Ngay cả Lạc Lạc đứng ở đây cũng không biết chút gì về chuyện này.
Trước giờ cô chỉ nhìn thấy trên mấy tờ báo nói về độ giàu có của tập đoàn Quách Thị nhưng không nghĩ rằng đấy lại chính là của mẹ ruột cô.
Sự thật đúng là tạo cho con người nhiều sự bất ngờ mà! Mới ngày nào từ một người phải đi khắp nơi để tìm công việc nuôi sống chính bản thân, vậy mà bây giờ đã đuợc làm chức cao ngời như vậy rồi!
Cuộc đời giống hệt như một chữ “ngờ” chỉ mới ngày nào không có gì trong tay, ngày hôm nay lại nắm được cả giang sơn rộng lớn.
- Mẹ...mẹ nói vậy là sao? Con không hiểu?Làm sao con có thể nhận...
Học lực của cô cũng không kém cỏi gì mấy người trong đây đâu mà thậm chí còn hơn rất nhiều nữa.
Khi còn đi học ở trường Quốc Tế, Lạc Lạc đã từng được học bổng sang nước ngoài du học nhưng cô không đồng ý vì lúc ấy đã có người trong lòng, cô không nỡ rời xa.
Giá như thời gian có thể quay trở về những tháng ngày ấy thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ! Cuộc sống vui vẻ bình yên, vã lại còn được đi sang một đất nước mới để có thêm nhiều kiến thức.
Chứ không như lúc này, dù có muốn cũng quá muộn màng.
Bởi vậy từ đó cũng xuất hiện ra câu nói “cơ hội không đến với ta quá nhiều lần!” lúc có ngay trong tầm tay thì không biết được tầm quan trọng của nó, đến lúc mất tất cả thì mới chợt nhận ra rằng nó quan trọng đến nhường nào.
Không để Lạc Lạc cảm thấy lạc lõng hay có gì đó e ngại nên bà Quách liền lên tiếng chen ngang vào.
Tại sao phải tự ti với năng lực của mình chứ? Chỉ có những người lười nhát mới thấy đấy là công việc khó khăn mà bản thân không thể vượt qua được!
- Từ ngày hôm nay con sẽ đảm nhiệm chức vụ này.
Không được từ chối đấy nhé, coi như đây chính là món quà mà mẹ dành tặng cho cháu ngoại của ta!
Cùng với đó cũng không ít những câu nói xù xì, bàn tán ở sau lưng cô.
Họ nói cô không xứng với chức vụ này và cũng có nhiều người lên giọng điệu nịnh hót dù vẫn chưa hề biết thực lực cô đến đâu.
- Vậy nhé, con mà từ chối là ta không thèm nhìn mặt đứa cháu ngoại tương lai này nữa đấy!
Nghe thấy vậy, Lạc Lạc cũng đành gật đầu đồng ý.
Không ngờ bà ấy lại một thân một mình suốt gần ba mươi năm nay nhưng vẫn có thể tạo nên một cơ đồ lớn đến như thế! Lớn hơn những gì cô suy nghĩ rất nhiều, cứ ngỡ rằng người mẹ mình tìm kiếm bao lâu nay cũng là người bình thường giống mình chứ nào ngờ được cái gia thế cực khủng như bây giờ.
Kể ra cũng nể phục bà Quách này thật! Có nhiều người, làm ăn hết cả cuộc đời vẫn không có dư được bao nhiêu mà nhìn xem cơ đồ bà ấy đang có đi.
Hèn chi suốt mười mấy năm qua có không biết bao nhiêu cô gái đến đây giả vờ làm con.
Hoá ra mục đích của bọn họ chính là gia thế đáng giá tiền tỉ này.
Tài sản của bà ấy hiện nay không biết ăn đến bao nhiêu đời mới hết nữa cơ đấy!
- Đây là phòng làm việc của con.
Cô nhìn xung quanh căn phòng, quả thật rộng rãi hơn cô tưởng.
Có đầy đủ các loại sách liên quan đến kinh doanh luôn ấy chứ! Còn có cả một mớ bánh trái để dành vào những lúc cô buồn miệng.
Bà bầu thường như vậy, khi bình thường nào thèm khát những thứ này nhưng đến lúc có mang là bắt đầu thèm những thứ linh tinh vô cùng.
- Vâng, nhưng con e rằng mình khó có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà mẹ đã giao ạ...
Dù đồng ý với yêu cầu bà ấy đưa ra nhưng Lạc Lạc vẫn khá lo sợ với những điều đang trước mặt