỡn cợt như lúc nói chuyện cười với cô,
trên gương mặt thanh niên hiện ra vài phần tiêu sát lãnh khóc, cậu lấy
điện thoại di động bấm mở loa gọi đi, không lâu lắm đầu bên kia đã có
người nghe máy, Phong Ninh trực tiếp hỏi:
“Lúc trước cậu tìm người đàn bà không đáng tin cậy, chỉ hơn một năm đã thả người về rồi?”
Người bên kia bị hỏi đến ngớ ngẩn, hỏi lại rất nhiều lần mới biết Phong Ninh
đang nói đến cái gì, hô một tiếng ‘anh Ninh’ lại vội vàng xin phép cúp
điện thoại đi tìm hiểu tình hình, khoảng chừng 5 phút sau điện thoại
Phong Ninh vang lên lần nữa. Người đàn ông kia có chút xấu hổ nói: “Hỏi
xong rồi anh Ninh, người đàn bà kia nói đã xài hết tiền không còn cách
nào mới quay về, không biết bây giờ đại ca muốn xử lý như thế nào?”
Nếu tiếp tục tìm phụ nữ lôi kéo ông ta, nếu không có tiền cung cấp trong
thời gian dài người ta khẳng định không làm, hai đầu lông mày Phong Ninh lộ ra vài phần hung ác, cậu liếc nhìn Bách Hợp, nghĩ nghĩ cắn răng nói: “Để người mang ông ta đi, bán đi, không để ông ta quay về nữa!”
Nhanh chóng phân phó xong chuyện này, Phong Ninh tắt điện thoại liền quay
sang nhìn Bách Hợp vẫn đang im lặng, chỉ im lặng nghe cậu gọi điện
thoại, trong lòng cũng có chút chột dạ, vội vàng dừng xe lại ven đường,
đang muốn tháo dây an toàn kéo tay Bách Hợp nói:
“Vợ à, anh biết
rõ đó là cha của em, nhưng anh…” Cậu không phải còn trẻ hành động theo
cảm tính, nếu là thời kỳ thiếu niên chưa hiểu chuyện lúc nghe thấy cha
Tả muốn bán Bách Hợp đổi tiền, cậu sẽ lập tức xông lên đánh cho ông ta
một trận, không quan tâm gì hết, nhưng bây giờ cậu tính toán tương lai
của hai người, trước tiên cậu muốn nhanh chóng tốt nghiệp trường quân
đội vào quân doanh, như vậy nếu như lúc này đánh người bị kỷ luật, đến
lúc đó làm trễ nải đại sự của cậu, hoặc cậu có thể tìm cách định tội
danh đưa ông ta vào trong tù, theo thế lực nhà họ Phong muốn thu thập
một người như cha Tả là một việc thật sự dễ dàng, nhưng cậu không muốn
làm như vậy, cũng không phải vì cậu ngại Bách Hợp có người cha ở tù làm
mất mặt cậu, mà sau này Bách Hợp muốn gả cho cậu, tuy chính cậu yêu
thích cô nhưng cậu cũng không hy vọng nhà họ Phong bởi vì cha Tả ở tù mà xem thường Bách Hợp.
Chính cậu còn không dám ức hiếp cô, cũng hy vọng cô ở chỗ đó không bị thiệt thòi, cho nên cậu tình nguyện tìm cách
phức tạp để xử lý.