Edit + Beta: Phộn
******
Lúc Lâm Hân tỉnh lại, trong lều chỉ còn mình cậu.
Nằm sấp trong chăn mê man ngẩng đầu lên, đầu tóc cậu rối bời, cậu buồn ngủ chống đỡ thân thể.
Vừa động liền ảnh hưởng tới cơ bắp.
Tuyến thể ở gáy khó chịu như bị kim chích, cậu nhấc tay che lại, mò ra một khối thịt sưng tấy.
Ào, ký ức trước khi ngủ lập tức tuôn ra như thủy triều, cậu đỏ mặt.
Cậu được huấn luyện viên đánh dấu tạm thời!
Thiếu niên như đà điểu rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu xù xù.
Bóng tối tạo cho Lâm Hân một chút dũng khí để hồi tưởng lại một chút chi tiết nhỏ, cắn cắn đầu ngón tay, càng nghĩ cậu càng thấy hoảng.
Không bao giờ cậu nghĩ tới, lúc mình độ.ng dục lại thích khóc như vậy, còn làm nũng trong lòng huấn luyện viên đòi đánh dấu.
Đây không phải là cậu!!
Thật mất mặt!
Không khí trong chăn mỏng manh, ngột ngạt làm người ta khó thở, thiếu không còn cách nào khác phải thò đầu ra để hít thở không khí trong lành.
Vừa hít vào liền hít hết chút tin tức tố còn sót lại trong lều trại.
Mùi linh sam tươi mát cùng hoa lan thuần khiết ở chung với nhau, dị thường hài hòa, ngửi lâu thấm đậm lòng người, làm dịu đi cảm xúc khẩn trương. Bất tri bất giác, Lâm Hân đã thả lòng thần kinh, vùi mặt vào trong chăn, thoải mái nheo mắt lại.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu vào quả cầu cơ giáp vừa vào lều đã thấy thiếu niên lăn lộn trên giường như chú mèo con.
Hắn cười nhẹ.
Lâm Hân đang gói gém chăn gối làm thành cái tổ nghe được tiếng cười, động tác lập tức cứng đờ, xấu hổ nhìn người đàn ông tóc bạc mặc trang phục ngụy trang, cùng với – một quả cầu cơ giáp hoàn toàn mới lạ.
"Tiểu Phá Quân tỉnh rồi sao?" Được sửa chữa xong xuôi, Huyền Minh phát sáng rực rỡ, không còn là quả cầu tròn tròn rách nát như lúc trước nữa.
Chỗ tốt của cơ giáp chính là bộ tích hợp chuyển đổi năng lượng, nó có thể chuyển đổi tất cả vật liệu thành linh kiện mà mình cần.
Hì hục phấn đấu nguyên một đêm, nó đã chữa trị được 90%, còn lại 10% thì sẽ để cho kỹ sư cơ giáp độc quyền của nó sửa.
Lâm Hân kéo chăn lên che cơ thể của mình.
Bây giờ cậu không có mặc cái gì hết, trơn bóng, còn có một ít dấu đỏ không thể nói rõ, đột nhiên đối mặt với đầu sỏ tạo ra nó, nhất thời hoảng hốt.
Làm sao mà Lý Diệu không thể nhìn ra thiếu niên đang mất tự nhiên?
Buổi sáng tỉnh lại thấy thiếu niên còn đang ngủ, hắn bèn đi ra ngoài trước, để cho cậu có không gian tiêu hóa mối quan hệ của hai người, không nghĩ tới lúc trở về lều thì thấy bộ đáng yêu level max của thiếu niên, lòng hắn mềm nhũn.
Lý Diệu đi tới cạnh giường, đưa tay sờ sờ trán Lâm Hân.
"Tinh thần tốt hơn chút nào không?"
Lâm Hân ngoan ngoãn gật đầu, mắt nhìn thẳng chăn, không dám nhìn lung tung.
Huyền Minh bay tới giường, vây quanh ổ chăn mà tò mò hỏi: "Tiểu Phá Quân đang làm gì á?"
Nó không hỏi thì không sao, vừa hỏi là Lâm Hân đã loạn tới mặt đỏ tai hồng, "Không...không có làm gì hết."
Thực tế là cậu cũng không biết giải thích hành vi này của mình như thế nào, vừa ngửi thấy tin tức tố của huấn luyện viên trên chăn gối, cậu liền lấy tụi nó quấn quanh cơ thể mình, cảm thấy làm vậy rất là an tâm.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Chẳng lẽ....đây là hành vi xây tổ?" Cơ sở dữ liệu của quả cầu cơ giáp rất lớn, search search vài cái là đã tìm thấy câu trả lời.
Hành vi xây tổ được mô tả là cảm giác thiếu an toàn của Omega, họ thu thập các đồ vật có tin tức tố của Alpha rồi xếp chồng lên nhau, sau đó hít hà để xoa dịu trái tim đang bất an.
Omega mới vừa được đánh dấu đều rất nhạy cảm, thức dậy mà không thấy Alpha, chắc chắn sẽ ôm chăn gối còn sót lại tin tức tố của Alpha vào lòng.
Lâm Hân nghệt mặt ra.
Hành vi....xây tổ?
Đây không phải là bản năng của động vật nhỏ sao?
Con người cũng vậy à?
Quả cầu cơ giáp thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, vừa định phổ cập khoa học cho cậu thì bị ngón tay của Lý Diệu gõ, nó thức thời bỏ đi ý nghĩ trong đầu, nhanh nhẹn bay đi nhường vị trí cho nam chính lên sàn.
Lý Diệu ôn nhu sờ tóc Lâm Hân.
Là hắn không chu đáo, chỉ muốn cho thiếu niên thời gian để suy nghĩ mà quên mất Omega vừa được đánh dấu rất dễ dàng bất an.
"Đói không?" Lý Diệu hỏi.
Lâm Hân gật gật đầu.
Lý Diệu lấy ra một cái áo sơ mi và một cái quần short ở trong nhẫn không gian, "Tạm thời em mặc quần áo của ta trước, chờ buổi chiều đi tới cái hồ kia rồi sẽ tìm hoa tai không gian cho em."
"Ồ." Lâm Hân nhận áo sơ mi, do dự một chút, quay lưng lại không nhìn mặt người đàn ông, nhanh chóng mặc vào.
Áo sơ mi của người đàn ông thực sự quá lớn, cậu mặc vào phải xắn tay áo lên hai vòng nữa, tiếp theo là quần short.
Nhưng, không có quầ.n lót mà mặc thẳng quần short, ở dưới nó cứ mát mát, lạ lắm.
Cậu không được tự nhiên buộc thắt lưng, quần áo miễn cưỡng chỉnh tề.
Tránh đi ánh mắt của người đàn ông, Lâm Hân nhanh chóng xuống giường xỏ dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hắt chút nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt độ, bình tĩnh lại, cậu đứng thẳng dậy nhìn vào gương, vừa nhìn, adrenaline lại tăng lên.
Cổ áo sơ mi mở rất lớn, vết hôn trên cổ và xương quai xanh lộ ra không chừa tí nào, từng cái từng cái như cánh hoa đỏ tươi, mãnh liệt muốn nói cho cậu biết đêm qua cậu đã làm gì.
Thiếu niên nhẹ nhàng hít vào.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Ngoại trừ cắn vào tuyến thể để tiến hành đánh dấu, huyến luyện viên vậy mà còn hạ miệng ở nhiều nơi như vậy?
Tình cảm của hai người đột nhiên tăng vọt, cậu còn chưa kịp tiêu hóa mà đã phát triển tới tầng quan hệ này.
Đầu Lâm Hân choáng váng, ở trong phòng tắm không dám đi ra ngoài.
Cậu ở bên trong thật lâu mà không có động tĩnh, người ở bên ngoài lo lắng gõ cửa.
"Tiểu Hân?"
Lâm Hân hoàn hồn, hoảng loạn trả lời: "Em...em muốn ở trong này tí nữa..."
Âm cuối run rẩy bán đứng tâm tư của cậu.
"Ta vào có được không?" Người đàn ông hỏi.
Lâm Hân hít một hơi thật sâu, làm cho mình tỉnh táo lại.
Cậu không có khả năng trốn tránh người đàn ông cả đời, huấn luyện viên sẽ là người cùng đi với cậu đến hết cuộc đời, nếu như cứ bị cảm xúc ngượng ngùng chi phối, ngược lại sẽ làm mình trông có vẻ giả tạo.
Nghĩ thông suốt, cậu lấy hết can đảm của mình rồi mở cửa phòng tắm.
"Huấn luyện viên, em...." Thiếu niên mới nói một nửa, cả người đã rơi vài một cái ôm ấm áp.
Lý Diệu ôm thiếu niên chen chúc ở cửa phòng tắm, trầm thấp hỏi: "Sợ tôi?"
Thiếu niên hơi mở to hai mắt, lắc đầu, "Không sợ."
Không chỉ không sợ, mà còn rất thích anh.
Suy nghĩ một chút, cậu chủ động ôm người đàn ông, dán đầu lên vai hắn nói: "Xin lỗi...em chỉ là không quen thôi, nhưng em sẽ cố gắng thích ứng với nó!"
Để thể hiện quyết tâm, cậu nhắm mắt lại, kiễng mũi chân lên hôn vào cằm người đàn ông.
Người đàn ông bị cậu ngây thơ thân thân, ánh mắt nhu hòa.
Hắn vốn là muốn khai thông cho thiếu niên, không ngờ thiếu niên đã tự mình thông suốt trước rồi.
Người đàn ông rất hưởng thụ sự thân cận này của Lâm Hân, hắn kề sát tai cậu rồi nói: "Nói nhỏ cho em biết nhé, ta cũng là lần đầu tiên nói chuyện nói yêu đương, cũng rất là căng thẳng."
Lâm Hân không thể tin được mà mở to hai mắt.
Lý Diệu thơm môi của cậu, nói: "Như vậy, tâm lý cảm thấy cân bằng rồi đúng không?"
Lâm Hân chớp chớp mắt, thò tay sờ má người đàn ông.
Hình như có hơi nóng.
Cho nên...huấn luyện viên cũng thẹn thùng?
Chỉ là làn da màu đồng đó, cho dù có đỏ mắt cũng khó mà nhìn thấy.
Biết được bí mật của người đàn ông, Lâm Hân thả lỏng dựa vào người đàn ông.
Lý Diệu hôn lên tóc của cậu, khóe miệng hơi giương lên.
******
Dùng xong bữa sáng, Lý Diệu thu hồi lại cái lều, đang định chạy lại hồ nước tìm hoa tai không gian thì Huyền Minh nói cho họ biết nó phát hiện ra đồ tốt ở gần hang động của dị thú.
Vì vậy, hai người một máy quyết định đi thám hiểm trước.
Cái hang này chỉ sâu khoảng mười mấy mét, ngoại trừ một đống xương người trắng hớn thì không có vật trang trí dư thừa nào khác, làm chỗ ở của dị thú cấp 6, quả thật rất xấu xí.
Chính vì xấu xí mới khiến cho người ta hoài nghi.
Dị thú cấp