Bóng dáng của Bạch Uyển Đình vừa đi khuất, khuôn mặt của Triết Vỹ cũng trở về trạng thái lo lắng lúc nảy, tất nhiên là Hàn Vũ Hi vừa nhìn đã biết được tình hình, anh bước đi về hướng khuôn vườn, đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng của Bạch Uyển Đình như không muốn cô nghe thấy rồi mới nhìn sang Triết Vỹ bên cạnh khẽ cất giọng: “Có chuyện gì?”
Không vòng vo thêm nữa, Triết Vỹ lập tức cất lời: “Lô súng mới vừa mua từ Đức về của chúng ta, trên đường vận chuyển về thì bị cướp gần một nửa.”
Vẻ bình tĩnh của Hàn Vũ Hi cuối cùng cũng không giữ được nữa, ánh mắt đâu đó có chút hốt hoảng nhìn Triết Vỹ hỏi: “Ở đâu? Biết ai làm không?”
Bàn tay của Triết Vỹ nắm chặt, anh cất giọng: “Đến đường dọc bờ biển thì đột nhiên người của chúng ta bị chặn lại, đây cũng là lỗi do em đã chủ quan từ trước giờ chưa một ai dám động đến chúng ta, nên…”
Ánh mắt của Hàn Vũ Hi trở nên sắc nhọn, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất đừng để tôi biết là do ai làm, nếu không sẽ không yên với tôi đâu.” Dừng một chút, anh đưa mắt nhìn Triết Vỹ bên cạnh rồi căn dặn: “Chỉ là số lượng nhỏ, cậu báo với bên mua tôi chỉ muốn bán một nửa số lượng như thỏa thuận lúc ban đầu… tuần sau tôi sẽ tổ chức hôn lễ với Uyển Đình, chuyện này nên gác lại, cứ điều tra cho rõ, có gì cứ báo lại với tôi.”
Triết Vỹ nghe thấy lập tức gật đầu: “Em hiểu anh cứ yên tâm.” Ánh mắt của anh ngước lên khẽ nhìn Hàn Vũ Hi: “Tuần sau anh Hàn và chị Bạch kết hôn sao? Chúc mừng anh Hàn.”
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi vẫn lạnh lẽo như vậy, anh khẽ nhếch môi: “Cảm ơn.” Vừa dứt lời, anh cũng cất bước rời khỏi.
Những ngày này trong nhà của Hàn Vũ Hi dường như trở nên vô cùng bận rộn.
Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều một tay anh sắp xếp và trang trí.
Mặt trời đã lên đến giữa trưa, Bạch Uyển Đình mới giật mình tỉnh giấc, cô nằm trên giường bị ánh sáng của bên ngoài làm cho chói mắt khẽ nheo lại.
Vươn vai một cái, Bạch Uyển Đình ngồi dậy, bóng dáng của Hàn Vũ Hi ngồi trước mặt ở ghế sô pha làm cô giật mình.
Hàn Vũ Hi khẽ mỉm cười: "Bà xã của anh dậy rồi sao? Mau rửa mặt rồi ra ăn sáng thôi."
Khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Uyển Đình nhìn ra cửa sổ, cô thầm thắc mắc giờ này phải thành ăn trưa mới đúng, cô cất giọng: "Sao anh lại vào phòng em? Anh vào từ lúc nào?"
Vừa nói, cô vừa bước lại tủ quần áo để chuẩn bị thay đồ, vừa mở ra thì khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi sự bất ngờ, tủ quần áo vốn rộng rãi của cô bây giờ bị chia một nửa cho đồ của Hàn Vũ Hi.
Đôi môi khẽ mấp máy: "Anh… anh…"
Hàn Vũ Hi không chút bất ngờ vì biểu cảm của Bạch Uyển Đình, đôi tay vẫn đang gọt một quả táo, điềm tĩnh đáp: "Chúng ta ba ngày nữa đã thành