Ánh nắng chiều cũng dần buông xuống thành phố xa lạ này, nhưng xe cứu hộ Dương Thần gọi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Từ chỗ của Bạch Uyển Đình và Dương Thần, chỉ có thể dễ dàng nhìn thấy núi và rừng cây, một căn nhà dân để trú cũng khó chứ đừng nói đến khách sạn.
“Cậu nghĩ xem hôm nay chúng ta có phải ngủ lại nơi này không?” Dương Thần cất giọng chán nản nhìn sang Bạch Uyển Đình.
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: “Chẳng phải cũng tốt sao? Cậu xem, phong cảnh tuyệt thế này tìm ở Thượng Thành không có đâu.”
Nhìn thấy Bạch Uyển Đình lạc quan như vậy, tâm trạng Dương Thần cũng được thả lỏng hơn đôi chút, anh khẽ ngại ngùng cất giọng: “Cậu là con gái, chân yếu tay mềm như vậy… tớ chỉ sợ không bảo vệ chu toàn được cho cậu.”.
Xin hãy đọc truyện tại _ TRЦ мtrцуen.
V Л _
Câu nói của Dương Thần xém chút làm Bạch Uyển Đình bật cười thành tiếng, Bạch Uyển Đình ngồi trước mắt anh giờ đây có lẽ phải bảo vệ ngược lại anh rồi.
Mặt trời đang dần lặng xuống, từ từ thu lại những tia nắng cuối cùng tạo nên một mảng trời đủ ánh sắc của vàng tươi, đỏ thẫm và hồng nhẹ nhàng, nó như là điểm nhấn trên nền trời màu xanh biển, mặt trời đỏ rực đang chơi đùa cùng những đám mây trắng tinh khôi lượn lờ một chút rồi lại bay đi.
Bạch Uyển Đình cũng tranh thủ, cô không nỡ chớp mắt, vì cô sợ sẽ không ngắm được nhiều nhất có thể khung cảnh này.
Tiếng xe đang dần đến gần, phá tan bầu không khí yên tĩnh, Bạch Uyển Đình lập tức cảnh giác nhìn ra đường.
Xe cứu hộ màu trắng sữa đang dần tấp vào lề cạnh xe của Dương Thần.
Khuôn mặt của Dương Thần không giấu nổi vẻ vui mừng, anh quay sang Bạch Uyển Đình cười tươi rồi cất giọng: “Họ đến rồi, cậu ở đây chờ tớ một lát.”
Bạch Uyển Đình mỉm cười gật đầu.
Đến khi mặt trời bắt đầu lặn hẳn, màn đêm bắt đầu che khuất đi những cảnh vật đẹp đẽ thì xe của Dương Thần mới bắt đầu sửa xong.
“Đội cứu hộ thật kì lạ, vội vã quay về như vậy cũng chẳng chịu chờ chúng ta về cùng.” Dương Thần bước lại gần chỗ Bạch Uyển Đình than vãn.
Bạch Uyển Đình liền đưa mắt nhìn chiếc xe cứu hộ trắng vừa rời đi, cô cất giọng: “Sửa xong rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Dương Thần liền gật đầu, chúng ta về thôi.
Trời đã bắt đầu tối dần, Bạch Uyển Đình cũng không muốn câu thêm thời gian, cô lập tức lên xe.
Chiếc xe của Dương Thần đang chầm chậm lăn bánh trên con đường lá đỏ, để trở về thành phố Thượng Thành, trong lòng Dương Thần bất giác cảm thấy có chút tiếc nuối, anh không biết bao giờ mới lại có dịp để lòng mình tĩnh lặng như vậy.
Đang được hơn nửa đoạn đường về, chiếc xe đang tốc độ ổn định lái trên con đường tối, đột nhiên thắng gấp lại.
Bạch Uyển Đình bị cú phanh vừa rồi giật mình, may mắn cho cô là đã thắt dây an toàn nếu không cô đã sớm đập đầu vào cửa kính.
Cô nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía trước, con đường tối đen chỉ có vài ánh đèn đường lập lòe cách xa một khoảng khá xa nên ánh sáng không đủ để cô nhìn thấy rõ chi tiết ở phía trước.
Qua ánh đèn xe đang bật, cô chỉ nhìn thấy được một cây gỗ lớn chắn giữa đường đi, hai bên đường là cây rừng vốn dĩ không có cách nào lách qua được.
Nhìn thấy bộ dạng đang lo lắng của Bạch Uyển Đình, Dương Thần dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, ở yên đây, tớ đi xem thế nào.”
Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu: “Cậu nhớ cẩn thận.”
Trong lòng Bạch Uyển Đình đột nhiên hiểu ra gì đó, ở đây ít người sinh sống, cô đảo mắt một vòng, xung quanh toàn là rừng và núi vậy tại sao cây gỗ lớn này lại tự dưng đang yên đang lành lại nằm ở đây? Nếu là người muốn lấy gỗ, thì phải mang về mới đúng tại sao lại chắn nó ở giữa đường thế này? Chắc chắn không phải là trùng hợp, mà là sắp đặt.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên phía đằng sau, theo gương chiếu hậu, Bạch Uyển Đình có thể thấy được một chiếc xe ô tô màu trắng hơi cũ kĩ, nó dừng lại ngay phía sau xe của Dương Thần.
Cô khẽ nhếch môi: “Bắt đầu thôi.”
Ngồi trong xe quan sát gương chiếu hậu, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên với quần tây và áo