Dưới phòng ăn,
Mộ Trác Khải một thân âu phục màu đen, bắt chéo đôi chân dài thẳng tắp, đang cầm tờ báo trên tay đọc một cách chăm chú , lâu lâu lại không quên liếc mắt nhìn đồng hồ đang đeo trên tay.
Đã mười lăm phút trôi qua, mười lăm phút rồi mà Liêu Thanh Dạ vẫn còn chưa xuất hiện.
Thức ăn trên bàn tất cả đều đã được bưng lên, mà Mộ Trác Khải từ đầu đến cuối vẫn còn chưa động đũa lấy một lần, kiên nhẫn ngồi đó mục đích là muốn đợi Liêu Thanh Dạ xuống để ăn cùng.
10 phút sau ,
Bàn tay còn lại đang đặt trên bàn của Mộ Trác Khải đã bắt đầu không thể để yên, ngón tay thon dài có thể nhìn thấy cả từng khớp xương rắn chắc , bắt đầu rõ nhịp theo một tiết tấu.
Dường như lúc này Mộ Trác Khải cũng không có tâm trạng để mà tập trung đọc tiếp, anh đặt tờ báo xuống, ánh mắt phức tạp liếc nhìn lên tầng hai.
Dì Vương, lên xem cô ấy đã xong chưa vậy !
Mộ Viện kể từ khi Mộ Trác Khải trở về, thì Vương Kiều và Ảnh Nhiên được Mộ Gia sắp xếp cho đến đây để chịu trách nhiệm dọn dẹp và chăm sóc cho anh.
Mà người vừa rồi Mộ Trác Khải gọi bằng Dì Vương chính là Vương Kiều, một người phụ nữ trung niên đã ngoài năm mươi, với mái tóc hoa râm,đường nét trên gương mặt cũng đã in hằn dấu vết của thời gian.
Vương Kiều đã làm ở Mộ Gia mấy chục năm, trước khi Mộ Trác Khải còn chưa được sanh ra đời cho đến nay.
Những chuyện ở Mộ Gia từ trước cho đến nay, Vương Kiều cũng xem như là biết không ít , nhưng bà lại một lòng chung thành với ông nội Mộ , vậy nên người của nhà họ Mộ rất tôn trọng và gọi bà là Dì Vương.
Dạ, thiếu gia!
Mặc dù được gọi là Dì Vương, nhưng trước giờ Vương Kiều chưa bao giờ lấy đó làm cái cớ để lên mặt, bà luôn biết thân biết phận của mình.
Dù sao thì trong nhà họ Mộ này, bà cũng chỉ là một người giúp việc.
Sau khi nhìn thấy Vương Kiều đã đi lên lầu,Mộ Trác Khải nhìn một bàn thức ăn đã nguội lạnh ở ngay trước mặt.
Tất cả toàn là những món ăn thanh đạm, còn có cả cháo thịt nấu với một vài nguyên liệu bổ dưỡng, đều là do anh đã nhờ dì Vương nấu để bồi bổ cho cô.
Rất nhanh tiếng bước chân trên tầng hai đã chuyền đến ,sau đó chỉ nhìn thấy Vương Kiều có chút vội vàng đi xuống, bà ta đi đến trước mặt Mộ Trác Khải ,hơi cúi nhẹ đầu nói.
Thiếu gia,cửa phòng tầng hai bị khóa trong nên tôi không thể nào vào được
Vừa nghe thấy lời Vương Kiều ,gương mặt Mộ Trác Khải lập tức tối đen,anh nhíu mày đưa mắt nhìn lên tầng hai một lần nữa.
Rõ ràng lúc nãy khi rời đi anh chỉ kéo cửa lại chứ không hề khóa trong, mà lúc này cửa lại không mở được ,chắc chắn là do cô đã cố tình làm như vậy?
Cô gái này rốt cuộc là muốn giở trò gì nữa đây?
Mộ Trác Khải không nhiều lời dứt khoát đứng lên, từng bước thật dài đi thẳng lên tầng hai,Vương Kiều cũng nhanh chóng đã bước tiếp sau anh.
Rầm
Chỉ nghe thấy một âm thanh vô cùng chói tai, Mộ Trác Khải sau khi xác nhận cửa quả thật đã bị khóa trong, rất nhanh đã dùng lực đạp một phát thật mạnh, khiến cách cửa cứ vậy mà răn! rắc.
.
,sau đó thì bật tung ra.
Vương Kiều đứng ở ngay bên cạnh ,vẻ mặt vẫn luôn điềm tĩnh không một chút thay đổi.
Dường như bà đã quá quen với thái độ dứt khoát, mạnh mẽ lại có phần nóng vội này của Mộ Trác Khải , vậy nên cũng không có gì bất ngờ.
Mộ Trác Khải và Vương Kiều cứ như vậy một trước một sau tiến vào trong phòng.
Mộ Trác Khải đảo mắt nhìn quanh một vòng, ngoài chiếc tủ quần áo đã bị xáo trộn tùm lum ram thì còn lại tất cả đều không có gì khác cả.
Cửa phòng tắm vẫn còn đang đóng lại , tiếng nước rốc ! rách!.
phát ra ở bên trong còn có thể nghe thấy.
Nhưng Mộ Trác Khải vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức đến đẩy cửa phòng tắm ra,như anh nghĩ người đã không thấy đâu nữa.
Thiếu gia, cô ấy có lẽ đã đi rồi
Vương Kiều không đi theo Mộ Trác Khải mà đứng đó, ánh mắt liền rơi trên một mảng màu đỏ thẫm ở trên ga giường.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì đương nhiên bà đều biết rất rõ, từ khi Mộ Trác Khải trở về còn bế theo một cô gái , cho đến những chuyện xảy ra tiếp sau đó bà và Ảnh Nhiên ở trong phòng đều có thể loáng thoáng nghe thấy.
Ngoại trừ Lý Uyển Nhi có mối hôn sự từ bé ra, thì đây là người phụ nữ đầu tiên mà Mộ Trác Khải dính dáng đến.
Vương Kiều ban đầu còn lo rằng Mộ Trác Khải vì kiềm chế quá lâu lại không kiềm chế được nữa mà chọn nhầm một người phụ nữ không sạch sẽ, nhưng xem ra là bà đã lo xa rồi.
Nhưng tại sao cô gái đó lại bỏ chốn?
Chẳng lẽ thật sự là bị Mộ Trác Khải bắt về đây?
Vương Kiều đảo mắt nhìn Mộ Trác Khải một giây, trong lòng thầm đưa ra suy đoán.
Cô ấy không thể đi xuống từ phòng khách được
Mộ Trác Khải không có tâm trạng để ý đến ánh mắt của Vương Kiều ,chỉ nhàn nhạt nói.
Bởi vì phòng ăn ở rất gần phòng khách, lại vừa có thể nhìn thẳng lên cầu thang, vậy nên nếu cô đi xuống bằng đường đó, chắc chắn là không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Thiếu gia, cô gái này xem ra lá gan cũng không nhỏ
Vương Kiều rất nhanh cũng đã hiểu ý của Mộ Trác Khải , lại nhìn thấy cửa ban công hơi mở, nếu như bà ta đoán không sai thì người có lẽ đã đi bằng lối này.
Nếu quả thật là như vậy, đây lại còn là tầng hai, nếu từ đây nhảy xuống , một cô gái mỏng manh yếu đuối chắc chắn không có khả năng dám làm chuyện đó.
Đúng vậy, muốn thu phục e rằng tốn không ít công sức
Khi