Mộc Chẩm Khê nhìn Tiếu Cẩn giơ cây kem vị dâu tây đi về phía mình, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Cô vừa định vươn tay nhận lấy, Tiếu Cẩn đột nhiên cúi đầu, thè đầu lưỡi liếm nhẹ cây kem, cau mày nhận xét: "Có vẻ ngọt quá."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tiếu Cẩn mới lộ vẻ hối hận, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Em xin lỗi."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tiếu Cẩn ngước mắt lên, rụt rè nhìn cô rồi lại nhìn sang nhóm người đang xếp hàng trước tiệm đồ ngọt: "Em mua cho chị một cái khác."
"Không cần đâu, quá phiền toái." Mộc Chẩm Khê thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận, cầm lấy cây kem từ tay nàng.
Tiếu Cẩn chân thành nói: "Lần sau em sẽ chú ý."
Mộc Chẩm Khê không nói lời nào, nhìn đầu Tiếu Cẩn đang đội mũ, nghĩ: Sau này, đều sẽ không có lần sau nữa.
Mộc Chẩm Khê nghĩ đến việc sẽ sớm tiễn nàng đi, ngay lập tức cảm thấy cả cơ thể và tinh thần của cô tràn đầy cảm giác tội lỗi và một cảm giác mãnh liệt khác, ngũ vị tạp trần.
Ánh mắt của cô bất giác dịu đi, thậm chí cô không tự chủ được xúc động, chậm rãi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng muốt nhược ngọc của Tiếu Cẩn.
Lành lạnh, trơn nhẫn, giống như men sứ thượng hạng.
Dường như không hề khác biệt so với nhiều năm trước đây.
Tiếu Cẩn đột nhiên nhướng mắt, cố định nhìn cô, trong mắt đột nhiên nổi lên một tia nóng như thiêu đốt.
Chạm vào một cái, đầu ngón tay của Mộc Chẩm Khê khẽ run lên, kiềm chế thu tay lại, bình thản nói: "Trên mặt em có chút bụi bẩn."
Ánh sáng trong mắt Tiếu Cẩn dần dần ảm đạm, cuối cùng trở lại vẻ trong suốt không chút rung động như thường lệ.
Nàng đưa tay sờ vào nơi mà Mộc Chẩm Khê vừa chạm vào, cười nhẹ: "Cảm ơn, bây giờ còn gì nữa không?"
"Không có." Mộc Chẩm Khê liếc quanh khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được rồi." Tiếu Cẩn lại đi tới ôm lấy cánh tay cô.
Mộc Chẩm Khê một tay cho nàng ôm lấy, tay còn lại cầm cây kem.
Cô nghiêng đầu nhìn cây kem đã bắt đầu chảy ra, tìm ra chỗ mà Tiếu Cẩn vừa liếm qua, từ từ dán cánh môi vào.
Khi đến quán cà phê, đã 3 giờ kém 10 phút, cô Hoàng đã đến.
Ngay khi cả hai bước vào cửa, một người phụ nữ vẫy vẫy tay, hô: "Tiếu Cẩn."
Tiếu Cẩn vẻ mặt mờ mịt, siết chặt cánh tay Mộc Chẩm Khê.
"Đây là người tôi muốn dẫn em tới gặp, bạn của em, đừng sợ." Mộc Chẩm Khê thoải mái vỗ vỗ tay Tiếu Cẩn, nhẹ nhàng nói rồi dẫn nàng đi qua.
"Mộc Chẩm Khê."
"Hoàng Giảo."
Hai người tự giới thiệu, bắt tay nhau.
Mộc Chẩm Khê và Tiếu Cẩn ngồi đối diện với Hoàng Giảo.
Hoàng Giảo ngoài ba mươi tuổi, mái tóc ngắn màu nâu sẫm lưu loát, trên người mặc đồ công sở, như một người ưu tú nơi làm việc.
Mộc Chẩm Khê bất động thanh sắc nhìn một vòng, trước tiên cân nhắc nhìn đối phương.
Hoàng Giảo nhìn về phía Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn lễ phép mà xa cách nhìn cô ấy cười.
Hoàng Giảo nhớ tới chuyện nàng nhờ vả mình, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.
Thật ra, không cần Tiếu Cẩn nhờ vả cô ấy, việc này thực sự cô ấy không làm được.
Nếu Mộc Chẩm Khê thực sự hỏi cô ấy, cô ấy sẽ đến tìm chị họ của Tiếu Cẩn.
Mộc Chẩm Khê đẩy thực đơn cho Tiếu Cẩn, nói với Hoàng Giảo: "Em muốn nói chuyện với chị về vấn đề của Tiếu Cẩn."
Hoàng Giảo trông nghiêm túc: "Em nói đi."
Tiếu Cẩn lật thực đơn, giả vờ như mình không tồn tại.
Mộc Chẩm Khê nói ngắn gọn về vụ tai nạn giao thông, ngước nhìn Hoàng Giảo: "Chị có biết em ấy sống ở đâu không?"
Hoàng Giảo lắc đầu: "Chị không biết."
Mộc Chẩm Khê hơi ngạc nhiên, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, tiếp tục hỏi: "Vậy chị có thể liên lạc với người biết địa chỉ của em ấy không?" Để giải thích mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Mộc Chẩm Khê nói với vẻ mặt ủ rũ, "Tiếu Cẩn mất đi 10 năm ký ức, hiện tại giống như một tờ giấy trắng.
Thật nguy hiểm nếu để em ấy một mình.
"
Hoàng Giảo dao động, không thể không nhìn Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn đột nhiên nói: "Mộc Chẩm Khê."
Mộc Chẩm Khê và Hoàng Giảo nhìn qua cùng lúc.
"Có chuyện gì vậy?" Mộc Chẩm Khê hỏi.
Tiếu Cẩn khó hiểu nhìn thực đơn: "Chị muốn uống gì? Em không biết chọn món gì, chị tự chọn đi."
Mộc Chẩm Khê tự nhiên nhận lấy, cúi đầu xuống: "Để tôi xem một chút."
Tiếu Cẩn thừa dịp Mộc Chẩm Khê không chú ý, ngước mắt lên trầm tĩnh khẽ liếc nhìn Hoàng Giảo.
Ánh mắt của nàng căn bản không giống như những gì Mộc Chẩm Khê đã nói, một tờ giấy trắng.
Hoàng Giảo đánh trống trong lòng, hối hận vì đã bị cuốn vào.
Cô ấy lo lắng việc giúp đỡ Tiếu Cẩn sẽ ngược lại làm hại nàng, nhưng cũng lo lắng Tiếu Cẩn sẽ ghét cô ấy vì xử lý không đúng.
Hoàng Giảo nhấp một ngụm cà phê, thở nhẹ.
Mộc Chẩm Khê nhìn thoáng qua, không yên lòng, tùy ý hỏi: "Em muốn gọi món gì?"
Giọng điệu của Tiếu Cẩn rất nhanh, ngay cả ánh mắt cũng trở lại vẻ trong sáng và ngây thơ: "Em gọi một ly cà phê Latte."
Mộc Chẩm Khê nói với người phục vụ: "Hai ly cà phê Latte."
Hoàng Tiêu trầm ngâm nhìn vào Mộc Chẩm Khê và Tiếu Cẩn, ánh mắt hơi chuyển động, quan hệ giữa hai người này...!
Giao tình của Hoàng Giảo và Tiếu Cẩn không thể coi là thân thiết.
Có một lần, chị họ của Tiếu Cẩn tìm cô ấy, nói có một người em họ vừa về nước, muốn tìm một đối tượng thích hợp, hỏi cô ấy có biết ai hay không.
Ân Tiếu Lê và Mộc Chẩm Khê là chị em tốt, rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Mộc Chẩm Khê, khắp vòng bạn bè đều biết cô ấy muốn làm bà mai.
Hai người đều là tìm bạn gái, bản thân có điều kiện ưu tú như vậy, đây không phải là duyên phận sao, ngay lập tức trùng khớp với nhau.
Nói cách khác, Hoàng Giảo chính là người mai mối.
Ai biết rằng hai người vừa gặp nhau ngày đầu tiên đã xảy ra tai nạn giao thông, hiện tại còn tạo ra tình huống như vậy.
Sau khi Mộc Chẩm Khê gọi cà phê, quay lại chủ đề: "Chị Hoàng, chị có thể liên lạc với người biết địa chỉ của em ấy không?"
Hoàng Giảo nói với vẻ mặt khó xử: "Trước đây, em ấy không nói với chị."
Mộc Chẩm Khê trở nên nghi ngờ, cô bây giờ hoài nghi Hoàng Giảo và Tiếu Cẩn không có giao tình tốt như vậy, thực sự muốn giao Tiếu Cẩn cho cô ấy sao?
Cô nghiêng đầu nhìn Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn cong mắt nhìn cô.
Những ngón tay giấu dưới bàn của Hoàng Giảo siết chặt, nói với vẻ bình thản: "Mặc dù chị đã quen em ấy nhiều năm, nhưng trước đây em ấy đều ở nước ngoài.
Sau khi trở về, tự thuê nhà ở một mình, cũng chưa bao lâu nên chị chưa từng đến nhà của em ấy.
"
Quen biết nhiều năm? Trái tim của Mộc Chẩm Khê ổn định