Lạc Lạc ôm chặt gối mà nước mắt không ngừng rơi, tại sao mấy tháng trước còn có thể vui vẻ nhưng sao dạo gần đây cứ hay khóc như thế này? Đây không còn là Dương Lạc Lạc vui vẻ hồn nhiên của ngày trước nữa rồi.
- Không biết dạo gần đây cuộc sống của anh ấy vẫn ổn không nhỉ? Đến bây giờ liệu những thù hận đó đã hết hay vẫn còn đọng lại đây...
Có nằm mơ đi nữa, chính cô cũng không nghĩ được rằng mình lại bị chính người mình yêu thương suốt bao nhiêu năm đâm cho một nhát thật đau đớn không thể nói thành lời như thế này.
Rốt cuộc cô gái Hoàng Giai Nhiên gì đó có cái điểm gì tốt mà lại khiến nhiều người ngây ngất đến thế, kể cả một người ngày thường lạnh lùng ít nói giống như Lâm Minh Hạo cũng bị cô ta đánh cắp trái tim như vậy!
- Bé con à, con còn nhỏ như vậy ấy mà phải nhận lấy sự mất mát khi thiếu đi tình yêu thương của ba rồi.
Mẹ có lỗi với con rất nhiều!
Cô tự nghĩ đến cảnh tượng ba mẹ của người ta ngày ngày đưa con đi học.
Gia đình ba người hạnh phúc biết bao nhiêu, có đầy đủ tình yêu thương của cha lẫn mẹ nhưng bây giờ thì nhìn xem? Chưa kịp chào đời thì đã bị ba của nó hất hủi sang một bên mà chẳng có chút thương tiếc gì rồi!
Rồi bỗng chợt nghĩ đến cảnh tượng con của mình bị bạn bè trêu chọc vì không có bố giống hệt như bản thân mình lúc trước, không có cả ba lẫn mẹ nên đành phải tự lực gánh sinh.
Ai có nói gì cũng cố gắng mà quên đi, ít ra bây giờ tiểu Lạc còn có một người mẹ nhưng liệu tình yêu thương của mỗi mẹ có đủ không?
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa được phát ra từ bên ngoài, của phòng cô luôn không khoá lại nên khi gõ cửa thì cánh cửa phòng liền được mở ra rất dễ dàng.
- Con vẫn còn chưa ngủ sao, Lạc Lạc?
Bà Quách thắc mắc nên nhìn cô mà hỏi.
Giờ này cũng gần lờ mờ sáng rồi, đáng lẽ ra phải nằm một giấc cho thỏa mái tinh thần hơn chứ tại sao còn nằm ở đây mơ mơ màng màng không chợp mắt ngủ một giấc.
- Vâng.
Mẹ vào đi ạ!
- Sao mắt con đỏ hoe thế, bộ con vừa khóc à?
Lạc Lạc cứ chối không chịu trả lời thật nhưng chỉ vừa nhìn sơ qua đã biết cô vừa mới khóc, mà không phải ít mà còn là rất nhiều, bởi vậy đôi mắt bây giờ mới sưng húp lên cả này!
- Dạ không đâu ạ, mẹ đừng nghĩ nhiều chỉ là có con gì bay vào mắt con nên con ngứa chút thôi.
Từ trước đến nay, cô luôn là người nói dối dở tệ nhất vậy thì câu nói vừa rồi liệu có đáng tin được không? Hay chỉ vừa phát ngôn ra đã bị người khác bắt chốt mà không hề hay biết gì?
Bà Quách vừa nhìn đã biết rằng cô nói dối nhưng vẫn cố làm như không hề có chuyện gì xảy ra.
Bà vui vẻ cười nói với cô rồi hỏi chuyện về tiểu bảo bảo đang trong bụng.
- Đứa bé dạo gần đây nó có hành con không?
Những người mang thai thường khó khăn trong việc ăn uống và mỗi lần sinh hoạt đều khá khó khăn nhưng sao Lạc Lạc - cô ấy vẫn không có chút dấu hiệu nôn ói đơn giản nhất nữa nhỉ? Điều đó cũng làm bà ấy rất vui bởi vì con mình không bị ốm nghén như vậy thì tốt rồi, không sợ bị hành như bao người khác.
Không ai có thể khổ hơn bà bầu được nữa, tính khí và tất cả mọi chuyện đều rất khác thường.
Từ tính cách đến cách nói chuyện thay đổi chóng cả mặt nhưng ở cô gái này lại không có điều đó.
Mong rằng đứa bé khi cô sinh ra sẽ là một đứa bé hiểu chuyện, không cần biết những câu hỏi vô