Bia Đỡ Đạn Phản Công

Kế nữ Mộ Dung gia (6)


trước sau

Lo Bách Hợp cảm thấy không tự nhiên trong cung điện, vị phu nhân có dung mạo xinh đẹp dẫn cô rời đi trước, phủ thành chủ đã truyền thừa hơn trăm năm, tứ phía được gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo tựa như lạc vào tiên cảnh, hạ nhân ở đây hầu như đều có võ nghệ, bốn phía an tịnh, Lý phu nhân một thân trường bào mềm mại tím nhạt, bên hông chỉ dùng dây lưng lụa nhẹ nhàng buộc lên, không thể so sánh cùng Minh mẫu trong nguyên tác hào hoa phong nhã, bà có một khí chất riêng biệt, thời còn trẻ được gả vào thành Tử Tiêu, Lý Chiêu Thành vì tu luyện Bắc Minh Áo Nghĩa nên hai vợ chồng lập gia đình hơn mười năm mới sinh hạ đứa con trai độc nhất, không phải bà không yêu con mình, chỉ là luyện võ công được lâu rồi, không biết  biểu lộ tình yêu như thế nào mà thôi.

“Sau này còn phải làm phiền con nhiều, chỉ mong Lý Duyên Tỷ có thể sống qua cửa ải này, từ nay về sau mọi chuyện thuận lợi.”

Lúc Lý phu nhân nói chuyện bèn xoay đầu lại, đưa tay thay Bách Hợp chỉnh trang những sợi tóc rủ xuống, tóc cô đứt đoạn không chỉnh tề là bởi lúc vào cung thành chủ bị Mộ Dung Thùy Thanh dùng roi dài quất cho đứt từng đoạn, ánh mắt bà híp lại, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Đứa trẻ đáng thương.”

Lý phu nhân vốn lãnh đạm, bà cũng không tự cho mình là mẫu thân,  vậy mà lúc này có thể thở dài một câu, so với Minh mẫu ôn nhu như nước càng làm cho trong lòng người thoải mái dễ chịu hơn.

Thầy tướng trở về đính chính, nói là mệnh cách của Lý Duyên Tỷ lúc này vô cùng kì lạ, theo lý mà nói chàng đã hẳn phải là người chết rồi, tướng mệnh của chàng căn bản không chịu quá đêm qua, thế nhưng vậy mà vẫn còn sống tựa kỳ tích, điều này không khỏi làm cho Thiên Sơn thầy tướng thở dài, lúc này trong mệnh của anh như có lớp sương mù dày đặc che lại, khiến người khác không thể rõ tình cảnh sau này, tử khí đen kịt lúc trước biến thành màu xám, cũng không biết điều này tốt hay xấu. Nhưng tóm lại, tối qua Bách Hợp xung hỉ thành công rồi, chứng minh cô vô cùng phù hợp với bát tự của Thiếu thành chủ, điều này khiến ánh mắt nhìn Bách Hợp của Lý phu nhân càng nhu hòa chút ít.

Lúc trở lại trong phủ, vợ chồng Lý Chiêu Thành cũng không đến đây, bởi thầy tướng đã khuyên can, khí thế trên người của Lý Chiêu Thành mười phần vương thịnh, mà thời điểm này tình huống của Lý Duyên Tỷ không rõ ràng. Sợ rằng thành chủ vừa đến thiếu thành chủ không chịu nổi loại khí thế này, ngược lại bị phản lại thì không tốt chút nào. Vào lúc Bách Hợp bị đuổi về phủ lần nữa, Lý Duyên Tỷ vẫn nằm trong cung điện. So với sắc mặt ửng đỏ rịn mồ hôi lúc Bách Hợp đi thì khác hẳn, lúc này anh khôi phục lại bộ dạng trắng bệch, đôi lông mày có chút nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo hiện ra vài phần đau đớn đè nén.

“Thiếu phu nhân.” Nha hoàn bưng chậu nước đi theo sau lưng Bách Hợp, cô tiếp nhận khăn lau được người đưa, không để ý hạ nhân, túm làn váy tiến nhanh bước vào nội thất.

“Đỡ chưa?” Cô có chút lo lắng dựa vào giường gỗ, nửa người trên ghé vào mép giường bên cạnh. Làn váy trải trên sàn, động tác như vậy khiến mặt cô cách Lý Duyên Tỷ càng gần, hô hấp anh như có như không, cách gần hơn có thể cảm nhận được khí tức mang theo hàn ý, Bách Hợp dâng lên chút hối hận, nếu biết trước anh cùng mình vào nhiệm vụ phải chịu tra tấn như vậy thà rằng để anh lại trong tinh không.

Vẫn nhìn quen bộ dạng quạnh quẽ cường đại lạnh lùng của anh, lúc này thấy bộ dạng nhu nhược này, trong lòng Bách Hợp có chút khó chịu, cô duỗi ra đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đường nét mặt anh, lúc mới vào nhà cô đã rửa qua tay, lúc này đầu ngón tay còn có chút lạnh buốt, nhưng khuôn mặt anh vậy mà còn lạnh hơn đầu ngón tay của cô, Bách Hợp chạm một cái liền sợ đến run người, Lý Duyên Tỷ vốn đang nhắm chặt hai mắt, mí mắt lộ rõ sự mệt mỏi khẽ động, lông mi chớp nhẹ, chậm rãi mở mắt ra.

Một khắc này Bách Hợp theo bản năng nín thở. Làn da Lý Duyên Tỷ tái nhợt tựa gốm sứ, không có một chút hồng hào, trong nháy mắt đôi mắt đó trở thành sắc thái duy nhất, hào quang yếu ớt nhưng không làm suy giảm vẻ đẹp đẽ. Ngược lại vì mông lung tựa sương mù, tạo cảm giác kinh diễm như cảnh sau cơn mưa Giang Nam. Một hồi lâu sau trong mắt anh mới dần có tiêu cự. Lần này hiển nhiên tình huống nghiêm trọng rồi, trong ánh mắt anh dần có thần thái, con mắt đảo qua Bách Hợp, hơi thở như có như không, khóe miệng khẽ cong, đang muốn cố hết sức đưa tay nắm lấy tay nàng, nhưng anh vẫn rất nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi truyền ra trên người Bách Hợp, ánh mắt dần lộ ra chút sát khí:

“Ai đánh em?”

Đầu ngón tay lạnh buốt của anh khẽ vuốt ve gò má cô, giọng nói bởi cơ thể suy nhược mà lộ ra sự uể oải, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại mang sự kinh động vô cùng chân thật, sau khi nói xong khí tức vốn đang ổn định thoáng cái lộ ra sự rối loạn, thậm chí còn ho nhẹ hai tiếng, lần này liền một phát không thể dứt lại, anh dần dần ho đến mức có chút nghiêm trọng, hơi thở cũng ngày càng dồn dập, trường bào màu bạc của anh trùng xuống, trên cổ vì một trận ho khan này dần hiện lên huyết sắc, hô hấp như có chút ít khó khăn. Bách Hợp đưa tay nới rộng xiêm y ra một ít, để lộ mảng lớn lồng ngực tựa bạch ngọc.

“Mộ Dung Thùy Thanh.” Bách Hợp không giấu anh, trong phòng lúc này cũng không có hạ nhân, lúc cô tiến vào thấy hạ nhân đều đứng chờ tại ngoại thất, dù sao những người này đều mang võ công thân thủ, nếu có xảy ra vấn đề, gọi một tiếng các nàng có thể tiến vào ngay lập tức.

Lý Duyên Tỷ nhắm mắt lại, buồn bực ho hai tiếng, thò tay chuẩn xác bắt lấy bàn tay đang lôi kéo xiêm y của Bách Hợp, dán tại lồng ngực anh, thở dốc dồn dập một hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Lên đây nằm đi.”

Nói xong mấy chữ này, anh tựa như đã tiêu hao hết khí lực của mình, không lên tiếng nữa. Bởi lúc nãy vừa ho khan nên khuôn mặt trắng nõn của anh đỏ ửng, bờ môi cũng mang theo chút ít huyết sắc, mày sắc của anh hơi mỏng tựa núi xa nhưng lông mi lại dày, vẻ đẹp của Lý Duyên Tỷ trước kia thanh nhã không thể sánh bằng, có thể tư thái ốm yếu lúc này không hiểu sao mang lại cho Bách Hợp cảm
giác muốn ăn sạch sắc đẹp, khiến người khác thương tiếc, nhịn không được muốn tới dần để hôn.

Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Bách Hợp thò tay nắm lấy xiêm y anh, nửa người trên dán gần, bờ môi nhẹ nhàng phủ xuống môi nhợt nhạt của anh, dưới độ ấm của môi cô khiến bờ môi lạnh lẽo ấy chậm rãi nóng lên chút ít, lưỡi cô đảo qua theo đường môi anh, lưu lại màu sắc lóng lánh.

Lý Duyên Tỷ vốn đang nhắm mắt không còn cách nào phải lặng lẽ mở mắt nhìn nàng, trước đây không phải anh chưa từng thấy Bách Hợp như này nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng chủ động, ánh mắt rơi xuống một bên gò má của cô bị ngọc bích mài làm tổn thương, để lại trầy xước, đôi mắt trang nhã của Lý Duyên Tỷ xẹt qua, ra hiệu để cô quay đầu đi, Bách Hợp yên tĩnh ghé vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập rất nhẹ chậm rãi của anh, hết thảy khiến côan tâm. Vào lúc cô đang định nói gì đó, Lý Duyên Tỷ đưa tay lên, bàn tay lạnh buốt chậm rãi kéo cổ áo cô ra, Bách Hợp đang muốn giãy dụa, Lý Duyên Tỷ yếu ớt nói một câu:

“Yên nào.”

Quả nhiên cô bất động ngay, vết thương sáng sớm bị Mộ Dung Thùy Thanh cắn lúc này đã đóng vảy, máu khô trên xiêm y cùng miệng vết thương dính vào nhau, lúc này khẽ động làm đau cô.

Dù không thể tận mắt thấy vết thương trên vai mình, Bách Hợp có thể cảm giác được Mộ Dung Thùy Thanh cắn không nhẹ, trong lòng thầm mắng tên biến thái kia vài câu, cảm giác được Lý Duyên Tỷ khẽ vuốt xung quanh miệng vết thương sưng đỏ. Vết thương kia bị che lại nên đã sớm nhiễm trùng rồi, đau đến mức cử động tay cũng khó chịu, thế nhưng không biết có phải vì bàn tay lạnh buốt kia hay không, đầu ngón tay đụng phải miệng vết thương mang cho Bách Hợp cảm giác mát mẻ một hồi, đau đớn kia như được dịu đi vài phần, khí tức bây giờ của Lý Duyên Tỷ so với vừa rồi càng yếu ớt, khuôn mặt y hệt sứ trắng giống như đã mất đi vầng sáng, trở nên có chút xám, vết thương trên vai Bách Hợp lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ phục hồi.

Lần này Lý Duyên Tỷ chọn thân thể có lợi nhất cho mình tiến vào nhiệm vụ, nhưng cũng vì vậy bởi nguyên bản thân thể đã sớm chết nên anh càng bị áp chế nghiêm trọng, nếu muốn loại bỏ tử khí của thân thể này sẽ phải tốn một thời gian ngắn, tự nhiên vào lúc này Bách Hợp lại bị người khác bắt nạt, trước kia Minh Bách Hợp bị ngược đãi anh mặc kệ, nhưng anh không thể dễ dàng tha thứ việc Mộ Dung Thùy Thanh lưu lại thương tổn trên người Bách Hợp khi cô đã tiến vào nhiệm vụ.

Bởi vậy từ lúc tiến vào nhiệm vụ đến giờ vốn đã tích góp được từng tí năng lượng, lúc này lại dùng để chữa thương cho cô, những ngày tiếp theo có lẽ phải ngủ say một thời gian ngắn rồi. Lý Duyên Tỷ chống cự đến  lúc cánh tay vô lực rủ xuống trên người Bách Hợp, đôi mắt không hoàn toàn nhắm lại chứng kiến khuôn mặt có chút bối rối của Bách Hợp, trong lòng không khỏi nở nụ cười khổ, trước đây làm sao có chuyện làm loại việc ngốc nghếch này, suy yếu như anh nhỡ hôm nay gặp phải kẻ địch thì phiền phức thật rồi, nhưng khi nghĩ đến Bách Hợp phải chịu đau nhức thì trong nội tâm lại cũng không hối hận hành vi của mình, anh muốn nói với Bách Hợp để cô đừng hoảng hốt, tối đa mê man mấy ngày thôi, cỗ thân thể lại rơi vào hôn mê, lời nói đã tới miệng rồi nhưng không thể bật ra được.

Bách Hợp có chút kinh hoảng khi phát hiện thấy nhịp đập của Lý Duyên Tỷ chậm lại, vào lúc cô đang định chống thân ngồi dậy, hai tay đang đặt trên lưng cô buông thõng xuống, quần áo trước ngực bởi lúc nãy côvừa nằm sấp lên mà có chút lộn xộn, khuôn mặt trắng bệch lộ ra màu xám đen, dường như y hệt khuôn mặt của anh khi tỉnh dậy sau khi đêm qua tiến vào nhiệm vụ, giống hệt người chết, nếu không phải lồng ngực anh vẫn còn hơi ấm, chỉ sợ Bách Hợp thật sự cho rằng Lý Duyên Tỷ xảy ra chuyện rồi.

Giật mình cả kinh, trán cô thấm đẫm mồ hôi, lúc này Lý Duyên Tỷ bất tỉnh nhân sự rồi, tim Bách Hợp đập nhanh, cônhịn không được lấy tay khép xiêm y mình, lại phát hiện vết thương đau đớn vừa nãy giờ đã không còn cảm giác rồi, thò tay lên chỉ thấy một mảnh còn mang theo vết máu cùng sẹo, chỗ vốn bị cắn bây giờ nhẵn bóng, có lẽ việc Lý Duyên Tỷ mê man cùng cái này không thoát khỏi quan hệ rồi.

Trong lòng không biết từ đâu bừng lên một cỗ lửa, Bách Hợp trầm mặc chỉnh trang lại xiêm y Lý Duyên Tỷ thật gọn, lại chạm vào thân thể lạnh băng đến lợi hại, đứng dậy hướng ra ngoài gọi: “Đem Hòa Phong gọi tới cho ta!”

Mộ Dung gia cho cô hai thiếp thân nha đầu theo cô tiến gả vào thành Tử Tiêu, Minh Bách Hợp cũng không phải ruột thịt của Mộ Dung Phiếm, nàng gả cho Lý Duyên Tỷ chẳng qua là để xung hỉ, trong lòng Mộ Dung Phiếm thậm chí không muốn nàng qua rồi sau này làm được gì, tự nhiên không có khả năng hao tâm tổn trí thay nàng chuẩn bị đồ cưới cùng tâm phúc thủ hạ, lúc Minh Bách Hợp lập gia đình, thanh danh tại Mộ Dung gia quá khó nghe rồi, từ nhỏ bị Mộ Dung Thùy Thanh một đường đánh chửi mà lớn lên, hạ nhân Mộ Dung gia cũng không tôn trọng nàng, trước khi xuất giá lại bị người lộ ra người côngưỡng mộ trong lòng là vị hôn phu của Mộ Dung Tương Nhi, hạ nhân Mộ Dung gia không ai coi nàng là bề trên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện