Edit: Thảo ufo
Beta: Sakura
Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào đã
mang ống thở ôxi, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập lại mang theo mấy phần
cảm giác khó chịu, mày chau lại, cả người gầy đến mức giống như da bọc
xương vậy.
“Còn tỉnh không, anh cả?” Bách Hợp mỉm cười gọi một
câu, thiếu niên gầy gò đang nhắm chặt hai mắt kia lúc này mới mở mắt ra. Con ngươi của cậu ta giống như là phủ một tấm màng trắng vậy, chỉ theo
bản năng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp.
“Anh, em đến thăm anh đây.” Bách Hợp lại gọi một câu. Lúc này trong mắt Lục Chấn Đào mới
dần dần có ánh sáng. Cậu ta sắp chết rồi. Bất kể là vết thương đau đớn
hay là sinh mệnh dần trôi đi đều khiến cho cả người cậu đau khổ vô cùng. Cậu thấy được người đang đứng cạnh giường bệnh là em gái mình. Thật ra
Lục Chấn Đào biết gần đây Bách Hợp đã bỏ đi, cậu cũng biết cha mẹ đều
đang tìm cô. Có lúc Lục Chấn Đào cũng không biết trong lòng mình nghĩ
như thế nào. Cậu biết cha mẹ lấy thân thể em gái ra để cứu vãn tính mạng của mình. Có lúc cậu thấy đồng tình với Bách Hợp nhưng từ đầu đến cuối
con người là ích kỷ, không ai không muốn sống cả. Vì vậy mặc dù cậu cũng cảm thấy cha mẹ làm như vậy là không đúng nhưng vẫn không thể mở miệng
cự tuyệt được. Dẫu sao ông bà Lục làm tất cả những điều này cũng là vì
cậu.
“Bách Hợp tới rồi à?” Lúc Lục Chấn Đào thấy em gái, trong
mắt thoáng qua một tia hy vọng. Bác sĩ đã nói nếu như bây giờ một lần
nữa làm phẫu thuật đem thận của cậu cắt bỏ, ghép thận khác thì mặc dù
thân thể của cậu sẽ bị tổn thương nhưng lại có thể đảm bảo tính mạng của cậu được ít nhất nửa năm nữa. Lục Chấn Đào thực sự không từ bỏ được thế giới này, nơi có cha mẹ yêu thương cậu, có người quan tâm cậu, muốn cho cậu tiếp tục sống tiếp. Cho dù là chỉ có thể nhìn người khác nhiều hơn
vài lần thì cũng là tốt rồi.
Thấy được thần sắc trong mắt Lục
Chấn Đào, nụ cười bên khóe miệng Bách Hợp không nhịn được càng ngày càng lớn. Không nghĩ tới Lục Chấn Đào trong câu chuyện luôn mồm kêu không
muốn sống nữa thật ra cũng chỉ là một kẻ ham sống sợ chết, nhát gan mà
thôi. Anh ta nói không muốn sống nhưng có thể mỗi chuyện hắn làm đơn
giản cũng là muốn sống tiếp. Vào lúc này, trong lòng Bách Hợp dâng lên
một ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ Lục Chấn Đào nói muốn chết kia có thể là
khi biết tình trạng thân thể mình không thể sống được nữa nên mới đầu
độc chết Bách Hợp?
Dù sao hành động của vợ chồng Lục gia cũng
khiến cho anh ta biết rằng có lẽ Bách Hợp sinh ra chính là vì mình cho
nên anh ta cho rằng Bách Hợp sống vì mình, một khi anh ta không sống
được thì Bách Hợp cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa, sau khi gã chết còn phải chôn theo cùng?
Bách Hợp càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng. Trong nội dung câu chuyện, sau khi Lục Chấn
Đào làm phẫu thuật ghép thận, bác sĩ nói bệnh tình của gã chỉ chữa phần
ngọn mà không phải là chữa tận gốc. Lục Bách Hợp đã giúp gã hiến một quả thận lại vừa rút tủy xương hai lần. Nhưng bệnh tình của anh ta lại càng ngày càng nghiêm trọng,nếu như đến lúc không thể hiến được nữa thì
không phải sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong sao?
Nếu như gã đã
chết, mặc dù Lục Bách Hợp thiếu một quả thận nhưng ít nhất vẫn có thể
sống sót. Nhưng hết lần này tới lần khác gã không để cho người em gái
này có một cơ hội sống sót, ngược lại luôn miệng nói vì giải trừ đau khổ của Bách Hợp mà giết cô. Nếu gã thật sự vĩ đại giống như lời gã nói sao không tự mình đi chết đi hoặc giúp đỡ Bách Hợp mỗi khi cô thống khổ?
Nếu như gã nguyện ý thì gã có thể làm được. Dù sao bi kịch của cuộc đời
Bách Hợp có thể nói do Lục Chấn Đào mang lại. Nhưng gã sớm không nói,
muộn không nói, hết lần này đến lần khác trước khi đến thời điểm gã được chẩn đoán nguy cơ tử vong thì bắt đầu hành động, hết sức ích kỷ.
Chính gã biết rõ có thể chỉ sống được không quá nửa năm nhưng gã vẫn hết lần
này tới lần khác không nỡ tìm đến cái chết. Lục Bách Hợp là một cô bé
khỏe mạnh thì sao có thể từ bỏ được?
Bởi vì một vài nguyên nhân
này mà bất kể ngoài miệng Lục Chấn Đào nói chuyện dễ nghe như thế nào
thì thật ra cũng chỉ là một tiểu nhân dối trá vô sỉ mà thôi.
“Em
đã tới rồi. Nghe nói bệnh tình bây giờ của anh đã hết sức nghiêm trọng,
là em gái của anh nên muốn tới đưa anh đến cuối đoạn đường này.” Lục
Chấn Đào có thể không hiểu ý của cô nhưng nghe được lời của Bách Hợp thì đôi lông mày màu sắc rất nhạt của anh ta hơi nhíu lại, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Hợp, thật ra thì anh không nhất thiết phải chết, chỉ cần em nguyện ý.”
Lúc nói chuyện, mặc dù Lục Chấn Đào cố hết sức nhưng một đôi mắt ôn nhuận nhìn chăm chú vào Bách Hợp, ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng
bất đắc dĩ, còn mơ hồ xen lẫn mấy phần khát vọng đối với sinh mạng cùng
khẩn cầu, giống như ánh mắt của những con vật bé nhỏ, vừa khiến người ta yêu mến lại dễ dàng khơi dậy tình thương của mẹ trong suy nghĩ của nữ
giới. Nhưng ánh mắt như vậy cũng không khiến cho Bách Hợp đau lòng,
ngược lại nụ cười bên khóe miệng cô lại càng sâu hơn.
Lục Chấn Đào có chút thất vọng khi thấy cô không có biểu đạt thái độ với mình bằng
giọng nói trìu mền mà ngược lại lại trầm mặc không nói câu nào. Trong
lòng Lục Chấn Đào có chút băn khoăn chắng qua là thân thể đau đớn khiến
cho một một câu một chữ anh nói ra đều hết sức phí sức,mới vừa nói hai
câu mà lúc này đã thở dốc lên.
“Anh cả, anh đã hiểu nhầm rồi. Em thật sự không đành lòng thấy anh gặp đau khổ.” Bách Hợp nhìn Lục Chấn Đào
không nói liền mở miệng nói một câu. Lời này vừa ra khỏi miệng thì mắt
Lục Chấn Đào sáng rực lên. Tiếp theo Bách Hợp mới mỉm cười nói: “Cho nên em quyết định muốn đích thân tiễn anh một đoạn đường. Anh cả, em thật
sự không đành lòng nhìn anh cứ sống đau khổ như vậy.” Cô cũng muốn để
cho Lục Chấn Đào nếm thử mùi vị khổ sở của nguyên chủ, đưa ra lá cờ vì
tốt cho đối phương lại căn bản không để cho nguyên chủ có cơ hội lựa
chọn, cuối cùng chính là trước khi chết tâm tình cũng không được an
bình.
“Em, em có ý gì?” Lục Chấn Đào vốn cho là cô sang đây thăm
mình nhưng nghe được lời này của Bách Hợp lại nhìn thấy ánh mắt tươi
cười của cô, không biết tại sao trong lòng Lục Chấn Đào sinh ra vài phần cảm giác cổ quái, âm trầm. Môi gã run run hai cái, bàn tay dưới chăn
mềm nhưng theo bản năng nắm chặt chiếc điện thoại di động kim loại đã ấm áp.
Đây là vợ chồng Lục gia cho gã, làm như vậy là để cho gã tùy lúc có thể gọi về cho hai vợ chồng tới đây. Chiếc điện thoại kia đã
được cài đặt một phím là gọi cho bác sĩ, còn bấm một
phím khác là số của vợ chồng Lục gia, chỉ cần tay hắn hơi động một chút là gã có thể gọi
cha mẹ tới. Lục Chấn Đào cả người đau nhức nhưng vẫn cắn răng chịu đựng
lấy loại thống khổ này, cố mở điện thoại di động, ngón tay nhẹ nhàng
động đến, gã cảm giác được thân điện thoại khẽ rung lên một chút, đây là dấu hiệu đã bấm thành công. Trong lòng Lục Chấn Đào thở phào nhẹ nhõm.
Hiện nay thân thể của gã đã rất yếu, chỉ cần nhúc nhích nhẹ nhàng, đơn giản
là bấm điện thoại mà thôi nhưng gã giống như là chạy một trăm mét vậy,
càng thở dốc hơn nữa, bên trong ống chụp thở ô xi rất nhanh đã có một
lớp sương mù.
Thân thủ hiện nay của Bách Hợp tại giang hồ thời
hiện đại cũng đã có thể xếp vào cao thủ hạng nhất, đẳng cấp của Cửu
Dương Chân Kinh quả thật không hổ là có thể liệt vào kỹ năng tồn tại.
Luyện tập năm năm thì so với người thường đã tốt hơn rất nhiều, nếu như
luyện mười năm thì hiệu quả còn tốt hơn. Động tác nhỏ mà Lục Chấn Đào
cho là bí mật kia thật ra cô đã thấy, thậm chí một chút rung động nhỏ
xíu của điện thoại di động kia cô cũng cảm thấy, chẳng qua là giả vờ
không biết mà thôi. Cô muốn để cho vợ chồng Lục gia chính mắt nhìn thấy Lục Chấn Đào chết ngay trước mắt họ. Không phải bệnh chết, không phải
bởi nguyên nhân thân thể bài xích mà chết. Liền giống như nội dung câu
chuyện khi vợ chồng Lục gia chính mắt thấy Lục Chấn Đào hại chết Bách
Hợp nhưng cuối cùng lại lựa chọn che giấu giúp vậy, cô cũng phải để cho
vợ chồng họ chính mắt nhìn thấy một chút, đứa con gái mà họ xem thường,
chỉ coi như là một số liệu kia ngược lại lại tự tay giết chết đứa con
trai mà bọn họ yêu mến là loại tình huống nào.
Nghĩ tới đây, thần sắc trong mắt Bách Hợp lại càng lãnh đạm hơn: “Anh cả, anh thật sự
không hiểu ý em là gì sao? Nếu như em tặng cho anh một quả thận thì liệu anh còn có thể sống được hay không?” Cô nghiêng đầu hỏi một câu, trong
mắt Lục Chấn Đào lóe lên một vẻ kinh dị. Bách Hợp mở miệng nói: “Chắc
anh sẽ không để cho em chết trước mặt anh chứ? Anh cảm thấy em sinh ra
đời chỉ vì giúp cho người anh trai này còn sống, nếu như anh không thể
sống được nữa, có thể ở trong lòng anh thì em cũng không cần thiết phải
sống tiếp, thuận tiện chôn theo anh, để cho sau khi anh chết không đến
nỗi quá mức lạnh tanh chứ?”
Cả người Lục Chấn Đào run lên, mặt nạ dưỡng khí cũng theo dao động đó mà rời khỏi gò má một chút. Bách Hợp
dứt khoát đưa tay ra thay gã rút bỏ mặt nạ dưỡng khí. Mặc dù Lục Chấn
Đào vừa nói sinh tử nhẹ như mây khói nhưng vào lúc này thấy cử động của
Bách Hợp thì trong mắt gã thoáng qua vẻ cuống cuồng, cả người cũng run
lên theo.
“Tiểu Hợp, nhưng anh là anh ruột của em mà!” Anh ta chỉ khẽ động đậy mà vết thương mới phẫu thuật liền truyền tới hàng loạt cảm giác đau nhức. Lục Chấn Đào thở dốc, hít mấy hơi thật sâu, cặp mắt đỏ
bừng nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Anh là anh cả của em.”
Không biết
có phải do mặt nạ dưỡng khí mới rời đi hay không mà gã cảm thấy hô hấp
dần dần khó khăn, mỗi từ nói ra trong thân thể liền truyền tới một cảm
giác khô khốc, đường hô hấp giống như bị ma sát vậy, đau rát.
“Dĩ nhiên em biết anh là anh cả của em cho nên em mới chuẩn bị tiễn anh một đoạn đường.” Bách Hợp nghiêm túc trả lời một câu. Lục Chấn Đào vừa sợ
lại hoảng: “Nhưng mà, nhưng mà giết người là phạm pháp.”
Giết
người đúng là phạm pháp vậy tại sao trong nội dung câu chuyện Lục Chấn
Đào có thể dám giết người? Ban đầu hắn giết chết Bách Hợp, tận mắt nhìn
thấy cô uống ly nước có độc kia thì trong lòng có cảm giác như thế nào?
Lúc này hắn càng sợ thì có thể tưởng tượng được lúc đó Lục Bách Hợp
tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Chỉ số thông minh của Bách Hợp không
phải cao, số liệu về mọi mặt cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng cô đủ
kiên nhẫn, mấu chốt là sau nhiều năm làm nhiệm vụ, mặc dù cô cũng có
lòng đồng tình nhưng cũng biết đạo lý lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn
nhẫn. Cô đối với tình hống của Lục Chấn Đào thật ra thì cũng đồng tình,
sinh ra trên cuộc đời này với một thể chất bệnh tật giống như khi thượng đế tạo ra con người đã đặc biệt lấy mất của anh ta một cái gì đó vậy
nên anh ta có thể nhận được sự quan tâm, yêu thương cũng là nhiều nhất.
Trong lòng Bách Hợp cũng không phải không đồng tình với tình huống của
anh ta nhưng mà chính cô nên làm cái gì thì trong lòng cô biết rất rõ,
có đồng tình với Lục Chấn Đào hơn nữa thì anh ta vẫn phải chết!
“Mày muốn làm gì?” Vợ chồng nhà họ Lục mới vừa rồi còn chuẩn bị đi đến chỗ ở của Bách Hợp để bắt đứa con gái này lại nhưng mới được nửa đường liền
nhận được điện thoại của con trai, bên trong không truyền tới âm thanh
nào. Hai vợ chồng rất sợ là con trai muốn cách xa nhân thế, bị sợ đứng
tim cũng suýt nữa xảy ra tai nạn, một đường chạy như bay về đây, đúng
lúc liền thấy Bách Hợp đem mặt nạ dưỡng khí của Lục Chấn Đào bỏ ra. Ba
hồn bảy vía của hai vợ chồng lúc này đã tiêu tan mất hơn nửa, sững sờ
nhìn cử động của Bách Hợp. Lúc tiếng hít thở khó khăn của Lục Chấn Đào
truyền tới thì ông Lục mới phản ứng lại, nghiêm nghị hét lớn lên một
câu.