Edit: Violette
Beta: Sakura
Hôm nay nếu không vì Hòa Phong sai sử kiệu phu, Bách Hợp đã không bị Mộ Dung Thùy Thanh ngăn chặn, Lý Duyên Tỳ cũng không cần vì cho cô chữa thương dẫn đến kết cục không biết là gì này.
Càng nghĩ Bách Hợp càng hận, bên kia hạ nhân nhìn bộ dạng lạnh lẽo của cô thì giât mình, không chút do dự đi tìm Hòa Phong. Bách Hợp suy nghĩ, sai người chuẩn bị roi dài, đợi đến lúc Hòa Phong bị gọi đi tới, Bách Hợp trực tiếp để hạ nhân kéo nàng ra trong sân.
“Nhị tiểu thư muốn làm gì?” Trước kia Hòa Phong đã hầu hạ Minh Bách Hợp vài năm tại Mộ Dung gia, biết rõ tính cách nhu nhược nhát gan của nàng, hồi trước dù có bị khi dễ cũng không dám lên tiếng, chỉ tự chịu đựng, lúc trước Bách Hợp trong mộng gọi ra tục danh ‘Chiêu Dương công tử’, chính nàng ta là người lanh chanh đi thông báo phía Mộ Dung Tương Nhi, cuối cùng huyên náo cả Mộ Dung gia ai cũng biết, hôm nay một mình gọi đi mấy gia nô khênh bộ liễn, tưởng rằng Bách Hợp cùng lắm sẽ nén giận, dù sao lúc ấy côcùng Mộ Dung Thùy Thanh cô nam quả nữ ở chung một chỗ, nếu có chịu ủy khuất Hòa Phong nghĩ Bách Hợp cũng không dám lộ ra, không nghĩ tới lúc này cô ngược lại dám để người gọi mình đến đây, Hòa Phong vốn đang lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
“Tâm tình không tốt, nhìn ngươi không thuận mắt thôi.” Bách Hợp lười biếng khoát tay áo, ra hiệu cho mấy người nắm chặt Hòa Phong, không đợi Hòa Phong mở miệng, khẽ lắc roi trong tay, giơ lên muốn hướng Hòa Phong mà đánh, nhưng tay cô không có lực, trước Minh Bách Hợp chưa hề luyện võ công, lần này dù là cô nén giận ra tay nhưng nhiều nhất là đánh cho da thịt côta đau nhẹ thôi, dấu ấn cũng không lưu lại nổi.
“Ngươi đến thay ta đánh, chỉ cần không chết người, lưu lại mạng sống cho Mộ Dung Thùy Thanh đưa trở về, miễn cho đánh chết người ta lại mang tiếng cô nương thân đã gả mà trách móc không hiểu chuyện!” Bách Hợp hất roi dài lên.
Biết rõ chính mình muốn đích thân ra tay không nổi, mà hạ nhân trong phủ Lý Duyên Tỳ đều có thân thủ phi phàm, cô tay đưa roi dài tiện cho một người, bà tử kia sửng sốt một chút. Cung kính tiếp lời, dù không biết tại sao Hòa Phong phải đắc tội vị Thiếu thành chủ phu nhân này, có thể vì Bách Hợp gả đến xung hỉ khiến công tử sống rồi, địa vị hôm nay khác hẳn. Tự nhiên cô nói cái gì chính là cái đấy.
Roi dài trên không trung đánh ra tiếng nổ, thoáng cái hướng Hòa Phong đổ ập xuống, nha đầu ở phía dưới nhìn kinh hãi, còn muốn tránh nhưng bị người khác giữ chặt không thể lẩn trốn, một phát đánh xuống khiến cho côta da tróc thịt bong, đến kêu cũng không nổi, sau lưng lượng lớn mồ hôi lạnh tuôn ra như thác đổ.
Trước kia lúc Minh Bách Hợp bị đánh, Hòa Phong vẫn luôn chế giễu, lúc này roi rơi xuống trên người mình mới biết được có bao nhiêu đau đớn, nàng ta không thể chịu được năm đòn roi, trực tiếp hôn mê, mà Bách Hợp cũng không định đánh chết người, miễn cho lúc này thực lực bản thân không cao, rước lấy phiền toái cho Lý Duyên Tỷ, bởi vậy cố nén lửa giận trong lòng, chỉ đánh giày vò Hòa Phong rồi đem côđưa trở về.
Trong nội thất thân thể Lý Duyên Tỷ chốc thì rét lạnh như băng, chốc thì nóng như lửa đốt, xin thầy tướng tới cũng không làm nên việc gì, Bách Hợp vốn đang định chuẩn bị mấy ngày này bắt đầu tu luyện Luyện Thể Thuật, nhưng bây giờ thân thể Lý Duyên Tỷ như thế này, nếu côkhông trông coi liên tục sẽ lo lắng. Lúc này bất kể là loại đan dược kì diệu gì Lý Duyên Tỷ cũng không nuốt xuống được, trong thành Tử Tiêu đưa đến một lượng lớn đan dược tàng trữ, thậm chí Lý phu nhân đã tới vài lần muốn giúp Lý Duyên Tỷ vận công kéo dài tính mạng, nhưng nội lực tiến vào thân thể Lý Duyên Tỷ tựa như muối bỏ biển, không có một tí cảm giác.
May mắn lồng ngực anh vẫn còn hơi ấm, nên nhìn ra được người vẫn còn hơi thở, mấy ngày buổi tối Bách Hợp không dám chợp mắt, thi thoảng lại kiểm tra ngực anh, người tiều tụy đi hẳn.
Những ngày này cũng không yên ổn, trong thành Tử Tiêu Lý Duyên Tỷ bệnh tình nguy kịch, nghe nói còn gặp thích khách, Lý Chiêu Thành giận dữ cho thuộc hạ tra người nào làm, nhưng Bách Hợp chỉ trông coi Lý Duyên Tỷ hàng ngày, không chú ý đến sự việc bên ngoài.
Năm ngày sau Lý Duyên Tỷ vẫn chưa tỉnh lại, Lý Chiêu Thành lại phái người đến truyền lời cho Bách Hợp, nói là tiễn đưa người thân Mộ Dung Thùy Thanh chuẩn bị trở về Mộ Dung gia, lúc gần đi muốn gặp muội muội là cô một chút.
Nghe đến tên Mộ Dung Thùy Thanh, sát ý trong lòng Bách Hợp bốc lên từng đợt trong lòng, thấy người truyền lời là đệ tử nội cung Tử Tiêu, cô chỉ nhẹ gật đầu khẽ, cô cũng không muốn đi tiễn Mộ Dung Thùy Thanh, cô cũng không cho rằng Mộ Dung Thùy Thanh thật sự muốn gặp mình, chỉ sợ hắn hận không thể giết mình cho thỏa mãn, nhưng Lý Chiêu Thành đã lên tiếng, Bách Hợp chỉ phải cố nén oán hận trong lòng, bước theo sau bà tử vừa truyền lời cùng đi đến.
Mộ Dung Thùy Thanh cư ngụ tạm bên cạnh điện Tử Tiêu thành chủ, vào lúc Bách Hợp theo bà tử tiến vào trong điện, hắn mặc một thân cẩm bào màu bạc, một đầu tóc dài rối tung, khuôn mặt trắng bệch, bờ môi lại đỏ thẫm, cằm nhọn tựa mũi chùy, lúc nghe được động tĩnh, hắn nguyên bản đang lấy tay đè ngực xuống, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, ánh mắt hung ác nham hiểm tựa Lệ Quỷ khiến người khác thấy không rét mà run.
Đến lúc nhìn thấy Bách Hợp, hắn nở nụ cười lành lạnh, lộ ra hàm răng trắng bóc, bộ dáng tươi cười thập phần rợn người: “Tiểu tiện nhân, lập gia đình về sau có chỗ chống lưng lớn rồi, muốn gặp ngươi một lần thật không dễ dàng.”
Hắn nói xong, thoáng cái kéo căng thân thể, động tác dường như có chút ít cố hết sức, khuôn mặt vốn trắng bệch càng trắng thêm một tí, không biết liệu Bách Hợp có quá nhạy cảm hay không, lời nói của hắn lúc này giống như có hàm ý khác, trong mắt cực nhanh xẹt qua một hình bóng mờ, thân hình như tia chớp hướng Bách Hợp đến gần.
Bà tử vừa dẫn đường đã sớm không thấy bóng dáng, trong đại điện thanh lãnh không có một người hầu hạ, chắc người trong thành Tử Tiêu cho rằng hai huynh muội giờ này muốn tâm sự, bởi vậy đều thức thời lui ra ngoài, nhưng không ai nghĩ rằng nguyên chủ cùng Mộ Dung Thùy Thanh không hợp chút nào, dù sao lúc Bách Hợp gả vào Lý gia, thân nhân
tiễn đưa chắc hẳn phải là người cô thân cận nhất, ngay cả Minh Diệc Kiêm không chút vui mừng mà tiễn đưa người em gái ruột Minh Bách Hợp này, vậy mà Mộ Dung Thùy Thanh lại đến, có ai nghĩ rằng Mộ Dung Thùy Thanh có khả năng làm thương tổn cô?
Bách Hợp vô ý thức muốn rút lui, nhưng chưa lùi được hai bước đã có một cỗ mùi máu tươi nồng đậm sộc vào mũi cô, làn váy giống như bị giẫm lên, Mộ Dung Thùy Thanh ra tay cực nhanh túm lấy một nắm tóc của nàng, dùng sức khẽ kéo liền kéo cô đến hướng mình.
Giây phút này Bách Hợp chỉ cảm thấy da đầu của mình giống như bị nhấc lên, cô cố nén đau đớn thò tay với lấy trâm ngọc trên đầu, đợi đến lúc đụng vào một thân thể rắn chắc, chóp mũi đậm mùi máu tươi hơn chút ít, cô không chút nghĩ ngợi cầm trâm ngọc trong tay đâm xuống tạo ra một tiếng vang nhỏ, lần này cô ôm hận ra tay, lực đạo thật lớn, mũi nhọn của trâm ngọc đâm vào thân thể, Mộ Dung Thùy Thanh thả mí mắt xuống, con mắt chăm chú xoắn lấy gương mặt cô, nhìn thấy sắc mặt cô lúc này trắng bệch, khác hẳn bộ dạng nhu nhược đáng thương trước kia, giữa lông mày mang thêm vài phần vẻ kiên nghị, nắm trâm ngọc tay dùng hết sức lực, lộ ra khớp xương trắng bệch, trong mắt nhìn hắn không che dấu chút hận ý nào, lúc này bị hắn nhìn lại, miệng cô nhếch lên, trâm ngọc cầm trên tay lại dùng sức bắt đầu đâm trên người hắn.
Thân thể vốn nên cảm thấy đau đớn, nhưng không biết vì sao, Mộ Dung Thùy Thanh không chút trốn tránh, ngược lại nhìn chằm chằm vào Bách Hợp sau nửa ngày, cùng lúc đó thần sắc dữ tợn nở nụ cười:
“Có bản lĩnh, mới lập gia đình được mấy ngày đã học xong cách đả thương người rồi! Nhưng như thế này chưa đủ đâu, ngươi phải làm thế này!” Vừa nói xong, hắn một tay ôm eo Bách Hợp, một tay bắt lấy tay cô dùng sức rút trâm ngọc ra ngoài, ngay lập tức lại nắm tay cô đem trâm ngọc nhắm vai phải của chính mình mà đâm xuống.
Bộ cẩm bào màu bạc rất nhanh nhuộm ra màu đỏ tươi, mùi máu tươi nồng đậm làm cho Bách Hợp muốn nôn mửa, với Mộ Dung Thùy Thanh tựa như làm hắn thoáng cái hưng phấn lên, nhếch miệng nở nụ cười.
“Ngươi đồ điên này.” Hắn nắm lấy tay Bách Hợp với lực đạo rất lớn, chỉ nghe thấy vài tiếng ‘răng rắc’ giòn vang, trâm ngọc trong tay Bách Hợp lập tức bể thành vài đoạn, Mộ Dung Thùy Thanh nở nụ cười lạnh: “Đồ vô dụng! Đến cả người cũng giết không chết, ngươi còn sống làm gì?” Hắn nói xong, bộ dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất vô tăm vô tích, cả người nổi lên chút bạo nộ: “Ngoại trừ câu dẫn được đàn ông, ngươi còn có thể làm gì? Lập gia đình mới có mấy ngày, đứa con kia của Lý Chiêu Thành còn có thể sống được bao lâu? Còn định giả dạng liệt nữ trinh tiết gì đó, chẳng phải mẹ ngươi vừa có tang xong, một khi trở thành quả phụ liền thoải mái dạng chân đón người khác như khách sao? Thực chất bên trong ngươi với mẹ ngươi đều cùng một giuột, giả trang cho ai nhìn? Đồ tiện nhân!”
Hai mắt hắn dần dần trở nên đỏ bừng, sự tàn bạo giữa hai đầu lông càng ngày càng nặng, cái tay đang ôm Bách Hợp ghì chặt cô càng ngày càng gấp, Bách Hợp có cảm giác như mình đang bị một con mãng xà độc lớn quấn lấy, thít cho cô lông tơ dựng đứng thở không nổi.
“Tiểu tiện nhân!” Mùi máu tanh bốn phía ngày càng đậm, biểu lộ của Mộ Dung Thùy Thanh ngày càng âm trầm, trong con ngươi mang theo sát ý điên cuồng, một bên đầu xõa xượi tóc dài ép sát gò má, bởi động tác của hắn mà rơi xuống bên cạnh mặt Bách Hợp, giường như côthấy cái chết đang đến gần, chỉ thấy cảm giác xương cốt của mình đang kêu ‘ken két’, cô căn bản không thể hít thêm không khí, mỗi lần mở miệng muốn hô hấp, ngực lại đau đớn vô cùng, Mộ Dung Thùy Thanh nổi điên rồi, hắn thật sự muốn giết nàng!
“Ngươi tiện…” Cô cố hết sức nhổ ra hai chữ, Mộ Dung Thùy Thanh híp đôi mắt dài nhỏ lại, biểu lộ nham hiểm, sau một khắc lại cười toe toét khóe miệng, nhẹ nhàng lại nở nụ cười, mới đầu tiếng còn nhỏ về sau cất to tiếng cười, đột nhiên dùng sức đẩy Bách Hợp ra.
Bách Hợp không khống chế thân mình được lùi liên tiếp mấy bước, lúc này mới chật vật ngã lăn trên nền đất, che ngực ho, lồng ngực đau đớn như đang bị hỏa thiêu, nghĩ đến trên người mình vẫn còn dính lấy mùi máu tanh trên người Mộ Dung Thùy Thanh, nhịn không được buồn nôn suýt nữa thì phun ra.
“Đồ đê tiện! Hiện tại mà giết ngươi thì thật đúng là tiện nghi ngươi rồi, cút đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Hắn ngoắc khóe miệng một cái, một đầu tóc dài bị vấn lên đến sau lưng, chậm rãi đi về chỗ ngồi ban đầu của mình, vào lúc quay người lộ ra sắc mặt xanh trắng đến lợi hại, trước ngực áo choàng trắng bạc thấm ra lượng lớn máu tươi, ở trong điện càng khiến mùi vị khó ngửi, vậy mà mặt hắn không chút biểu tình, vểnh tai nghe động tĩnh sau lưng.
“Ngươi mới tiện, mẹ ngươi sinh ra ngươi đồ tiện nhân!” Bách Hợp mắng xong một câu này, ngay lập tức bò dậy đi, cô đi thật, sắc mặt Mộ Dung Thùy Thanh càng lộ rõ sự tối tăm phiền muộn, hắn vẫn chưa trở lại vị trí cũ, thân hình đã nghiêng một cái, lọt vào trong ngực một ám vệ đã sớm đứng ở một nơi bí mật gần đó.