#Cá Basa
Sóng gió Đào gia đã qua, ta bấm bấm ngón tay, cũng tới lúc rồi.
"Tử Lăng..." Ta chọt chọt lồ ng ngực nam nhân.
Hạ Tử Lăng "Ừm?" Một tiếng nhìn ta.
"Ngày mai ta sẽ đảo chính." Ta hùng hồn tuyên chiến.
Khoé miệng hắn cong lên.
"Nàng đúng là không khách khí chút nào."
"Ngươi không cần lo lắng." Ta vuốt v e lồ ng ngực hắn.
"Cho dù ngươi không làm hoàng đế nữa, khi ta lên ngôi nữ vương ta sẽ phong ngươi làm Hoàng hậu."
Ta nhếch nhếch mày cười.
Hạ Tử Lăng bị chọc ghẹo dở khóc dở cười.
"Được, nếu nàng thắng thì tất cả đều nghe theo nàng.
Còn nếu thua..." Hắn liếm liếm môi, tà tứ nhìn ta.
"Vậy thì tất cả mọi thứ của nàng, đều thuộc về ta!"
Tối đó, bên ngoài Hoàng cung quân đội dịch chuyển, không khí gấp rút tràn đầy, giương cung bạt kiếm.
Hai tên đầu sỏ lại không có liêm sỉ làm chuyện xấu hổ tới nửa đêm, sau đó mỹ mãn ôm nhau ngủ.
Sáng sớm, cửa thành rộng mở, quân đội tràn vào Hoàng cung.
Hạ Tử Lăng đứng trên điện, bị rất nhiều mũi đao chĩa vào, sắc mặt lại vô cùng thoải mái, còn thi thoảng vuốt v e tay nhỏ trắng nõn của ai kia.
"Sao không chống cự?" Ta dịu dàng cười nhìn hắn.
Hạ Tử Lăng ôm ta vào lòng, sau đó dịu dàng tháo ra Hoàng bào khoác lên vai ta.
"Vi phu suy nghĩ kĩ từ lâu rồi, dù sao nàng làm Hoàng đế hay không thì không quan trọng, miễn là nàng ở bên cạnh ta là được rồi." Hắn giảo hoạt cười.
"Hơn nữa, ta làm Hoàng phu của nàng, không phải chúng ta có thể danh chính ngôn thuận làm phu phụ sao?"
"Không biết xấu hổ." Ta đỏ mặt cười, lại túm lấy cổ áo hắn hung hăng hôn lên trước mắt mọi người.
"Vậy từ bây giờ ta là Nữ vương, còn ngươi, là Hoàng phu của ta!"
Ta cười cuồng vọng, Tử Lăng bế ta lên, sau đó cứ bế ta như thế mà ngồi lên long ỷ.
(Cá: Đôi phu phụ vô liêm sỉ không biết xấu hổ-.-)
Thế nhưng ta cùng Hạ Tử Lăng lại không biết, bản thân lại rơi vào bẫy của một kẻ còn âm hiểm hơn.
Đột ngột một tiếng vỗ tay "bôm bốp" vang lên, một bóng người mà ta cùng Hạ Tử Lăng không bao giờ có thể nghĩ tới xuất hiện.
"Ninh thân vương!!? Ngươi..." Ta trân trối nhìn nam nhân kia.
"Chưa chết phải không?" Phong Cửu Lân cười to.
Hạ Tử Lăng cũng rất khiếp sợ, vòng tay càng siết chặt lấy cơ thể ta.
Một kẻ đã chết nay lại xuất hiện! Rốt cuộc là âm mưu này đã bắt đầu từ khi nào!!?
"Ngay từ đầu, ta đã lên kế hoạch này." Phong Cửu Lân ám trầm cười.
"Mẫu phi của ta vốn là người tộc Hin phương Bắc, bị Tiên hoàng bắt về từ bộ lạc về làm phi tần!"
Từ khi sinh ra thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là nước mắt của mẫu thân! Tiên hoàng cướp người khỏi quê hương, đến khi mang nàng về cung lại chán chường, sủng hạnh vài lần sau đó đi tìm niềm vui mới, bỏ lại mẫu thân trong cung điện to lớn trống rỗng.
Cho đến ngày Hi Lương hoàng hậu đột ngột chú ý tới nàng, ghen tỵ sắc đẹp của nữ nhân tộc Hin, sai người gán cho nàng một tội danh rồi đày vào lãnh cung, khi đó tiểu hoàng tử Cửu Lân mới chỉ 9 tuổi!
Sau đó mẫu thân của hắn chết trong cái lãnh cung lạnh giá kia, cho đến chết cũng không thể nào quay trở về quê hương.
Phong Cửu Lân thề, hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ Hoàng tộc, sau đó mang mộ của mẹ hắn về quê an táng!
Âm mưu của hắn đã ấp ủ từ lâu, từ khi liên lạc với dị tộc phương Bắc giả vờ xâm lược, rồi mang quân xuất trận sau đó giả chết trận nơi sa trường.
May mắn làm sao hành động của tể tướng cùng Đào Phụng cho hắn một cái cớ tuyệt vời để biến mất.
"Ha ha ha...!ta đang tìm cơ hội để xâm nhập vào hoàng cung, ai dè lại bắt gặp các ngươi làm trò hề đảo chính này, quân đội của ta tràn vào hoàng cung mà không một kẻ nào ngăn cản." Phong Cửu Lân đắc ý cười to.
Ta cắn môi, ra vậy, là bởi vì ta quá cuồng vọng, không ngờ lại lòi ra một Phong Cửu Lân này!
Ta nắm chặt tay Hạ Tử Lăng.
Không sao hết, dù sao thế giới này được cùng hắn lâu như vậy, chết đi cùng nhau nữa là ta đã đủ mãn nguyện rồi.
Thế nhưng sau đó quân lính đột ngột lôi ta ra mang tới trước mặt Phong Cửu Lân.
Hắn mỉm cười đỡ tay ta nói.
"Thái hậu, nàng quả là xứng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chi bằng đi theo làm Hoàng hậu của ta đi."
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tên tiểu nhân vô liêm sỉ này vậy mà lại mơ ước ta!
Nói rồi hắn phất tay, cho người mang Hạ Tử Lăng đi.
"Ngày mai hành hình!" Phong Cửu Lân lạnh lùng ra lệnh.
Ta cùng Tử Lăng nhìn nhau, ánh mắt Hạ Tử Lăng lạnh băng âm u vô cùng nhìn chằm chằm Phong Cửu Lân giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ta dùng khẩu hình nói cho hắn"an tâm", sau đó xoay người bỏ đi.
Phong Cửu Lân phía sau khinh khỉnh cười, cũng không ngăn cẳn ta rời đi.
Phong Cửu Lân rất rộng rãi thoải mái cho người mang ta về Cửu Phượng cung, còn hắn thì tiếp tục sắp xếp cho lễ đăng cơ của mình.
Hắn dường như rất vội vã, đã quyết định ngày mai sẽ làm lễ đăng cơ trở thành Hoàng đế, cũng cùng lúc đó hành quyết Hạ Tử Lăng của ta.
"Ảnh vệ." Ta ngồi trong căn phòng trống rỗng nhẹ giọng gọi.
"Vụt."
Một bóng đen nhẹ nhàng xuất hiện quỳ xuống bên gối ta.
"Chủ tử..." Ảnh vệ khó khăn kêu lên.
"Ta biết chỗ khó của các ngươi.
Dù sao các ngươi cũng chỉ là vài chục ảnh vệ, chứ không phải là một quân đội hoàn chỉnh." Ta nhẹ nhàng chải tóc.
"Phụ thân đã theo Phong Cửu Lân từ bao giờ..." Ta nhẹ giọng hỏi.
Từ giây phút quân đội của ta nhường đường cho Phong Cửu Lân đi vào, ta đã biết, vị Trấn quốc công kia đã bán đứng nữ nhi của mình.
Là ta đã quá coi trọng cái gọi là máu mủ tình thâm rồi.
Suy cho cùng thì Trấn quốc công thà bắt tay cho giặc làm thần tử của kẻ khác, lại không muốn cúi đầu trước con gái của mình.
Ảnh vệ buồn bã lắc đầu.
Ta thở dài khe khẽ trong lòng, ngẩn người nhìn lên bầu trời màu đen thăm thẳm ngoài cửa sổ.
"Ngươi tên là gì?" Ta hỏi hắn.
"Tôi là Khâm Thư, thủ lĩnh ảnh vệ Cửu Phượng cung." Khâm Thư cúi đầu nói.
Đột ngột một bóng đen cũng xuất hiện quỳ xuống bên cạnh Khâm Thư.
Khâm Thư đột nhiên cứng đờ người, sau đó khẽ tránh sang một bên, người nọ cũng không ngại, lại di người lại sát bên cạnh hắn.
"Thái hậu, ta là Mật Ảnh, thủ lĩnh ảnh vệ Thiên Long cung, Hoàng thượng uỷ thác ta toàn lệnh nghe lệnh người." Mật Ảnh vô cảm nói.
Ta có chút bất ngờ nhìn hai bọn hắn hỗ động với nhau, sau đó chớp chớp mắt.
"Vậy là hai phe ảnh vệ đều ở đây?"
Mật Ảnh cùng Khâm Thư gật đầu, sẵn sàng nghe lệnh.
"Nếu vậy, ta có một nhiệm vụ cuối cùng cho các ngươi." Ta vuốt v e chiếc lược nhỏ trong tay.
Từ khi Tiểu Mai chết đi đã không còn ai chải tóc cho ta nữa rồi.
Vậy thì thôi, dứt khoát không cần chải nữa.
Ta cong cong môi.
Dù sao có lẽ sau này cũng thực sự không cần nữa rồi.
"Chủ tử...!có thể không cần như vậy hay không..." Khâm Thư khó khăn cúi đầu nói.
"Tôi cùng mọi người có thể dễ dàng dẫn người rời đi nơi này thật xa, bảo vệ cho người một cuộc sống vô lo vô nghĩ."
Ta lắc đầu, ra hiệu hắn không cần nói nữa.
"Hai người các ngươi chuẩn bị đi."
Khâm Thư cùng Mật Ảnh cũng không nói gì nữa, cúi đầu lẳng lặng rời đi.
Khâm Thư mệt mỏi trở về phòng, nơi giường ngủ sớm đã có người đợi sẵn.
"Sắc lang! Đã đến nước này còn có tâm tình nghĩ mấy chuyện vô liêm sỉ!" Khâm Thư đỏ mặt nhưng không từ chối cái ôm của Mật Ảnh.
"Không sao, ta cũng không có tâm tình.
Chỉ là ngày mai rốt cuộc còn bao nhiêu người còn có thể trốn thoát, có ta cùng ngươi hay không...!mới là thứ khiến ta sợ hãi." Mật Ảnh ủ dột lầu bầu.
Khâm Thư nhắm mắt không nói lời nào.
Bọn họ trước kia không tiếc mạng, nhưng bây giờ nghĩ rời khỏi thế giới này lại phải vĩnh viễn chia ly người kia, thật sự bọn hắn không nỡ...
"Mật Ảnh, hứa với ta...!ngươi sẽ sống..."
"Được, ngươi cũng phải hứa