Trong căn phòng làm việc của giáo viên, ánh sáng bên ngoài dường như chỉ là một chút mờ nhạt, những đám mây xám xịt bao phủ lấy cả không gian.
Cô Giang ngồi trên ghế, thở dài một tiếng, khuôn mặt không giấu được nét tức giận: “Dương Thần, em thân là lớp trưởng, lại chạy vào nhà vệ sinh nữ, em nói xem cô nên phạt em sao đây?”
Ánh mắt của Dương Thần đảo qua Bạch Uyển Đình vẫn còn sợ hãi bên cạnh, hai hàng chân mày có chút chau chặt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Tại sao người xứng đáng để cô phạt hơn cô lại không phạt?”
Cô Giang trợn tròn mắt nhìn Dương Thần: “Em dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô sao?”
Không nhịn nổi nữa, Dương Thần bất ngờ cầm lấy cánh tay đang sưng đỏ của Bạch Uyển Đình giơ lên trước mặt cô Giang: “Rõ ràng Ngôn Ngôn mới là người có lỗi, cô lại ở đây hỏi tội em với Uyển Đình, cậu ấy thì có tội gì chứ?”
Không trả lời được câu hỏi của Dương Thần, dù sao anh cũng là học sinh xuất sắc của trường, nếu bị thầy hiệu trưởng trách thì cô Giang cũng không được yên thân, nghĩ đến đây cô đành hạ giọng: “Thôi được rồi, dù sao em cũng có công ngăn các bạn, nên chuyện này cô tạm thời sẽ xử lý sau.
Em về lớp đi, Bạch Uyển Đình ở lại!”
Khuôn mặt Dương Thần không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Nhưng…”
Không để cho anh có cơ hội phản bác, cô Giang lập tức lên tiếng: “Không nhưng gì cả, chuyện xông vào nhà vệ sinh nữ có thể bỏ qua, nhưng chuyện đánh nhau thì cô phải xử lý!”
Đôi mày Dương Thần nhíu chặt hơn: “Nhưng Bạch Uyển Đình là nạn nhân…”
“Chuyện đó cô tự biết cân nhắc, em về lớp đi!” Cô Giang bắt đầu lớn tiếng hơn.
Không biết nói gì hơn, Dương Thần cúi đầu bước ra ngoài, trước khi rời đi anh để lại cho Bạch Uyển Đình một ánh mắt lo lắng.
Cánh cửa đóng lại, cô Giang di chuyển ánh mắt lên người Bạch Uyển Đình, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới bắt đầu cất giọng: “Cô hiểu rõ hoàn cảnh của em bây giờ, cô cũng biết em phải chịu rất nhiều áp lực.
Nhưng em đang là tâm điểm gây phẫn nộ của trường ta, bây giờ em còn đánh nhau với bạn học, cô biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng đây?”
Bạch Uyển Đình cứ thế cúi đầu, cô hiểu rõ ý của cô Giang là gì, với hoàn cảnh của cô lúc này thì còn cầu mong ai sẽ bênh vực cô nữa chứ.
Thấy Bạch Uyển Đình im lặng, cô Giang nói tiếp: “Các bạn làm vậy cũng là do quá bức xúc thôi… nếu được thì em nên đi xin lỗi Ngôn Ngôn nhé!”
Ánh mắt Bạch Uyển Đình bắt đầu thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn vào cô Giang, khẽ cất giọng: “Em không có lỗi!”
Ngọn lửa cơn giận trong cô Giang đang kìm nén, câu nói vừa rồi của Bạch Uyển Đình như một chất xúc tác khiến nó cháy bừng lên, cô Giang lập tức đáp lời: “Rõ ràng ba em là tội phạm truy nã, nạn nhân lại còn là anh họ của Ngôn Ngôn, kêu em xin lỗi bạn ấy thì thiệt thòi cho em lắm sao?”
Sâu trong khóe mắt của Bạch Uyển Đình đã sớm ứa nước mắt, cô không đáp lời cô Giang chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Vừa chạm đến tuổi mười tám, chiếc tuổi đẹp nhất mà có lẽ trong đời người ai cũng sẽ có để sau này tưởng niệm về một thời