Buổi sáng ở thành phố Thượng Thành xa hoa này cũng náo nhiệt không kém các thành phố lớn, ánh nắng vàng hoe chiếu lên căn biệt thự rộng lớn, trải dài khắp khuôn viên vườn xanh ngát, chốc chốc lại có những chú bướm nhỏ đủ màu sắc vây quanh khóm hoa cúc trắng mà Triết Vỹ đã cho người trồng.
Nhưng dường như Bạch Uyển Đình đã cố tình bỏ lỡ khung cảnh tuyệt vời đó mà chăm chỉ với khẩu súng mới mà Hàn Vũ Hi vừa mới mang từ Mỹ về cho cô.
“Đùng!”
Tiếng súng vang lên giữa phòng tập, Bạch Uyển Đình bắn xong, cô ung dung bỏ súng xuống rồi từ từ tiến lại gần bia bắn quan sát, nụ cười trên môi liền nở tươi đắc ý, viên đạn xuyên qua ngay đúng hồng tâm không lệch một chút dù chỉ là một mi li mét.
Phải nói công sức của Bạch Uyển Đình bỏ ra thời gian qua không hề uổng phí, kỹ thuật không chỉ tiến bộ nhanh chóng mà còn trở nên thuần thục.
Tiếng vỗ tay ở phía sau lưng khiến Bạch Uyển Đình quay đầu nhìn lại, Hàn Vũ Hi khẽ mỉm cười, chậm rãi cất giọng: “Với khả năng này thì chỉ có trở thành bà xã của Hàn Vũ Hi này.”
Nghe thấy câu nói đó, Bạch Uyển Đình lập tức cau mày, khẽ liếc mắt nhìn xung quanh ở cửa để đảm bảo không có người thứ ba nghe thấy, rồi đáp: “Sau này không được nói lung tung chuyện này, nhỡ có người khác nghe được thì sao?”
Hàn Vũ Hi bước đến cạnh cô nhíu mày nói: “Nghe được thì sao? Em nghĩ ở đây có ai dám quăng vào mặt anh một núi tiền rồi bắt anh phải rời xa em sao?”
Bạch Uyển Đình khẽ trề môi, làm nét mặt giận dỗi, cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh xinh đẹp bên ngoài, thở dài một tiếng rồi nói: “Em vẫn muốn tập trung làm sáng tỏ mọi chuyện của ba rồi mới tính tiếp sau này… vả lại… em bước vào đây mới được gần một năm mà đã bắt được ông chủ thì người khác nghĩ sao đây.”
Đôi mày rậm của Hàn Vũ Hi khẽ nhếch lên, anh bước đến bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp không một góc chết của Bạch Uyển Đình, anh bắt đầu cất giọng chọc ghẹo: “Vậy thì em không định chịu trách nhiệm với anh sao? Em không lấy anh thì sau này Hàn Vũ Hi này còn mặt mũi nhìn ai nữa.” Hàn Vũ Hi vừa nói vừa làm ra điệu bộ khóc lóc, ăn vạ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình không nhịn được mà mỉm cười, cô bất giác nghĩ về dáng vẻ lạnh lùng của một ông trùm buôn lậu trước kia khi mà mới gặp anh, bây giờ con người ấy lại đúng ở đây khóc lóc như một đứa trẻ, đúng là chuyện đời không lường trước được điều gì cả.
“Anh Hàn… anh Hàn à…” Chưa thấy hình dáng đâu mà đã nghe thấy tiếng gọi của Triết Vỹ gấp gáp từ bên ngoài cửa vọng vào.
Bạch Uyển Đình nghe thấy liền bước chân sang phải một bước để giữ khoảng cách đủ xa với Hàn Vũ Hi.
Triết Vỹ