#Cá Basa
Cuối cùng Đào Phụng cũng như ý muốn trở thành Hoàng hậu, vô cùng đắc ý giễu võ dương oai khắp hậu cung.
Ta lẳng lặng ngồi trên ghế cao xem nàng ta đắc ý xoè đuôi như con khổng tước.
Sao chỉ là lên làm Hoàng hậu thôi mà có thể khiến cho nàng ta cư xử như là kẻ chiến thắng vậy nhỉ?
Đừng quên Hi Lương cũng từng đắc ý một thời, làm mưa làm gió trong cung, cuối cùng vẫn thua dưới một mưu kế nho nhỏ của Hạ Tiểu Hi.
"Thái hậu, đã ba tháng rồi Hoàng thượng không tới Cửu Phượng cung rồi." Tiểu Mai đứng bên cạnh ta khe khẽ thở dài.
Ta vuốt v e cuốn sách trên tay, im lặng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên ta cùng hắn bất hoà.
Nhưng ta không muốn giải thích, cũng không cần giải thích!
Cái ta cần chính là hắn phải tin tưởng ta vô điều kiện, nếu không thể tin, vậy thì không cần tin!
Đào Phụng hả hê vuốt v e chiếc trâm phượng tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu, ánh mắt sóng nước lưu chuyển, vô cùng đắc ý.
Thế nhưng nhìn tới căn phòng nhỏ bé của Bích Lạc cung, nàng ta lại hận tới nghiến răng nghiến lợi!
Thân là Thái hậu lại nghiễm nhiên chiếm lấy cung của Hoàng hậu! Thật đáng hận mà!
Đào Phụng nhớ tới ánh mắt khổ sở bất lực của Hi Lương hoàng hậu, rồi ánh mắt khinh bỉ trào phúng không thèm che dấu của Hạ Tiểu Hi mỗi khi hai người chạm mặt, huyết khí trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Bị thù hận làm mờ mắt, Đào Phụng cắn răng, rút ra một con dao từ trong tay áo, không chút mảy may sợ hãi đâm thẳng vào cánh tay của mình.
Nhìn máu tươi chảy ra, sắc mặt Đào Phụng lại cười quỷ dị âm u.
Phút chốc máu tươi đã tràn lan, khi mặt Đào Phụng càng lú càng xanh xao, một con sâu màu xanh đen lặng lẽ bò ra từ trong mạch máu của nàng ta, điên cuồng hút li3m.
Đào Phụng lúc này mới rút ra một lọ thuốc bôi lên vết thương cầm máu, sau đó nhấc lên con sâu kia, hắc ám cười nhạt, sau đó cho nó vào một chiếc vòng tay có lỗ bí mật.
Thái hậu à, đừng trách tôi vô tình, nhưng là bởi vì người quá kiêu ngạo, quá tự cao tự đại đó thôi!
Ngồi trong Cửu Phượng cung lâu như vậy, bây giờ cũng đã tới lúc trả lại nơi đó cho Hoàng hậu chân chính là tôi đây rồi!
Hạ Tử Lăng ngồi trong thư phòng nhưng trái tim cứ bất an nảy lên, mắt trái giật giật, phiền não ném đi tấu thư trên tay.
Đã ba tháng chưa được gặp nàng, hắn nhớ nàng tới muốn điên lên mất!
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Hạ Tử Lăng mím môi, bước chân vô định đi dạo trong cung, lại thuỷ chung hướng về phía Cửu Phượng cung của ai kia.
Nghe Đào Phụng tới thỉnh an, ta có chút bất ngờ, nhưng cũng không tới mức độ khiến cho nàng ta nan kham, cho nên ta gật đầu bảo Tiểu Mai đi ra mời nàng ta vào.
"Thần thiếp thỉnh an Thái hậu." Đào Phụng bước vào uyển chuyển cúi người.
"Miễn lễ." Ta đã sớm quen thuộc nhàn nhạt nói.
"Thái hậu, thần thiếp từ khi trở thành Hoàng hậu vẫn chưa tìm được có hội tốt tới vấn an người, xin người đừng để bụng chuyện cũ." Đào Phụng dịu dàng cười.
Ta nhíu mày.
Nhìn khuôn mặt giả lả cười của nàng ta, trong ngực ta lại ẩn ẩn khó chịu.
Ta biết rất rõ chỉ có nữ nhân độc địa trước mắt này mới làm ra thứ chuyện không có lương tâm, giả dạng chỉ lệnh của ta cho Lã Kiều, khiến cho Phong Cửu Lân và hàng vạn binh sĩ chôn thây sa trường!
Không nhịn được, ta lạnh băng nhìn nàng ta, sau đó cười lạnh.
"Cũng đúng, thứ thấp kém như ngươi thì chỉ biết bày mưu tính kế người khác, thậm chí vì mục đích của mình mà hại chết biết bao nhiêu binh sĩ vô tội!"
Đào Phụng sắc mặt có chút hốt hoảng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, khinh khỉnh nhìn ta.
"Thái hậu, sẵn tiện Thần thiếp cũng giúp người giải đáp thắc mắc.
Không phải người muốn biết là ai đã "giúp" người ra mệnh lệnh đó sao?" Đào Phụng hả hê cười.
"Đó chính là Tể tướng, phụ thân của Lê Tư Uyển đấy."
Ta giật mình.
Hoá ra là ông ta! Chẳng trách lại biết Lã Kiều vận chuyển quân lương là ngừoi của ta, cũng có ấn tín của ta để truyền mật thư.
Đào Phụng cười to nhìn ta.
"Cuối cùng ngươi vẫn thua trên tay ta đấy thôi, ta chỉ cần nói với Tể tướng rằng Lê Tư Uyển là chính tay ngươi hại chết, ông ta liền ngay lập tức trả thù cho nữ nhi."
"Ngươi độc ác sớm đã đi vào thâm tâm của ông ta, cho nên ngay khi ta nói ông ta liền tin tưởng!"
"Đáng đời loại nữ nhân rắn rết như ngươi!"
Tiện nữ nhân chết tiệt!
Ta giận dữ lao tới muốn cho Đào Phụng một cái tát, lại không nhìn thấy nụ cười âm độc của nàng ta.
Ngay khi ta tát vào mặt nàng ta một cái vang dội, vòng tay khẽ b ắn ra một cây kim đâm vào tay ta, trùng độc nhanh chóng lao vào.
"Ah!!!!" Đau đớn bén nhọn khiến ta té ngã xuống, máu tươi rỉ ra từ vết thương có màu đen, cơn chóng mặt ùa tới.
Ảnh vệ giật mình nhảy xuống tóm lấy Đào Phụng, sau đó lo lắng lao tới chỗ ta, Tiểu Mai phản ứng rất nhanh nhưng không kịp, hoảng loạn chạy tới cùng ảnh vệ mang ta lên giường.
Máu độc màu đen trên tay ta chảy thành một hàng dài.
Cơ thể ta càng lúc càng run rẩy, lạnh ngắt tím tái, ánh mắt tan rã.
Tiểu Mai cùng ảnh vệ bên cạnh cuống cả lên.
Chợt Tiểu Mai nhớ ra gì đó, vạch tay của ta ra, nhìn thấy mạch máu dưới làn da trắng nõn dần chuyển thành màu đen thui nhìn vô cùng đáng sợ, lại còn có thứ gì đó cộm lên đang nhúc nhích dưới da của ta, nó đi dần dần lên từ miệng vết thương, đi đến đâu thì làn da tím ngắt, mạch máu biến thành màu đen.
Ánh mắt nàng ấy loé loé, sau đó rút ra con dao nhỏ trên tay, một mạch rạch ra một vết thương trên cánh tay nơi con trùng sắp lên tới, sau đó hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, rồi cúi người xuống hút lấy huyết trùng.
"Không được...!Tiểu Mai..." Ta run run muốn ngăn cản, lại lực bất tòng tâm.
Tiểu Mai ơi...
Sau một lúc ngắn ngủi, có thứ gì đó