“Mẹ không cần phải đếm. Con nguyện ý bỏ tiền thay anh cả mua một quả
thận tương thích về mọi mặt với anh ấy nhưng nếu muốn bắt con hiến thận
thì con không muốn.” Thấy thai độ của bà Lục như vậy, Bách Hợp cũng lười nói nhiều với bà ta, trực tiếp cúi đầu làm bài tập tiếp. Bà Lục nhìn
thái độ cường ngạnh của con gái, trong lòng dâng lên một cảm giác giống
như là bị phản bội vậy. Bà vốn vì con trai mới sinh ra cô con gái này,
nếu như nó ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong thì lưu
lại trên đời này cũng vô ích.
Nghĩ tới đấy, bà Lục liền đưa tay
ra túm lấy áo của Bách Hợp, muốn lôi cô ra khỏi phòng. Nhưng Bách Hợp
vẫn ngồi vững vàng không động, cô vận chân khí trong cơ thể, đứng nói
một bà Lục không thể kéo được cô mà cho dù có mười bà Lục cũng không thể nào làm cho cô di chuyển dù chỉ một chút.
Mấy lần lôi kéo cũng
không được, trong lòng bà Lục vừa giận vừa sợ, đồng thời một cảm giác
nghi ngờ cũng dâng lên trong lòng. Con gái tỏ ra quá trấn định, mình cố
hết sức cũng không thể làm nó xê dịch, thật sự có chút không bình
thường. Lửa giận trong lòng bà Lục bốc lên, cười lạnh hai tiếng liền lấy điện thoại ra bấm số di động của ông Lục, đem tình hình nói qua với ông một lần. Vẫn chưa tới nửa giờ, Bách Hợp nhạy bén nghe được tiếng xe hơi dưới lầu vang lên. Hiện nay thính lực của cô rất tốt, khi vận nội lực
thì âm thanh gì trong vòng chu vi mười dặm cô cũng có thể nghe rõ. Rất
nhanh cửa đã bị người mở ra từ bên ngoài sau đó một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, ông Lục thở hổn hển phi lên lầu, không nói hai lời, vừa vào
nhà liền giơ tay đánh về phía Bách Hợp.
Lục Thiên Hợp ở cách vách nghe được động tĩnh ở bên này vội vàng đi ra xem. Gần đây cô bị cấm túc tại nhà đang lúc nhàm chán, ngay cả mạng ông Lục cũng cắt. Cô suốt ngày ngồi ngây ngô ở nhà giống như ngồi tù vậy. Vào lúc này nghe thấy động
tĩnh ở bên ngoài, vừa thấy ông Lục trở về, đầu tiên cô có chút sợ hãi
nhưng thấy Bách Hợp gặp phải xui xẻo lại có chút cảm giác vui sướng khi
người gặp họa.
“Đồ đáng chết”. Ông Lục đau đến mức hừ ra thanh
tiếng, tay ông giơ lên bị Bách Hợp nhẹ nhàng bắt được, rõ ràng là nhìn
qua giống như căn bản không dùng chút lực nào nhưng ông Lục giãy giụa
đến khuôn mặt đỏ bừng lên mà vẫn không ra, ông vung tay mấy lần mà căn
bản không thể nào thoát ra được, trong lòng không khỏi vừa giận vừa sợ:
“Mày lập tức hiến thận cho anh cả mày ngay!”
“Con không hiến. Con đã nói rồi, con sẽ thay anh cả tìm một người có thể hiến tặng thận cho
anh ấy.” Bách Hợp nhịn xuống cảm giác muốn cho ông Lục nếm mùi đau khổ
lúc này đang dâng lên trong lòng, hung hãn hất tay ông ta ra. Cổ tay ông Lục lúc này đau nhức vô cùng, ông run rẩy đưa tay đi xoa, một mặt âm u
nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Thận hiến tặng bên ngoài tao không tin.”
“Có thể kiểm tra bệnh về máu để chờ trường hợp thích hợp mà…” Bách Hợp vừa
dứt lời, ông Lục liền không chút do dự nói: “Thận bên ngoài có phù hợp
nữa thì cũng không giống như của người thân, sau khi phẫu thuật có thể
sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích. Mày và anh trai mày là anh em ruột
thịt, tại sao lại không muốn giúp nó một chút?”
Bách Hợp lúc này
mới hiểu tại sao khi cô tiến vào nhiệm vụ này đã tra cứu nhiều loại tài
liệu, biết loại bệnh như của Lục Chấn Đào cũng không phải bắt buộc phải
dùng thận của cô, vợ chồng nhà họ Lục có tiền nhưng hết lần này tới lần
khác lại không chịu bỏ tiền đi mua thận mà nhẫn tâm tổn thương con gái.
Đến lúc này cô mới được tính là đã nghĩ thông suốt, thì ra là có vẻ vợ
chồng nhà họ Lục thấy thận bên ngoài có thể thích hợp với Lục Chấn Đào
nhưng cũng bởi vì có thể xảy ra hiện tượng bài xích cho nên bọn họ tình
nguyện làm tổn thương tới chính con gái của mình, tình nguyện vì một khả năng chưa tới 50% mà trơ mắt nhìn Bách Hợp bị cắt mất một quả thận.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, Bách Hợp lại càng không có thiện cảm với vợ
chồng nhà họ Lục. Cô không nói hai lời liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của
mình. Lúc này cổ tay của ông Lục rất nhanh đã sưng lên, thấy cô cử động
thì trong lòng giận dữ, nghiêm nghị quát lên:
“Mày muốn làm gì?”
Lục Thiên Hợp ở bên ngoài thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã thông minh
đoán ra được chuyện xảy ra. Cô còn hận việc mình bị cấm túc là bởi vì
Bách Hợp không chịu giúp mình vì vậy cố ý nói: “Bách Hợp, sao em lại cãi lời cha như vậy? Cha mẹ nuôi lớn chúng ta cũng không dễ dàng…” Bách Hợp không để ý tới cô, thu dọn mấy thứ quần áo bình thường cô vẫn hay mặc.
Bên kia bà Lục đã không chút khách khí nói với Lục Thiên Hợp:
“Hãy khóa cửa từ bên ngoài lại, không cho phép nó đi ra ngoài.”
Từ sau khi Bách Hợp rời khỏi thân thể này, thân thể Lục Chấn Đào càng lúc
càng kém. Bà Lục mặc dù tin tưởng đứa con gái bảy tuổi có thể đã nghĩ
thông suốt nhưng để phòng ngừa nó tạo phản đã sửa lại cửa thành khóa từ
bên ngoài, nói cách khác Bách Hợp không có tư cách khóa cửa, phòng của
cô người khác muốn vào là có thể vào nhưng nếu như cô muốn tùy tiện đi
ra ngoài thì không thể. Trên cửa phòng cô bị tăng thêm một cái khóa vừa
dày vừa nặng chính là bởi vợ chồng nhà họ Lục phòng ngừa cô có thể sẽ
chạy trốn.
Trước kia Bách Hợp đã biết nội dung vở kịch phát triển như thế nào, biết rằng trước năm mình mười ba tuổi sẽ không thể bị tổn
thương một lần nữa vì vậy đối với chiếc khóa này rất thờ ơ. Nếu như lcô
bị khóa ở trong phòng mới khiến vợ chồng Nnhà họ Lục yên tâm thì cũng
tùy bọn họ đi. Hai năm nay sức lực của cô đã lớn hơn nhiều, nói thật là
cánh cửa này không ngăn được cô. Mà đừng nói chỉ cánh cửa đó không ngăn
được cô, cho dù là tòa cao ốc mười bảy tầng này cô cũng có thể nhảy
xuống. Vì vậy đối với chiếc khóa chỉ có thể nhốt được người bình thường, không nhốt được cô này cô căn bản không hề để ý.
Lục Thiên Hợp
không chút do dự khóa cửa khóa lại từ bên ngoài. Tuy nói cô cũng muốn
xem náo nhiệt trong phòng nhưng cô càng hận Bách Hợp hơn. Chờ cho đến
lúc trong lòng cô âm thầm đắc ý khóa cửa ngoài lại xong, trong phòng ánh mắt bà Lục nhìn chằm chằm con gái hồi lâu, lại thấy Bách Hợp còn không
thèm nháy mắt thì trong lòng không khỏi âm thầm sinh nghi:
“Mày
biết điều một chút thì tao và cha mày sẽ thật tốt đối đãi với mày. Nếu
như mày không biết điều thì chớ trách chúng ta.” Chính là từ lúc này
Bách Hợp đã bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng kéo dài đến mấy năm sau đó,
không có công việc, không có bạn bè, cũng không có cuộc sống của mình,
chỉ có duy nhất bốn bức tường kia cũng đủ để khiến con người ta nổi
điên, chịu đau khổ và hành hạ.
Vợ chồng nhà họ Lục không thèm
để ý con gái có điên hay không. Bọn họ chỉ cần một đứa con gái có thể nghe
lời, thân thể khỏe mạnh mà thôi. Sức khỏe tâm lý không có nằm trong phạm vi quan tâm của họ, thậm chí bọn họ còn hy vọng Bách Hợp phát điên bởi
nếu như vậy thì tạ nhiên Bách Hợp sẽ để mặc cho bọn họ sắp đặt.
“Con biết điều thì cha mẹ sẽ đối xử tốt với con như vậy? Cũng giống như nuôi lợn, chờ béo lên thì liền giết? Hay là chăm sóc tốt cho thân thể, vĩnh
viễn sẽ giúp đỡ anh cả không có giới hạn?” Đầu Bách Hợp rũ thấp xuống.
Vợ chồng nhà họ Lục không nhìn thấy được sắc mặt của cô, nghe được lời
này của cô cũng không trả lời được. Không có ai hiểu rõ thân thể của con trai bằng họ, lúc tốt lúc xấu, có lẽ cả đời cũng không thể khỏe mạnh
hoạt bát nhưng mà nếu muốn để cho bọn họ từ bỏ thì ngàn vạn lần cũng
không thể.
Bách Hợp nói cái gì vĩnh viễn không có giới hạn bọn họ cũng biết. Dù sao chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, Bách Hợp còn sống
một ngày thì việc cô vì Lục Chấn Đào bỏ ra tất cả cũng là đạo lý hiển
nhiên. Dù sao thì nếu không có anh trai cô thì cũng không có khả năng sẽ có cô. Cô chỉ cần còn sống, chỉ cần có thể rút ra tủy xương thì cô nên
giúp đỡ. Không có một quả thận cô vẫn có thể sống được nhưng có thể nếu
Lục Chấn Đào thiếu đi một quả thận thì cậu sẽ chết.
Thấy thái độ
cam chịu của vợ chồng nhà họ Lục, Bách Hợp liền mỉm cười. Cô cầm lên một chiếc ba lô, bắt đầu giả vờ lục lọi bên trong tìm quần áo đi tắm. Ông
Lục cười lạnh, không có ngăn cản cô. Dù sao thì ông Lục cho rằng cô tắm
giặt thay quần áo cũng tốt, sau đó ngoan ngoãn cùng vợ chồng mình vào
bệnh viện, thuận lợi giúp con trai làm xong phẫu thuật ghép thận.
Vì vậy trong lòng ông Lục cho rằng chẳng qua là Bách Hợp nhận mệnh mà
thôi, ai ngờ cô thu xếp quần áo đi đến trước cửa sổ sát đất. Lông mày
ông Lục cau lại: “Mày đừng nghĩ tới làm việc điên rồ.”
Bách Hợp
cười một tiếng, vận nội công một cách tự nhiên trong thân thể, chỉ đưa
tay nhẹ nhàng áp vào miếng kính, một âm thanh trong trẻo của thủy tinh
vang lên, cửa sổ sát đất nhất thời chỉ còn lại khung mà thôi. Gió giữa
không trung vốn lớn, lúc này ông Lục bị gió thổi tới không tự chủ được
lui về sau một bước, ánh mắt liền lập tức trợn to. Bách Hợp thản nhiên
bước về phía trước. Bà Lục vừa lo cho con trai, vừa sợ là con gái thật
sự sẽ chết, không khỏi muốn tiến lên kéo cô lại: “Mày có điên hay không
vậy?”
Cô có điên hay không thì rất nhanh hai vợ chồng sẽ biết
thôi. Bách Hợp giữ ba lô, tung người liền nhảy xuống. May mà tiểu khu
này là một tiểu khu hạng sang, mỗi nhà cách nhau rất xa. Cô vận nội lực
lên, đến khi ở phía xa có người phục hồi lại tinh thần, nếu muốn nhìn về phía bên này thì Bách Hợp đã nhẹ bỗng rơi trên mặt đất. Cô cũng chạy
rất nhanh đến bên cửa sổ, phất phất tay với hai vợ chồng nhà họ Lục rồi
mới cười lạnh một tiếng, xoay người chạy.
Vợ chồng nhà họ Lục
thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Bọn họ thấy đây là một cảnh tượng
không thể tưởng tượng được. Chờ đến khi hai người phục hồi lại tinh thần thì Bách Hợp đã biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Đã
dừng lại ở cái thế giới này mấy năm, Bách Hợp cũng biết bản lãnh của vợ
chồng nhà họ Lục. Vì đề phòng thẻ của mình sẽ bị đóng băng, đầu tiên cô
đến ngân hàng rút toàn bộ tiền bên trong ra. Mấy trăm ngàn nhét vào túi
cũng phồng lên, lúc có vài tên người xấu muốn tấn công thì Bách Hợp cũng không khách khí, trực tiếp đem phiền toái đuổi đi, ở bên ngoài thuê một căn hộ để ở.
Mà giờ đây Bách Hợp chạy mất khiến cho vợ chồng Nhà họ Lục oán hận vô cùng đồng thời lại không thể làm gì. Thận của Lục
Chấn Đào đã không thể duy trì được lâu nữa nên bọn họ đã làm giống như
Bách Hợp chuẩn bị vậy, mua một quả thận để ghép cho con trai. Thế nhưng
hiệu quả cũng không tốt. Không biết có phải lo lắng của vợ chồng nhà họ
Lục thành sự thật hay không mà sau khi phẫu thuật Lục Chấn Đào xuất hiện phản ứng bài xích. Thân thể cậu ta vốn yếu, một khi xuất hiện vấn đề
này thì thời gian sống được nhiều nhất cũng không tới nửa tháng mà thôi
Nhận được tin tức này, vợ chồng Nhà họ Lục suýt nữa phát điên. Hai vợ chồng
không hẹn mà cùng đem oán hận khi mất đi đứa con yêu quý trút lên người
Bách Hợp, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm hai vợ chồng bình tĩnh vậy. Bọn họ sử dụng người của hắc bạch lưỡng đạo, rất nhanh đã tra được chỗ ở của Bách Hợp. Bách Hợp ở trong tối cảm giác được khu vực của mình bị người bao vây, cô chẳng qua là cười lạnh hai tiếng.
Cái nên
phải đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt. Cái mà người nhà họ Lục
thiếu nguyên chủ thì cũng đến lúc phải trả rồi. Trong nội dung câu
chuyện thì sau khi Lục Chấn Đào tự tay hạ độc chết nguyên chủ, vì để
giúp con trai tránh khỏi việc chịu hình phạt, vợ chồng nhà họ Lục đã hỗ
trợ che giấu chân tướng, khiến cho nguyên chủ chết mà không ai hay biết. Hôm nay bởi vì cô cự tuyệt hiến thận mà khiến cho Lục Chấn Đào có thể
chết sớm, cô nhất định phải đi xem tình hình.
Khi vợ chồng nhà họ Lục chạy tới chỗ Bách Hợp thuê nhà thì cô đã xuất hiện trong bệnh viện.