Bị âm thanh làm cho ồn ào, tên đại ca cũng bắt đầu mở mắt tỉnh dậy, lờ mờ mở đôi mi nặng trĩu, ánh sáng của ánh đèn làm cho hắn chói mắt khẽ nheo lại.
Hình bóng của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi đang ngồi lờ mờ hiện ra ở trước mặt, lập tức làm hắn ta giật bắn mình.
Hàn Vũ Hi khẽ đưa mắt nhìn hai tên trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, lãnh đạm cất giọng: “Tỉnh rồi sao?”
Mất một lúc để nhớ ra tất cả tình hình, tên đại ca khẽ lắp bắp cất giọng: “Các người, các người muốn gì?”
Không buồn trả lời, Hàn Vũ Hi trực tiếp cầm con dao sắc nhọn trong tay, rồi dần dần bước đến chỗ tên râu và tên mặt sẹo, anh nói: “Gọi điện cho ông chủ của tụi mày, nói với hắn rằng mọi thứ vẫn ổn, con tin vẫn ngoan ngoãn không có người đến cứu.
Nếu có não, thì bọn bây sẽ được toàn mạng.”
Nghe đến đây, tên mặt sẹo nét mặt có chút tái xanh, nhưng vẫn làm ra vẻ thách thức, hắn đánh môi một lúc mới phát được ra câu nói: “Tại sao tao phải làm theo lời mày?”
Không nói không rằng, vẫn nét mặt lạnh ngắt, Hàn Vũ Hi ngồi xuống cạnh tên mặt sẹo vừa nói, không chút do dự đưa tay cắt một nhát đứt lìa gân một chân của hắn ra, một dòng máu tươi phun ra ngay lập tức nhuộm đỏ cả đất.
Chỉ còn nghe thấy tiếng la đau đớn của hắn vang cả khu rừng.
Tên đại ca râu ngồi bên cạnh lập tức giật bắn mình, giương mắt nhìn tên mặt sẹo đang kêu la đau đớn, gương mặt hắn căng thẳng tột độ, dường như chuyển sang trạng thái tái xanh không còn một chút máu, hắn lắp bắp mãi mới thốt ra được: “Tôi gọi… tôi gọi.”
Nghe thấy vậy, khóe môi của Hàn Vũ Hi lập tức cong lên hài lòng, anh cầm lấy điện thoại của tên râu, bấm lấy số của Khương Lỗi, bật loa ngoài, rồi từ từ đặt lên tai của hắn.
Ánh mắt hoảng sợ của hắn đặt lên dò xét Hàn Vũ Hi, tên mặt sẹo cũng biết điều mà ngậm miệng lại thôi không rên rỉ nữa.
Không gian bắt đầu trở nên yên lặng, con tim của tên râu bắt đầu đập mạnh theo từng hồi chuông đổ trong điện thoại.
Chuông đổ chưa bao lâu, đầu dây bên kia đã bắt đầu bắt máy, giọng nói Khương Lỗi gấp gáp cất lên: “Tình hình thế nào?”
Mắt tên râu nhìn Hàn Vũ Hi dè chừng, rồi hít một hơi sâu cất giọng: “Nó vẫn ngoan ngoãn, không thấy ai đến cứu nó cả.”
Khương Lỗi ở đầu dây bên kia điện thoại có chút yên lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, thả nó ra đi.”
Tên râu cất giọng: “Dạ ông chủ.”
Vừa nói dứt câu, Hàn Vũ Hi đã tắt máy, anh đứng anh nhìn hai tên trước mặt sắc lạnh lẽo, rồi từ từ bước đến chỗ Bạch Uyển Đình, khẽ cầm tay cô lên.
Hàn Vũ Hi đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết thương đang ửng đỏ trên cổ tay do dây thừng siết chặt làm trầy lúc cô bị trói, hai hàng chân mày của Hàn Vũ Hi chau chặt lại.
Hàn Vũ Hi khẽ cởi chiếc áo vest bên ngoài ra khoác lên vai của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng trầm ấm: “Về nhà thôi.”
Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười gật đầu, rồi cùng Hàn Vũ Hi rời đi.
Bước ra bên ngoài, Triết Vỹ và người của anh đã chờ sẵn ở bên ngoài, Hàn Vũ Hi khẽ dừng bước, anh nhìn Triết Vỹ rồi gật đầu ra hiệu, Triết Vỹ lập tức hiểu ý liền gật đầu