Khi ánh trăng trên bầu trời đã lên cao đến đỉnh đầu, cả không gian được bao trùm bởi duy nhất một màn đêm tĩnh mịch.
Tại bến cảng lớn của thành phố này, chốc chốc lại có những chiếc tàu cỡ lớn, chở những kiện hàng to tướng lướt trên mặt nước với những ánh đèn lấp lánh.
Không gian được phủ lên một chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và những bóng đèn điện được treo dọc theo bờ, bên phía bờ ở góc khuất của bến cảng, những thùng container chất chồng lên nhau, nối tiếp nhau tạo cảm giác như một mê cung thu nhỏ.
Phía sau một thùng container nằm khuất trong bóng tối, vị trí có thể dễ dàng quan sát được mọi thứ diễn ra tại bờ cảng, Triết Vỹ cùng Hàn Vũ Hi đang ngồi ở đó, cả hai không hề chớp mắt đợi chờ một chút động tĩnh của phía bên ngoài.
Thời gian cũng đã hai tiếng trôi qua, đồng hồ trên tay của Hàn Vũ Hi đã chỉ đúng hai giờ sáng, nhưng khuôn mặt của anh không có lấy một chút lơ là, Triết Vỹ bên cạnh khẽ cất giọng: “Có khi nào tin tức không chính xác không?”
Hàn Vũ Hi chỉ yên lặng quan sát, một lúc lâu sau mới khẽ cất giọng: “Kiên nhẫn đi!”
Không bao lâu sau, đột nhiên có một chiếc tàu lớn cập vào ngay bến mà Triết Vỹ và Hàn Vũ Hi đang quan sát, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Hàn Vũ Hi vẫn không rời mắt khỏi chiếc tàu, miệng cất giọng: “Đến rồi!”
Triết Vỹ bên cạnh nhanh chóng đáp lời: “Dường như không phải tàu trong nước.”
Vừa dứt câu, từ trên chiếc tàu lớn đó, có một bóng dáng người đàn ông dần dần bước xuống, ông ta liên tục đưa mắt kiểm tra xung quanh xem động tĩnh, xác định mọi thứ vẫn ổn, ông mới tự tin bước đi.
Khi ông ta xuống đến bờ, Triết Vỹ và Hàn Vũ Hi mới nhìn thấy rõ được người đàn ông đó là người nước ngoài, nhìn sơ qua là ông ta đi một mình, nhưng dường như trên tàu còn rất nhiều lính gác đang trong tư thế một trăm phần trăm sẵn sàng đợi lệnh.
Dường như đã mười phút trôi qua, người đàn ông nước ngoài có chút sốt ruột, ông ta liên tục đi đi lại lại chờ đợi, chốc lác lại lấy điện thoại từ trong túi quần ra để xem giờ, làm lộ ra khẩu súng ngắn vắt ở thắt lưng.
Hàn Vũ Hi tinh mắt dường như không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trước mắt, anh khẽ nhếch môi cất giọng: "Súng loại đấy là hàng hiếm đấy, nhà mình chỉ còn tầm năm mươi khẩu thôi."
Nét mặt Triết Vỹ lập tức cộng dồn thêm một chút căng thẳng, anh đáp lời: "Tên Khương Lỗi này đúng là không tầm thường rồi, nếu hắn thật sự có liên quan đến cái chết của Bạch Thiên, thì Bạch tiểu thư muốn trả thù thực sự không dễ dàng rồi."
Giọng nói mang đầy lo lắng của Triết Vỹ dường như làm Hàn Vũ Hi có chút không hài lòng, anh lâp tức cất giọng lạnh lẽo: "Lo lắng cho Bạch Uyển Đình đến vậy sao?"
Sát khí trong câu nói của Hàn Vũ Hi làm cho Triết Vỹ bất giác bị lạnh sống lưng, anh nhanh chóng đáp lời: "Không phải như vậy, anh Hàn đừng hiểu lầm."
Tiếng xe tải dần dần đến gần khiến cuộc trò chuyện của hai người bị ngắt quãng.
Chiếc xe tải dần dần chạy thẳng đến trước mặt người đàn ông ngoại quốc đang đứng, Triết Vỹ cất giọng: "Anh Hàn, hắn ta đến rồi!".
Truyện Võng Du
Hàn Vũ Hi vẫn không