Điền Dã đứng chắn giữa La Phong và tôi, gã béo nóng nảy quay ra sau ra hiệu.“Cậu nhanh chóng rời khỏi đây đi, chạy đến bờ hồ hôm bữa mà cậu bị rơi xuống tìm xem có Yến Sương ở đó không. Giờ mình cản La Phong trước. Sau khi gặp Yến Sương rồi thì tìm người tới cứu viện cho mình. Nhanh, chạy đi!”Tôi hít một hơi dài, nấn ná.“Cậu dám chắc cậu sẽ cản được La Phong chứ? Hắn ta không tầm thường đâu.”“Nhanh, chạy trước khi hắn tóm được cả hai đứa!” vừa nói Điền Dã vừa xô tôi ra xa.Không do dự nữa, tôi quay đầu về hướng hồ Lam Tịch chạy một mạch. Chạy đi rồi tôi vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng la hét không ngừng của La Phong.“Trước đây Điền Dã đã học võ qua, lên đai cũng kha khá, có lẽ cậu ta sẽ chống chọi được thôi”, tôi thầm cầu nguyện trong lòng.Trời về khuya càng thanh vắng, sương mù xuống càng dày đặc hơn, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy bất kỳ động tĩnh hay tiếng la hét cầu cứu gì của Yến Sương cả. Trước mắt tôi đột nhiên lóe sáng. “Là con dao ban nãy mà Điềm Du tính đâm tôi, sao nó lại ở đây?”Tôi bất giác cầm nó lên, con dao lạnh ngắt. Tôi không hề do dự nhét nó vào áo khoác, có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến.Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ mới có mấy ngày mà chúng tôi gặp phải không biết bao nhiêu chuyện quái dị xảy ra khiến tôi quay cuồng như chong chóng không biết giải quyết thế nào.Nhìn thấy mấy khóm cây tiêu nương um tùm xen lẫn hơi nước lạnh buốt giá phảng phất xung quanh tôi đoán mình đã đến bờ hồ rồi.Tôi men theo những tán cây lòa xòa đi đến chòi của lão Thọt. Giữa đêm đen một ánh lửa nhỏ nhoi cũng khiến người ta yên tâm hơn, huống chi lão Thọt cũng từng cứu mạng tôi một lần, lão cũng không hẳn là người xấu.Tôi đi đến trước căn chòi lá lụp xụp của lão Thọt, căn chòi rách bươm không hề có cửa, một ánh đèn le lói bên trong cùng tiếng ngáy ro ro. Tôi đoán lão đã ngủ say rồi. Tôi đánh bạo lên tiếng, đồng thời gõ vào cái phèn la treo trước cửa. Cái mà tôi đoán nó thay cho chuông cửa.“Lão Thọt ơi, cứu người với!”Lần trước vì sơ suất mà tôi bị ngã xuống hồ, còn lần này tỉnh táo tôi lại không dám nhảy xuống dưới nước nữa. Cái cảm giác tê buốt đến tận từng tế bào, ngấm sâu vào xương tủy khiến tôi run sợ.Nghe mọi người trong thôn bảo nhau rằng lão Thọt tuy dở điên dở tỉnh nhưng lại rất rành rẽ hồ Lam Tịch này. Lão có một chiếc thuyền chuyên dùng để câu cá, bắt ếch nhái trên hồ. Thỉnh thoảng có người chết đuối thì giúp vớt xác, không cần trả tiền gì cả mà chỉ cần cho lão một ít thức nhắm với một cút rượu là đủ.Nghĩ rằng lão vẫn chưa nghe thấy, tôi lại gõ phèn la ầm ĩ một thôi một hồi nữa. Sau đó có tiếng lục đục từ bên trong phát ra, cùng với tiếng quét đất loẹt xoẹt, lão Thọt xuất hiện ở cửa chòi với mái tóc xơ xác, gương mặt nhàu nhĩ, giọng vẫn còn ngấm hơi men lèm bèm.“Nhóc con, mày là ai? Tìm lão đây có chuyện gì?”“Tôi là bạn của La Yến Sương, cô ấy bị oan hồn của người bị chết