Cả hai quấn lấy nhau cả buổi sáng, đến lúc mặt trời lên đến giữa trưa Hàn Vũ Hi mới chịu buông tha cho Bạch Uyển Đình.
Hàn Vũ Hi mặc lại quần áo, cẩn thận đắp chiếc chăn lên Bạch Uyển Đình đang ngủ say trên giường.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa bắt đầu vang lên: “Cốc… cốc… cốc…” Đôi mày của Hàn Vũ Hi lập tức chau chặt lại vẻ không hài lòng, anh bước nhanh ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Triết Vỹ đứng bên ngoài, Hàn Vũ Hi liền khẽ cất giọng: “Cô ấy vừa mới ngủ, đừng làm ồn.”
Triết Vỹ nghe vậy liền rụt tay lại, khẽ gật đầu rồi nói nhỏ vào tai của Hàn Vũ Hi: “Nhà thiết kế người Pháp mang nhẫn cưới đến, anh Hàn ra xem có vừa ý không để ông ấy còn sửa cho kịp hôn lễ.”
Nghe vậy, Hàn Vũ Hi khẽ gật đầu, anh cẩn thận đóng cánh cửa phòng của Bạch Uyển Đình lại một cách nhẹ nhàng nhất để không tạo ra âm thanh nào khiến cô bị giật mình, rồi mới chỉnh lại tay áo sơ mi, cất bước rời đi.
Căn nhà sang trọng của Hàn Vũ Hi được anh đặt khắp nơi toàn là hoa cúc trắng, hoa mà Bạch Uyển Đình thích nhất, anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, chân bắt chéo dáng vẻ nghiêm nghị đang xem xét chiếc nhẫn đôi mà chính tay thiết kế để đeo vào tay vợ sắp cưới của anh vào ngày mốt.
Chuyên gia thiết kế đá quý người Pháp ngồi đối diện Hàn Vũ Hi, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của anh không thể nào ngừng lo lắng, cứ chốc chốc lại nuốt nước bọt dò xét xem thái độ của Hàn Vũ Hi, nhưng dường như không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ ánh mắt nghiêm nghị đó.
Một lúc lâu sau, Hàn Vũ Hi mới cất giọng bằng tiếng Pháp: “Tôi muốn sửa lại chỗ này, họa tiết ngay chỗ này tôi sợ làm bà xã của tôi đeo vào sẽ không thấy thoải mái.”
Nghe vậy, chuyên gia người Pháp có chút bối rối, ông gượng cười, giọng rón rén đáp lại: “Ông Hàn à, họa tiết tôi đã làm một cách kỹ lưỡng nhất, nên bà Hàn đeo vào sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hàn Vũ Hi không nói gì, chỉ đặt chiếc nhẫn xuống bàn trước mặt, rồi đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn nhà thiết kế người Pháp, miệng khẽ nhả ra hai chữ: “Vậy sao?”
Bàn tay của nhà thiết kế đó lập tức run run, khuôn mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên môi ông như muốn lấy lòng ông chủ khó tính trước mặt rồi cất giọng: “Được được, nếu sửa lại sẽ kịp thôi, sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe thấy vậy, cơ mặt của Hàn Vũ Hi mới thả lỏng được đôi chút.
“Làm gì đó, nhẫn sao?” Giọng nói của Bạch Uyển Đình hớn hở, cô bước lại sô pha.
Nhà thiết kế thấy bóng dáng của cô xuất hiện, liền đứng dậy, gấp rút cúi người chín mươi độ để chào, bởi vì ông biết rõ ai cũng có thể qua loa nhưng người phụ nữ của Hàn Vũ Hi thì không thể.
Nhìn bộ dạng bối rối của nhà thiết kế, Bạch Uyển Đình vội nở nụ cười thân thiện, khẽ gật đầu như đáp lại lời chào của ông để tạo không khí thoải mái hơn, cô nhìn sang Hàn Vũ Hi ngồi bên cạnh cũng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.
Hàn Vũ Hi khẽ cất giọng trầm ấm: “Sao không ngủ thêm một chút nữa.”
Bạch Uyển Đình liền mỉm cười xinh đẹp, tiện tay