Tôi tin chắc rằng con dao kia sẽ cắm phập vào da thịt mình nên nhắm tịt mắt lại, không hiểu sao lúc nguy cấp như vậy hai chân lại yếu ớt vô dụng đến vậy. Thú thật là tôi sợ đến mức không thể nào chạy nổi dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Yến Sương trong tình cảnh này.Nhưng trái hẳn với sự sợ sệt trong tôi, mãi một lúc lâu vẫn chỉ có tiếng côn trùng rả rích xung quanh, tôi he hé mắt nhìn thì chẳng thấy Yến Sương đâu.“Chết rồi, Điềm Du đã mang Yến Sương đi đâu rồi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn bốc hơi chẳng thấy tăm tích.”Tôi vừa đi vừa gào lên trong tuyệt vọng, điện thoại bây giờ chỉ có tác dụng làm đèn pin soi đường, không hề có một vạch sóng nào.Chợt có tiếng bước chân, một bàn tay to bè bè vỗ mạnh vào vai tôi từ phía sau. Tóc gáy tôi dựng ngược lên cả, cầu trời đó không phải là Điềm Du. Tôi vừa lẩm nhẩm cầu nguyện vừa quay đầu nhìn lại.“Trời đất, Điền Dã, nãy giờ cậu đi đâu? Mình tìm cậu muốn điên”, tôi hét lên mừng rỡ.“Haiz, cậu còn lảng vảng ở đây làm gì? Mình tưởng hai cậu đã về nhà Yến Sương trước nên đi thẳng một mạch, ai dè về đến nhà chẳng thấy ai cả!”Nói một hơi một hồi Điền Dã mới thấy kì lạ, liền nhìn về phía sau tôi.“Yến Sương đâu? Không phải hai cậu đi cùng với nhau à?”“Yến Sương lại bị nhập nữa rồi. Là Điềm Du, cô ta đã trở lại rồi. Còn nói gì mà đòi mạng của Yến Sương nên muốn Yến Sương phải đi theo cô ta. Ban nãy xém nữa mình còn bị cô ta đâm một nhát!”“Thôi chết rồi. Nhanh, đi ra bờ hồ tìm thử xem”, Điền Dã hốt hoảng.Ban nãy tôi vẫn ngơ ngẩn không biết Điềm Du rốt cuộc muốn mang Yến Sương đi đâu. Bây giờ nghe Điền Dã nói như vậy tôi cũng vỡ lẽ ra, tôi gào lên.“Cô ta muốn dìm chết Yến Sương hệt như cách mà trước đây cô ta bị chết đuối!”Tôi và Điền Dã bám nhau chạy loạn trong sương mù ngày càng dày đặc lạnh buốt. Đột nhiên chúng tôi va phải một bức tường vững chãi như bàn thạch, tôi đi sau còn chưa kịp nhìn thấy gì nhưng nghe tiếng Điền Dã kinh hãi, lắp bắp.“La Phong, chú làm gì ở đây? Không phải chú say, vẫn đang ngủ ở nhà hay sao?”Đầu tôi như nổ tung, La Phong đã tìm đến rồi, ngay lúc này chỉ có hai đứa tôi, xung quanh không một bóng người, ai sẽ đến cứu chúng tôi đây?La Phong cười khùng khục trong cuống họng, âm thanh trầm đục ghê rợn tựa như tiếng câu hồn của loài quỷ dữ.“Tụi bây đã biết nhiều chuyện như thế mà định rời khỏi đây hay sao?”Tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.“Tụi cháu biết gì chứ? Cháu nghe chẳng hiểu gì cả?”Tôi vừa nói vừa lén cầm điện thoại bấm nút ghi âm, không còn cách nào để dụ La Phong nói ra nữa dù nhìn thái độ cũng có thể đoán được ông ta muốn nhân cơ hội này biến chúng tôi thành hai