Nhưng lúc này Phong Ninh lại sợ Bách Hợp giận cậu, tuy cậu cắn răng phân phó người khác làm vậy cũng đã chuẩn bị tốt lời xin lỗi giải thích, cậu vừa mở miệng thì Bách Hợp đưa tay nâng mặt cậu, cậu vừa rồi phân phó
người bán cha Tả ngữ khí sát phạt quyết đoán, bây giờ lại đứng ngồi
không yên, ngón tay Bách Hợp vuốt ve, cậu híp mắt cảm nhận khóe miệng
cong lên biểu tình có chút ngốc.
“Bán ông ta xa chút, đừng để ông ta quay về nữa.” Phong Ninh nguyện ý giúp cô chuyện này, hơn nữa xử lý
triệt để hơn, Bách Hợp lại không phải nguyên chủ thật sự, cô không có
chút cảm tình nào với cha Tả, người đó trước kia bán con gái được 5 ngàn đồng, không để ý đến sống chết của con mình, giờ bị người bán kết cục
cũng là đáng đời, cha Tả nhận báo ứng của ông mà thôi, Bách Hợp không sẽ vì chuyện này mà trách Phong Ninh, ngược lại chỉ muốn cảm ơn cậu.
Phong Ninh ngẩn người, thấy Bách Hợp muốn rút tay về, cậu vội đưa tay kéo tay Bách Hợp áp tiếp trên mặt mình, một hồi lâu sau cậu mới cười rộ lên,
sau khi Bách Hợp nói dứt lời liền tựa vào ghế không lên tiếng nữa, cô
không có hành động theo cảm tình muốn xuống xe cứu mẹ Tả, lời nói ra có
chút lãnh đạm. Nếu như hôm nay cô xuống xe cản ngăn mẹ Tả và cha Tả ra,
đến lúc đó không những không cứu được mẹ Tả, ngược lại đem mình góp vào. Chỉ có chờ đến lúc cha Tả bị mang đi giải quyết ông ta xong, lúc đó mới được xem là vấn đề đã giải quyết.
Nhưng Phong Ninh là người
ngoài cuộc cho nên cậu mới tỉnh táo nghĩ ra biện pháp, cũng không bởi vì nhìn thấy mẹ Tả bị đánh mà hành động theo cảm tình, cậu đang định giải
thích với Bách Hợp, cậu ngăn cản cô cũng là muốn tốt cho mẹ Tả, nhưng
Phong Ninh không ngờ tới mình không cần nói gì hết mà Bách Hợp cũng có
thể hiểu rõ. Cậu không cần giải thích bởi vì Bách Hợp biết nguyên nhân
vì sao cậu lại làm vậy, loại cảm giác này làm cho Phong Ninh từ trong
lòng cảm thấy sung sướng. Đây chính là cô gái cậu nhìn trúng!
Vốn trưa nay Phong Ninh muốn ra mắt mẹ vợ tương lai, nhưng bởi vì cha Tả
trở về nên hai người không về nhà được, tuy rằng Phong Ninh mua rất
nhiều đồ cho mẹ Tả và hai em, nhưng Bách Hợp nghĩ nghĩ vẫn quyết định
quay về gửi bưu điện mang đồ về. Lúc này trở lại nhà họ Tả cô không có
năng lực tự bảo vệ mình, về chính là đưa dê vào miệng cọp, nói không
chừng có thể giống như Tả Bách Hợp trong kịch tình bị cha Tả đánh gãy
chân cưỡng chế gả đi, cô cũng không ngốc, lúc này tránh đầu gió mới là
tốt nhất.
Lái xe quay ngược về thành phố, một chuyến này đúng là
hành hạ, thức dậy đi từ sáng sớm trở lại thành phố cũng đã là xế chiều.
Trong tủ lạnh không có thức ăn, hai người ra ngoài ăn cơm tản bộ một
vòng mới quay về, Phong Ninh tựu muốn rời đi, thời gian nghỉ phép đã
hết, lúc này còn không quay về chỉ sợ sẽ bị trễ.
Nhưng lúc trước
hai người không có ở chung thời gian dài như vậy thì thôi đi, Phong Ninh cũng cố gắng nhịn, ở trong trường lúc nhớ Bách Hợp cậu sẽ mở ghi âm ra
nghe đi nghe lại cho đỡ nhớ, nhưng bây giờ cô ở sát bên cạnh mình, đưa
tay là có thể ôm vào ngực, người thật việc thật so với cái điện thoại
cứng nhắc kia thì tốt hơn rất nhiều, Phong Ninh không muốn rời đi nhưng
cậu biết rõ không đi không được, lúc sắp đi cậu kéo tay Bách Hợp, biểu
lộ có chút do dự, cậu muốn ở bên Bách Hợp lâu hơn, muốn Bách Hợp tiễn
cậu ra thành phố, nhưng nghĩ lại để cô tiễn mình đi xong, sau cùng mình
lo lắng lại phải đưa cô về, để cô giày vò mệt mỏi như vậy Phong Ninh
không đành lòng.
Lúc còn nhỏ Phong Ninh rất thích làm anh hùng,
nhưng lúc này đụng đến nữ nhi thường tình, anh hùng cũng hơi nhụt chí.
Nghĩ đi nghĩ lại cậu nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, chính là mình lái
xe rời thành phố, không cần Bách Hợp đưa tiễn, nhưng cô phải nói chuyện
điện thoại với cậu cho đến khi cậu rời khỏi thành phố mới thôi.
Hai người sống chung mười ngày, Bách Hợp cũng không biết cậu lấy đâu ra
nhiều chuyện để nói như vậy, xem kiểu nếu mình không đồng ý thì cậu sẽ
không đi, Bách Hợp miễn cưỡng nhẹ gật đầu, cái gật đầu miễn cưỡng như
vậy khiến Phong Ninh có chút buồn bực, mình không nỡ rời xa cô, vừa nghĩ đến sau khi rời đi hơn một năm dài sẽ không gặp nhau thì trong lòng đau như dao cắt, ngược lại cô vẫn lãnh lãnh đạm đạm như cũ, Phong Ninh đưa
tay vuốt mặt cô cắn răng oán hận nói một câu:
“Cô bé không có lương tâm, sẽ có một ngày để em biết rõ lợi hại của anh!”
Thời gian thật sự không còn sớm, lái xe chạy nhanh về trường cũng mất mười
mấy tiếng đồng hồ, lúc này không đi sợ ngày mai sẽ không về đến trường
được, lề mề cả buổi, Phong Ninh nhăn nhó lái xe rời đi, cơ hồ cậu vừa
lái xe đi, điện thoại Bách Hợp đã vang lên, nói là nhớ cô rồi.Người vừa
đi chưa được năm phút nữa, Bách Hợp nghe cậu phàn nàn giống như trẻ con, không khỏi nở nụ cười. Những lời bình thường cậu không dám nói ra khỏi
miệng, bây giờ cách điện thoại ngược lại rất dũng cảm. Cậu kể đến việc
trong trường của cậu, kể đến chuyện quậy phá lúc nhỏ, nói đến cuộc sống
sau này của hai người, Phong Ninh giống như tấm thủy tinh trong suốt đem hết thảy của mình không hề giữ bí mật bày ra trước mặt Bách Hợp. Bách
Hợp ngồi dưới lầu bên cạnh bồn hoa, yên lặng lắng nghe cậu nói, ngẫu
nhiên sẽ trả lời mấy câu, cậu vào trường quân đội đã hơn một năm, thành
thục hơn trước kia rất nhiều, ở trước mặt người khác luôn là bộ dáng
lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng khi ở trước mặt Bách Hợp lại
nói rất nhiều, điện thoại dần dần nóng lên, phát ra âm thanh nhắc nhở
sắp hết pin, bên kia điện thoại của Phong Ninh cũng vang lên âm thanh
đó, lúc trước cậu mua điện thoại cho Bách Hợp là cùng hiệu với cậu, thời gian pin cũng không khác nhau mấy.
Lúc nghe thấy âm thanh nhắc nhở,
giọng nói đang vui vẻ của cậu thoáng cái cũng trầm xuống:
“Vợ,
anh nhớ em lắm…” Giọng nói cậu có chút nghẹn ngào, Bách Hợp không lên
tiếng: “Thật sự nhớ em, hận không thể lúc này tốt nghiệp luôn.”
“Nhớ học hành chăm chỉ, nếu như đến lúc đó anh vẫn không thay lòng thì em sẽ đợi anh.” Trong giọng nói cậu nghe thấy Bách Hợp thở dài, lời này cô
vừa nói xong, bên Phong Ninh chợt nghe tiếng ‘Loảng xoảng keng’ một
tiếng, ngay sau đó là tiếng chửi bới và tiếng phanh xe truyền đến, cậu
lục lọi nhặt điện thoại lên, trong miệng vẫn còn hô: “Vợ, điện thoại anh bị rơi, em nói lại lần nữa xem…”
‘Tít’ âm thanh điện thoại hết
pin vang lên, ngay sau đó điện thoại tự động tắt nguồn, Bách Hợp cầm
điện thoại phát nóng lên, tưởng tượng khuôn mặt khó coi của Phong Ninh
bên kia, không nhịn được nở nụ cười.
Hôm nay khó được thời tiết
trong thành phố đẹp, Bách Hợp ngồi dưới lầu trong chốc lát mới đem điện
thoại đi sạc pin khởi động máy lại, điện thoại vừa mở máy, còn chưa kịp
đi làm cơm tối, đột nhiên điện thoại vang lên, là số máy lạ gọi tới, cái điện thoại này ngoại trừ Phong Ninh sẽ gọi cho cô ra, ngay cả mẹ Tả và
các em đều không biết, nhìn thấy có số máy lạ gọi đến, Bách Hợp tiếp
điện thoại, giọng nói Phong Ninh liền vang lên:
“Vợ, em cuối cùng cũng nghe máy rồi!” Giọng nói của cậu vui đến phát khóc, không đợi Bách Hợp mở miệng, cậu nói tiếp: “Em vừa mới nói sẽ chờ anh, đúng hay
không?” Cậu vừa nói xong, bên cạnh đã có người đáng thương nói: “Anh,
xong chưa? Em phải đi ah, cũng đợi hơn nửa tiếng rồi…”
“Câm
miệng!” Phong Ninh bụm điện thoại hướng bên cạnh hét một tiếng, kế bên
lập tức im lặng liền, Bách Hợp nghe thấy bên kia truyền đến tiếng gió
cùng tiếng xe nổ, hỏi một câu: “Đây là điện thoại của ai à?”
“Mặc kệ là điện thoại của ai, em lập lại lời vừa nói lần nữa đi.” Phong Ninh vừa nói dứt lời, bên kia âm thanh nhỏ tiếng lập tức tiếp một câu: “Một
người xui xẻo bị chặn xe mượn điện thoại…” Ngay sao đó không nghe thấy
tiếng nữa, Bách Hợp rất muốn cười, Phong Ninh nóng nảy thúc giục: “Vợ em đừng lo cười, nhanh nói cho anh Ninh biết, em nói là đợi anh phải
không?”
“Đúng, sẽ chờ anh, nếu như sau khi tốt nghiệp anh không
thay lòng, xác định thứ anh muốn là gì, Phong Ninh, em sẽ gả cho anh.”
Lần nhiệm vụ này tuy yêu cầu Tả Bách Hợp yêu đương đến nơi đến chốn, vốn dĩ cô chỉ muốn chấm dứt đoạn yêu đương này, nhưng Phong Ninh kiên trì
không buông tay, trên người cậu mang đến cho Bách Hợp loại cảm giác đặc
biệt, dễ dàng để cho người ta hồi tưởng lại thời thanh xuân, Bách Hợp
nghĩ nghĩ, vẫn nên cho cậu một cơ hội. Tuy tâm nguyện của nguyên chủ
không yêu cầu cùng Phong Ninh có kết quả dài lâu, nhưng nếu có thể đem
mối tình đầu tu thành chính quả, không cần rơi vào kết cục thê thảm như
nguyên chủ bị cha ruột mình bán đi. Thiết nghĩ nguyên chủ cũng sẽ vừa ý
với kết quả như vậy.
“Anh sẽ không thay đổi, anh Ninh của em chưa từng kiên định như vậy! Vợ, em là của anh.” Giọng nói của Phong Ninh từ kích động sau chậm rãi trở nên dịu dàng, bên kia giọng nam nhỏ nhẹ thúc giục một câu, Phong Ninh quay đầu hướng cậu ta quát to một tiếng, đem
người trấn trụ rồi, mới nhanh chóng nói với Bách Hợp: “Điện thoại hết
pin rồi, đây không phải điện thoại của anh, lát nữa anh sẽ xóa phần trò
chuyện này, nhưng nếu thằng nhóc này không có mắt dám tìm số của em sau
này gọi quấy rầy em, em tuyệt đối không được nghe máy, đó không phải là
anh gọi tới.” Cậu liên tiếp dặn dò vài câu, cuối cùng mới không cam
lòng: “Vợ, em phải nhớ tới anh, phải đợi anh…”
Cậu lưu luyến
không rời, bịn rịn dặn dò vài câu, từng lời nói làm cho người ta mềm
lòng, Bách Hợp đã đồng ý, đem tắt điện thoại. Lần này đi qua vài ngày
cũng không có tin tức của Phong Ninh, chỗ của cậu ở tương đối đặc thù,
cho nên đối với với điện thoại sản phẩm trí tuệ đều không cho phép sử
dụng, giống như sợ tiết lộ cơ mật, bình thường điện thoại đều tắt máy
nên liên lạc không được, mãi đến vài ngày sau đó có một tin nhắn trong
máy Bách Hợp, là số điện thoại lần trước cậu mượn dùng nhắn tới, trên đó viết: ‘Bạn trai của chị chặn đường cường đoạt điện thoại của em, sử
dụng xong còn bấm thêm tùm lum số, còn xóa sạch sẽ phần ghi chép trò
chuyện, em muốn nhắn tin nhắn này, bộ tưởng rằng bấm nhiều dải số như
vậy em không có biện pháp hả? Em nhắn tin đến hết tất cả các số này,
nhiều số trong này, thế nào chị cũng sẽ nhận được!”
Nhìn thấy tin nhắn này, Bách Hợp không nhịn được lại mỉm cười.