Thiếu gia, nhà kho này bên trong rất nguy hiểm, thiếu gia không nên đi vào trong đó
Vương Kiều nhìn thấy Mộ Trác Khải đứng đó đăm đăm quan sát cái nhà kho nhỏ, còn có ý định muốn đi vào, liền lập tức bước đến ngăn cản.
Nhà kho này là nơi mà họ dùng để một vài đồ vật đã cũ không cần dùng đến nữa, bên trong đó đã rất lâu rồi cũng không được dọn dẹp qua, vậy nên để Mộ Trác Khải tự mình đi vào trong, Vương Kiều cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Người đâu
Vương Kiều còn chưa để Mộ Trác Khải lên tiếng, đã vội vàng gọi một người trong số hai người áo đen lúc nãy lại.
Cậu vào trong đó xem thử có gì không
Nhìn thấy người áo đen rất nhanh đã chạy đến,Vương Kiều lập tức bảo hắn ta vào trong nhà kho để kiểm tra.
Dạ
Tên bảo vệ áo đen nghe thấy lời của Vương Kiều , lại đảo mắt liếc nhìn Mộ Trác Khải , không thấy anh có phản ứng gì vậy cũng xem như là anh đã đồng ý.
Vậy nên chỉ đành gật đầu nhận lệnh,sau đó bước đến chỗ nhà kho mở cửa ra,liền đi vào xem xét tình hình.
Người bảo vệ áo đen lúc nãy đi vào trong chưa bao lâu đã trở ra, toàn thân bám đầy bụi bặm, quần áo màu đen lúc nãy hiện tại cũng chỗ trắng chỗ đen trong vô cùng nhếch nhác.
Vừa ra khỏi nhà kho còn không chịu nổi mà hắc xì liền mấy cái,có thể nhìn ra cái nhà kho này đã rất lâu rồi chưa có người bước vào trong.
Thiếu gia, tôi đã kiểm tra rất kỹ, bên trong không có người nào cả
Người áo đen lập tức báo cáo lại tình hình với Mộ Trác Khải.
Cậu có chắc là không bỏ sót chỗ nào
Nhìn thấy Mộ Trác Khải vẫn trầm ngâm không nói gì,Vương Kiều vẫn là người mở miệng trước.
Dạ, nhà kho này không lớn lắm, chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong đó.
Tôi có thể chắc chắn người không thể trốn trong đó được, hoặc là người đã trốn ra ngoài bằng cách leo tường rồi cũng nên
Tên áo đen nói một cách vô cùng chắc chắn, còn mạnh dạng đưa ra suy đoán của mình.
Ukm!
Cậu trở về chỗ của mình được rồi
Vương Kiều lại một lần nữa đưa mắt quan sát Mộ Trác Khải , lần này bà cũng không thấy Mộ Trác Khải có biểu cảm hay là ý kiến gì khác.
Vậy nên bà tự ý để ngườì bảo vệ áo đen kia trở về chỗ của mình, tiếp tục canh gác.
Mộ Trác Khải từ đầu đến cuối vẫn đứng đó ,khi nghe tên áo đen nói, ánh mắt càng trở nên trầm tư như đang nghĩ gì đó.
Nếu như người không ra từ cửa chính, hoặc là đúng như lời tên áo đen kia nói, Liêu Thanh Dạ thật sự sẽ lựa chọn cách leo tường.
Mộ Trác Khải quay lưng lại quan sát bức tường ở phía sau lưng,trong đầu thầm đưa ra kết luận.
Anh không nghĩ rằng cô sẽ chọn cách này,khả năng đó là rất khó xảy ra.
Những bức tường xung quanh Mộ Viện rất cao,ở phía trên đỉnh còn được thiết kế rất nhiều cạnh sắt nhọn để đề phòng có người đột nhập.
Nếu là một người đàn ông to cao còn khó có thể trèo qua, huống hồ gì chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé như là cô.
Nhưng nếu như cô không còn ở trong Mộ Viện ,vậy thì cô sẽ ra ngoài bằng cách nào ?
Lối ra duy nhất chính là trong cái nhà kho nhỏ này!
Dì Vương
Vương Kiều sau khi đã để người áo đen kia đi, thì không nói gì mà chỉ im lặng đứng sau lưng Mộ Trác Khải.
Lại bất ngờ nghe thấy Mộ Trác Khải gọi đến tên mình , liền bước đến.
Dạ, thiếu gia
Chẳng phải còn có một cách khác để ra ngoài hay sao?
Mộ Trác Khải dường như đã nghĩ đến gì đó, liền muốn hỏi Vương Kiều.
Có lẽ bà già này đã lú lẫn ,nên không hiểu rõ cách mà thiếu gia muốn nói đó là gì?
Trước giờ Vương Kiều luôn cảm thấy mình rất hiểu Mộ Trác Khải , nhưng quả thật lần này chính bà cũng không thể hiểu được ý của Mộ Trác Khải muốn nói đó là gì?Vậy nên chỉ có thể tự cảm thấy đó là lỗi của bản thân.
Ngay đến bà cũng không biết, thì sao cô ấy có thể biết được chứ!
Mặc dù Mộ Trác Khải tự cảm thấy nghi ngờ suy đoán của bản thân , nhưng để chắc chắn anh một lần nữa muốn tự mình đi xác nhận.
Nhìn thấy Mộ Trác Khải cứ vậy một mình đi thẳng vào nhà kho,Vương Kiều cũng không thể tiếp tục ngăn cản.
Bà biết Mộ Trác Khải làm vậy chắc chắn là có lý do, vậy nên bà chỉ có thể lẳng lặng đi vào cùng.
Như những gì mà tên bảo vệ áo đen lúc nãy nói, nhà kho này không lớn lắm, vậy nên vừa vào đảo mắt là cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở bên trong.
Mộ Trác Khải vừa vào đã liếc mắt một vòng, xem ra cái nhà kho nhỏ này không có thay đổi gì mấy so với trước kia.
Anh còn tinh mắt phát hiện ra ngoài những dấu giày nam xem ra là của người bảo vệ áo đen lúc nãy,thì còn lờ mờ có thể nhìn thấy cả những dấu chân trần dưới nền nhà.
Ánh mắt Mộ Trác Khải càng