Trong lòng Hoàng Giảo hiện lên một ý nghĩ khả nghi, buột miệng hỏi: "Em không bị mất trí nhớ à?"
Tiếu Cẩn cười cười rất nhạt, từ chối cho ý kiến.
Hoàng Giảo cảm thấy kỳ lạ, không giống so với lần đầu tiên gặp nàng, nhưng không thể nhận ra khác biệt ở chỗ nào, dù sao thì cô ấy cũng không quen lắm.
Tiếu Cẩn chân thành nhìn cô ấy, giọng điệu thỉnh cầu, nhưng lại cho người khác cảm giác không thể từ chối: "Chị Hoàng, đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay của chúng ta, kể cả chị họ của em."
Vẻ mặt của Hoàng Giảo xoắn xuýt.
Không nói cho người khác biết cũng không sao, cô ấy cũng không phải là người lắm mồm, nhưng nếu không nói với chị họ của nàng, cô ấy không yên tâm.
Dù sao Tiếu Cẩn là được chị họ nàng giới thiệu, bị tai nạn giao thông, còn xảy ra chuyện lớn bị mất trí nhớ như vậy...
Tiếu Cẩn thấy cô ấy bối rối liền chủ động lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số điện thoại của Lư Linh trong danh bạ, bấm gọi.
"Chị họ, chị đang ở đâu vậy? Đi công tác? Em có chuyện muốn nói với chị." Tiếu Cẩn nói nhỏ, "Hai ngày trước em bị va quẹt khi lái xe, không sao đâu, chị đừng lo lắng.
Chị đang bận, không cần trở về, chị Hoàng chăm sóc em hai ngày.
Đúng vậy, chị Hoàng Giảo..."
Cuối cùng, Tiếu Cẩn cũng đưa điện thoại cho Hoàng Giảo.
Hoàng Giảo và Lư Linh nói vài câu, cuối cùng cũng an tâm.
Tiếu Cẩn cất điện thoại, gật đầu với Hoàng Giảo, giọng điệu nhẹ nhàng cám ơn: "Đã làm phiền chị, chị Hoàng."
Hoàng Giảo khoát tay: "Không phiền, không phiền."
"Hôm khác em sẽ mời chị và chị họ cùng nhau ăn cơm." Tiếu Cẩn ngửa đầu nhìn sắc trời, lịch sự chào tạm biệt, "Chị Hoàng, em còn có việc phải làm, em đi trước đây."
Hoàng Giảo không biết nàng bị mất trí nhớ thật hay giả, quan tâm hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Tiếu Cẩn trả lời: "Trở về nơi ở của em."
"Chị đi cẩn thận."
"Chị biết rồi."
Hoàng Giảo không nói thêm nữa, nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng đầy nghi ngờ.
Đây rốt cuộc là mất trí nhớ? Hay vẫn là không mất trí nhớ? Ngoài ra, mối quan hệ giữa nàng và đối tượng xem mắt kia là gì?
Tiếu Cẩn đi đến ven đường chờ xe.
Vốn dĩ, nàng muốn học theo Mộc Chẩm Khê dùng ứng dụng gọi xe, nhưng vừa lấy điện thoại ra lại cất đi.
Nhìn ngựa xe như nước trước mắt, giống như nhìn bạn bè đã lâu không gặp.
Ánh mắt rưng rưng của Mộc Chẩm Khê khi mới đứng dậy, bất ngờ hiện lên trước mắt nàng.
Tiếu Cẩn vẻ mặt thẫn thờ, đứng sững sờ.
Cho đến khi một chiếc taxi dừng bên đường, tài xế hạ cửa kính xe xuống hỏi cô đi đâu, Tiếu Cẩn mới lưu loát mở cửa sau, ngồi xuống, đọc từng chữ rõ ràng: "Công viên Cảnh Thái."
Đây là địa chỉ nàng đã nhớ kỹ trước khi xóa thông tin liên hệ của bên môi giới.
Quyết tâm đuổi nàng đi của Mộc Chẩm Khê quá mạnh mẽ, Tiếu Cẩn nhân cơ hội này quay lại xem có manh mối gì trong nhà không.
Nàng nhớ ra một vài điều, đó là cảnh tượng vụ tai nạn giao thông ngày hôm đó.
Chiếc xe tải nhỏ đột ngột lao ra, va chạm dữ dội, máu tươi trong tầm mắt, còn có...
Tiếng khóc khàn giọng của Mộc Chẩm Khê.
Tiếu Cẩn dùng móng tay nhéo vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn những tòa nhà đang lui dần bên ngoài cửa sổ.
Tài xế đỗ xe ở cổng tiểu khu, Tiếu Cẩn không thành thạo với thanh toán điện tử, theo thói quen lấy ví ra, khi mở ra mới phát hiện bên trong có một xấp tiền giấy không biết nằm trong đó từ lúc nào.
Ngón tay Tiếu Cẩn lướt nhẹ qua xấp tiền, trong mắt lóe lên tia ấm áp, đường nét trên khuôn mặt dịu xuống.
Nàng đóng ví lại, lấy điện thoại ra, thanh toán từng bước dưới sự hướng dẫn của tài xế, đẩy cửa xuống xe.
Có thẻ cổng và chìa khóa trong túi xách, Tiếu Cẩn bước vào tiểu khu mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Nàng cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, lần theo các biểu báo tìm ra tòa nhà nàng sống.
Tiểu khu hiện tại cao cấp hơn trước rất nhiều, Tiếu Cẩn nhớ lại hành động trước đây của Mộc Chẩm Khê, quẹt thẻ thang máy, nhấn số tầng.
Tầng 30.
Một tầng có 2 căn hộ, giúp Tiếu Cẩn tiết kiệm thời gian đi từ nhà này sang nhà khác.
Cánh cửa căn nhà nàng thuê cũng được trang bị khóa điện tử, có bảo hiểm kép vân tay và mật khẩu số.
Vân tay thì được rồi, nhưng mật khẩu thì nàng không biết.
Tiếu Cẩn đứng ở cửa một lúc, ánh mắt nàng từ từ lắng đọng.
Nàng mím môi nhập một dãy số, sinh nhật của Mộc Chẩm Khê.
891014.
Nàng nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị trên ổ khóa cửa không chớp mắt.
Đèn báo chuyển từ đỏ sang xanh, mở ra.
Ý cười nhàn nhạt thoáng qua mắt Tiếu Cẩn.
Nàng mở cửa, bước vào, bật ngọn đèn trên tường để chiếu sáng phòng khách rộng lớn.
So với ngôi nhà nhỏ hai phòng đơn giản nhưng được bố trí ấm cúng của Mộc Chẩm Khê, ngôi nhà này trông đặc biệt trống trải và lạnh lẽo.
Màu sắc chủ đạo là xám trắng, vì không có người ở trong một tuần qua nên có một lớp mỏng bụi mỏng trên sàn nhà và bàn trà.
Tiếu Cẩn lấy một đôi dép trong tủ giày, từ cửa trước bước vào.
Nàng liếc qua bình hoa bách hợp đã héo khô trên bàn ăn, đi về phía một căn phòng đóng cửa trước mặt.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cái giường lớn, trong phòng bài trí cũng không có gì, nói đơn giản thoải mái, không bằng nói là quạnh quẽ, ngoại trừ cái giường lớn thì không có đồ vật gì dư thừa.
Trên bàn cạnh giường ngủ, có một cuốn sách dày hơn cục gạch, Tiếu Cẩn tiến lên lật xem.
Tất cả đều bằng tiếng Anh, đây vốn là sách Văn học lý luận tương đối do một học giả người Mỹ viết, bên trong cũng được đánh dấu không ít bằng tiếng Anh, chính là chữ viết tay của nàng.
Trong phòng không tìm thấy vật gì có giá trị, Tiếu Cẩn mở cửa phòng làm việc cạnh phòng ngủ, giật mình khi ngước mắt lên.
So với phòng ngủ, phòng làm việc này giống như nơi người sinh hoạt, có ghế sô pha, chăn màn, đèn sàn.
Dưới cửa sổ đầy nắng của phòng làm việc, có một tấm thảm len dày, ở góc xa bên trong có một chiếc ghế sô pha lười.
Chiếm cả bức tường là một giá sách, bàn làm việc lớn hơn so với bàn học bình thường, trên đó ngoài máy tính còn có vài cuốn sách được trải ra.
Màn hình máy tính tối đen, nhưng vẫn còn đèn báo chuột, hiển nhiễn vẫn ở chế độ chờ.
Nàng không phải là một người lười biếng, không khó để suy đoán nàng đã sử dụng máy tính trước khi ra khỏi nhà vào ngày hôm đó, những cuốn sách đó có thể dự định quay trở về rồi đọc tiếp.
Tiếu Cẩn bật màn hình máy tính lên, vì phải chờ lâu nên cần điền mật khẩu vào để mở máy.
Nàng không ngần ngại nhập dãy số giống như mật khẩu khóa cửa lúc nãy, màn hình không ngoài dự đoán được mở ra.
Trên mặt bàn là luận văn được viết một nửa đang mở ra: "So sánh và nghiên