“Uyển Đình, cậu đi với tớ có ca phẫu thuật gấp.” Dương Thần giọng điệu gấp gáp gọi Bạch Uyển Đình bên cạnh.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng, thật ra đây là đầu tiên Bạch Uyển Đình bước vào phòng mổ, không phải do cô sợ máu hay dao, mà là cô sợ sự không chuyên nghiệp làm cô dễ bị bại lộ.
Bạch Uyển Đình cắn răng đứng dậy thầm nghĩ thôi thì cứ thử một lần, trước sau gì chẳng phải vào đó.
“Được, phải nhờ cậu hướng dẫn cho tớ nhiều, vì tớ sợ chưa quen với nơi này.” Bạch Uyển Đình vừa nói, cô vừa đứng khoác lên mình chiếc áo blouse trắng lên người.
Sắc mặt Dương Thần trở nên ấm áp, anh khẽ gật đầu với cô.
Hai người vội vã tới phòng phẫu thuật, nhưng trước mặt hai người giờ đây phòng phẫu thuật đã đóng chặt cửa.
Y tá đứng ngoài thấy khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Uyển Đình và Dương Thần liền lên tiếng: "Bác sĩ Dương, bác sĩ Bạch.
Trưởng khoa Khương không biết vì sao đã vào trong làm phẫu thuật cho bệnh nhân rồi."
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Bạch Uyển Đình không giấu được vẻ bất ngờ, cô cất giọng: "Như vậy cũng được sao?"
Y tá nhìn Bạch Uyển Đình rồi khẽ gật đầu: "Trưởng khoa Khương vừa đọc qua hồ sơ bệnh án, liền quyết định đảm nhận ca mổ này."
Dương Thần đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình bên cạnh rồi mỉm cười giải thích: "Trước giờ là vậy đó, chỉ cần ông ấy thấy phù hợp, lập tức quyết định tự tay mình làm thôi."
Không đợi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, y tá đã vội ngắt lời: "À tôi quên nữa, trưởng khoa có căn dặn bác sĩ Dương đi lên bệnh viện ở thành phố Sa Hà để kiểm tra thiết bị, rồi bắt đầu chuyển về bệnh viện của mình."
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thần đáp lời: "Được, tôi lập tức khởi hành."
"Tớ đi với cậu!" Bạch Uyển Đình bên cạnh liền cất lời.
Nụ cười trên môi Dương Thần liền nở lên tươi tắn: "Được thôi, tớ đi lấy xe." Nói rồi anh hăng hái chạy đi với vẻ mặt mong chờ.
Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng khẽ nhẹ nhàng chiếu xuống không gian sáng rực của vào hè.
Thành phố Sa Hà này đã rất lâu Bạch Uyển Đình không đặt chân đến, lần gần nhất cũng là chuyện của mười hai năm trước.
Ngồi trên xe, Bạch Uyển Đình mãi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, con đường bắt đầu xuất hiện những hàng cây phong đỏ rực cả một vùng trời làm, lúc này Bạch Uyển Đình mới nhận ra xe của Dương Thần đã đi được hai tiếng đồ hồ.
Cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm những kí ức xưa cũ về ba, đồng loạt ùa về trong ký ức của cô.
"Có chuyện gì buồn sao?" Dương Thần đang lái xe bên cạnh, cũng không quên để mắt đến Bạch Uyển Đình đang trầm tư.
Cô khẽ mỉm cười lắc đầu: "Không! Tớ chỉ là bị phong cảnh ở đây cướp mất hồn."
Bạch Uyển Đình vừa nói dứt câu, xe của Dương Thần đột nhiên khựng lại, rồi tấp vào ven đường dưới chân một đỉnh đồi nhỏ.
Cô vội nhìn sang gương mặt ngơ ngác của anh: "Có chuyện gì vậy?"
Dương Thần vẫn đang loay hoay: "Tớ cũng không biết, đừng sợ, để tớ xuống xem xem." Nói rồi Dương Thần mở cửa bước xuống xe, để lại Bạch