Tên râu bước đến chỗ tên mặt sẹo, đặt cơm xuống bàn rồi liếc mắt qua Bạch Uyển Đình cất giọng: “Để nó ăn sau đi.”
Câu nói của tên râu vừa dứt, Dương Thần từ ngoài bất ngờ xông vào với thanh gỗ lớn trong tay, chỉ nghe thấy tiếng kêu thấu trời của tên râu, hắn nhất thời không kịp phòng bị đã bị Dương Thần dùng thanh gỗ đánh thẳng tay vào lưng một gậy, bị cú đánh trời giáng, theo đà hắn ngã nhào xuống đất.
Không gian hỗn loạn, tên mặt sẹo thấy đại ca của hắn bị đánh, lập tức đứng dậy, rút từ thắt lưng ra một con dao sắc nhọn, bổ nhào về phía Dương Thần.
Bạch Uyển Đình quan sát thấy mùi nguy hiểm, cô không thể ngồi yên được nữa, lớn giọng hét lên theo phía Dương Thần: “Cẩn thận đằng sau!” Nhanh như thoắt Bạch Uyển Đình đã cởi trói, động tác thuần thục lao vút về hướng tên mặt sẹo.
.
truyện đam mỹ
Những ngón tay của Bạch Uyển Đình cuộn tròn lại hình nắm đấm, lao đến hạ một cú như trời giáng vào mặt của tên mặt sẹo đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cú đấm không thể chuẩn xác hơn nữa, dường như lực quá mạnh khiến máu tươi từ trong miệng hắn trào ra khá nhiều, hắn ta nằm sụp xuống đất.
Tên mặt sẹo đưa tay lau đi dòng máu vừa trào ra nơi khóe miệng, ánh mắt trở nên chết chóc, miệng hét lên: “Thì ra mày giả ngu, con khốn này!” Nói rồi, hắn vẫn không chịu thua, nắm chắt con dao trong tay rồi bắt đầu đứng dậy.
Bạch Uyển Đình liếc mắt qua khuôn mặt ngỡ ngàng của Dương Thần, trắng bệch không còn một chút máu, môi anh run run như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được thành lời.
Thấy vậy, Bạch Uyển Đình không mất thời gian suy nghĩ thêm nhiều, trực tiếp đưa tay đánh một lực vừa phải vào dây thần kinh ở cổ Dương Thần khiến anh ngất xỉu, nằm xuống đất.
Tên mặt sẹo nhào đến, miệng thét lớn một tiếng rồi dùng tay phải cầm con dao sắc nhọn đâm về phía Bạch Uyển Đình, cô động tác rất nhanh né sang một bên, rồi dùng cạnh bàn tay chặt mạnh vào khuỷu tay của hắn ta, khiến con dao rơi lăn lóc xuống đất mà không mất nhiều công sức.
Giờ đây cuộc chiến đã công bằng, không bên nào có vũ khí cả, hai người đấu tay không với nhau.
Bạch Uyển Đình nhanh như thoắt dùng tay đánh vào mặt đối phương, đồng thời đưa chân đá vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn chỉ né được cú đấm nhưng không hề phòng bị ở chân làm nên một cảm giác đau đớn, nhân cơ hội đó Bạch Uyển Đình động tác nhanh như chớp nắm lấy thắt lưng của hắn, quật một cú mạnh xuống nền đất làm hắn kêu lên thảm thiết, dường như đã không còn đứng dậy được nữa.
Mọi thứ đã xong xui, Bạch Uyển Đình thở phào một tiếng rồi phủi nhẹ hai tay, cô nhếch môi khẽ cười như muốn nói hai tên này chỉ là hạng tép riu.
Ánh mắt của cô khẽ đảo qua Dương Thần đang nằm dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng, hai tên này còn dễ giải quyết, nhưng những gì xảy ra đã bị Dương Thần nhìn thấy, chỉ sợ mối quan hệ của anh và Khương Lỗi, cô sẽ không thể yên ổn như vậy.
Bên ngoài xuất hiện nhiều tiếng bước chân làm Bạch Uyển Đình khẽ giật mình, cô lập tức cảnh giác.
“Đình Đình của chú thật là giỏi.” Giọng nói quen thuộc của Hàn Vũ Hi cất lên, anh từ ngoài cửa, vẫn dáng vẻ nghiêm nghị như vậy tiến vào.
Lúc này Bạch Uyển Đình mới thật sự được thả lỏng.
Hàn Vũ Hi vừa bước vào không buồn nhìn xuống cảnh hỗn độn xung quanh, trực tiếp bước đến chỗ Bạch Uyển Đình, không do dự mà đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
Hơi ấm từ cơ thể của Hàn Vũ Hi tỏa ra khiến Bạch Uyển Đình cảm thấy ấm áp, mùi hương quen thuộc của anh bắt đầu vây lấy cô, làm đầu óc cô dường như hoàn toàn thư