"Cô...!Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?"
Câu nói này thường được thấy trong nhiều dịp trò chuyện khác nhau, nó đã quá lỗi thời.
Ngay từ hàng trăm năm trước, Giả Bảo Ngọc cũng từng nói "Muội muội này ta đã từng gặp rồi!" Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Mộc Chẩm Khê khi Ân Tiếu Lê nói điều này là tiến lên phía trước hai bước, đẩy vai cô ấy ấn vào ghế, nói với một âm lượng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: "Cậu có thể đừng làm loạn được không?"
(* Giả Bảo Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần.)
Cậu có thể tự nhận thức một chút mình là gái thẳng hay không?
Ân Tiếu Lê vung tay đầu hàng: "Tớ không có làm loạn, thật sự tớ thấy cô ấy rất quen."
Mộc Chẩm Khê nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu gặp người đẹp nào cũng đều thấy quen mắt."
Ân Tiếu Lê ngượng ngùng sờ sờ mũi, thừa nhận: "Cậu nói cũng đúng." Ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải, lần này không phải tớ nói nhảm, thật sự nhìn rất quen nha."
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không tin, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu nên thành thật với tớ một chút."
Ân Tiếu Lê đã biết Mộc Chẩm Khê nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai năm đầu, hiếm khi cô ấy nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghị của cô, vĩnh viễn đều là bộ dáng hững hờ, gặp chuyện không hoảng sợ.
Ân Tiếu Lê bật cười, xem ra tình cảm còn đọng lại rất sâu đậm?
Không cần biết sự quen mắt ấy đến từ đâu, nhưng Ân Tiếu Lê thật sự không nhớ được đã gặp qua đối phương lúc nào, vì vậy, cô ấy nghe lời gật đầu nói: "Được rồi." Cô ấy lại nhìn về phía sau, "Ánh mắt của mối tình đầu bạn gái của cậu đều như muốn giết tớ, cậu còn không tránh xa tớ một chút đi?"
Mộc Chẩm Khê vô cảm: "Còn có, đừng gọi em ấy là mối tình đầu bạn gái của tớ, em ấy có tên."
Ân Tiếu Lê đồng ý, ra hiệu "OK".
Mộc Chẩm Khê lùi hai bước ngồi vào chỗ của mình.
Ân Tiếu Lê mỉm cười nhìn Tiếu Cẩn: "Tiến sĩ Tiếu."
Mộc Chẩm Khê: "......"
Tiếu Cẩn học theo, tao nhã lịch sự trả lời: "Phóng viên Ân."
Phóng viên Ân nghẹn lời.
Trong mắt của Mộc Chẩm Khê tràn ra ý cười.
Sau đó, Ân Tiếu Lê cười nói, "Tiếu Cẩn, đúng không?" Cô ấy nhìn Mộc Chẩm Khê lần nữa, nói: "Lúc trước hai người các cô xem mắt là do tôi và Hoàng Giảo sắp xếp."
Cái này Tiếu Cẩn thật sự không biết, nhưng bây giờ quan hệ của nàng và Mộc Chẩm Khê thế này, nói cảm ơn lại cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.
Ân Tiếu Lê lẩm bẩm: "Thật là trùng hợp, cô nói xem trên thế giới này có nhiều người như vậy, tại sao hai người lại gặp nhau?"
Khi nói câu này, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của người kia.
Là một phóng viên, cô ấy cần phải có năng lực quan sát mọi thứ, nhưng cô ấy không nhìn thấy bất kỳ sự dao động nào trong mắt Tiếu Cẩn.
Thực sự mất trí nhớ sao?
Ân Tiếu Lê suy tư, lại nói thêm: "Cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ* sao?"
(* Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Được tạm dịch là:
"Có duyên nghìn dặm xa còn gặp,
Không duyên trước mặt vẫn cách lòng.")
Khóe môi của Tiếu Cẩn hơi nhếch lên không rõ ràng, nhưng nàng vẫn không trả lời như cũ.
Ân Tiếu Lê nheo mắt, nhìn Mộc Chẩm Khê ở một bên miệng nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Người này có phải đang đùa giỡn Mộc Chẩm Khê hay không, cô ấy không rõ ràng, nhưng có lẽ là còn thích cô, ít nhất trong giai đoạn có hảo cảm.
Làm sao một mình cô ấy có thể nói chuyện được, Ân Tiếu Lê đẩy thực đơn qua, nói: "Gọi thêm chút nữa đi, ra ngoài uống trà chiều, trò chuyện nhiều chán lắm."
Tiếu Cẩn đưa thực đơn cho Mộc Chẩm Khê.
Ánh mắt của Mộc Chẩm Khê ra hiệu cho nàng gọi món, Tiếu Cẩn không câu nệ cầm lấy, rũ mi xem thực đơn.
Ân Tiếu Lê nhân cơ hội nhìn kỹ Tiếu Cẩn.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, cổ áo được nới lỏng hai nút áo, đường nét xương quai xanh dưới cổ áo rõ ràng tinh xảo, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
Ân Tiếu Lê hơi nghiêng người sang một bên, bởi vì đối phương tập trung làm cho đường sống mũi hấp dẫn hơn.
Lại nhìn dáng người...!
Cô ấy nhẹ nhàng hít một hơi.
Mộc Chẩm Khê rốt cuộc đang nghĩ gì? Ân Tiếu Lê nâng cằm lên nghĩ, một đại mỹ nhân như vậy lắc lư trước mặt mình mỗi ngày, làm sao có thể nhịn được? Nhân sinh đắc ý tu tận hoan* nha.
Nếu không phải biết Mộc Chẩm Khê nhiều năm, cô ấy sẽ thực sự nghi ngờ xu hướng tính dục của cô là thẳng.
(* Câu thơ trong bài thơ Thương tiến tửu của nhà thơ Lý Bạch:
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Dịch nghĩa: Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng.)
Đừng nói Mộc Chẩm Khê, chính mình gặp được mỹ nhân như vậy, có thể ngày đêm hòa thuận với nhau, nói không chừng cũng sẽ động tâm.
Cô ấy không quan tâm nam hay nữ, dáng dấp đẹp mắt sẽ thích.
Hiện tại, cô ấy chỉ ngủ với đàn ông, sau này nếu có cơ hội gặp được đại mỹ nhân thì cũng không phải là không cong được.
Ân Tiếu Lê khó khăn kéo suy nghĩ đang thả bay trong đầu mình về, Mộc Chẩm Khê không phải là một người phóng túng như mình.
Về lý do, cô ấy phải giúp Mộc Chẩm Khê thoát khỏi người kia.
"Xôi gà lá sen trân châu* có được không?" Mộc Chẩm Khê nhàm chán đếm những đường kẻ sọc trên khăn trải bàn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
(* Món này nè mọi người, mình lỡ tìm nó vào lúc 1h sáng và mình muốn truyền sự thèm ăn này đến mọi người.)
Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn thực đơn trong tay Tiếu Cẩn, thản nhiên nói: "Đều được."
Tiếu Cẩn nhận thấy sự lơ đễnh của cô, trầm ngâm hỏi: "Chị không thích ăn cái này à?"
Mộc Chẩm Khê lắc đầu nói nhỏ: "Không có, tôi không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, không phải em cũng biết sao?" Cô nói quá nhanh, nói xong mới cảm thấy lời nói của mình vượt quá mối quan hệ hiện tại của hai người.
Những đứa trẻ nhà nghèo như Mộc Chẩm Khê đã sớm tần tảo, bươn chải kiếm củi, gạo, dầu, muối từ khi còn nhỏ.
Có thể ăn no đã cảm thấy thỏa mãn, làm gì lo lắng đến việc cái gì ăn được, cái gì không ăn được.
Ngay cả bây giờ, cô có thể đến nhà hàng Michelin tiêu phí không chớp mắt, nhưng đối với cô, nó không khác gì một tô mì nước ăn ở quán ven đường.
Ánh mắt của Tiếu Cẩn dừng lại ở trên mặt cô trong một giây, sau đó nàng lại cúi đầu xuống, nói: "Vậy thì em sẽ tùy tiện gọi."
Mộc Chẩm Khê: "Ừ."
Cô tiếp tục đếm những đường kẻ sọc trên khăn trải bàn, nhưng lần này cô không thể bình tĩnh được nữa.
Cô lén nhìn Tiếu Cẩn, thấy nàng đang cầm bút chọn món, thỉnh thoảng lại xoay những bông hoa giữa các ngón tay.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Mộc Chẩm Khê cúi đầu, cầm lấy điện thoại mở khóa, tin nhắn đến từ Ân Tiếu Lê đang ngồi đối diện:
[Cậu vẫn làm được chứ? Tròng mắt đều dính chặt vào người ta [thở dài]]
Mộc Chẩm Khê: "......"
Cô có rõ ràng như vậy không?
Mộc Chẩm Khê nhấp vào một trò chơi nhỏ trên điện thoại, chán nản buồn bực giết thời gian.
"Xôi gà lá sen trân châu, sườn heo hấp sốt đậu đen, xíu mại tôm, bánh móng ngựa Quế Lâm, những món này thôi." Tiếu Cẩn trả lại thực đơn cho Ân Tiếu Lê, "Cô Ân, xem có gọi món gì thêm không?"
Ân Tiếu Lê gọi thêm ba ly trà sữa, một dĩa bánh cuốn, người phục vụ cầm lấy thực đơn.
Bữa ăn lên món rất nhanh, chờ đồ ăn lên rồi, Ân Tiếu Lê lại mở ra máy hát một lần nữa.
"Tiếu...!Cẩn." Cô ấy uốn lưỡi trước khi gọi tên Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn dừng đũa, ngước mắt lên nhìn cô ấy.
Khi người khác nói chuyện thì nên nhìn vào mắt đối phương, đây là phép lịch sự cơ bản.
Ân Tiếu Lê vội vàng xua tay: "Đừng nghiêm túc như vậy, cô cứ ăn đi."
Tiếu Cẩn không nhúc nhích: "Cô nói đi."
Ân Tiếu Lê ra quân chưa thắng mà đã tự thấy lúng túng rồi*.
Cô ấy cười một tiếng để giải tỏa, nói: "Tôi nghe Chẩm Khê nói cô bị mất trí nhớ?"
(* Mượn vế của câu thơ trong bài thơ Thục tướng của nhà thơ Đỗ Phủ:
出師未捷身先死Xuất sư vi tiệp thân tiên tử.
Ra quân chưa thắng thân đã chết.)
Chẩm Khê?
Tiếu Cẩn đánh giá xưng hô này trong lòng, hình như nàng cũng không thể nào gọi như thế.
Nàng mỉm cười, nói: "Đúng vậy."
Ân Tiếu Lê hỏi tiếp: "Vậy cô có kế hoạch gì không?"
Tiếu Cẩn liếc mắt nhìn Mộc Chẩm Khê, khẽ cắn đầu lưỡi, nói: "Mộc Chẩm Khê nói sẽ để tôi ở lại cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ."
"Ồ." Ân Tiếu Lê mỉm cười, "Vậy nếu cô không bao giờ khôi phục được trí nhớ thì sao? Ví dụ như dăm ba năm, chẳng lẽ hai người luôn ở chung à?"
Tiếu Cẩn tự nhủ trong lòng, nếu như vậy thì tốt rồi.
Tiếu Cẩn nói: "Đến lúc đó lại tính sau, chắc là không lâu như vậy."
Ân Tiếu Lê nhấp một ngụm trà sữa nóng, cười tủm tỉm: "Trước đó, tôi cũng đã nhắc nhở Mộc Chẩm Khê rồi.
Cô nói xem, ngộ nhỡ cậu ấy quen bạn gái mới, trong nhà còn có một người khác, dễ làm bạn gái hiểu lầm lắm."
Nụ cười trên mặt Tiếu Cẩn duy trì hơi khó khăn.
Mộc Chẩm Khê cũng nhíu mày, nhìn Ân Tiếu Lê đầy thắc mắc.
Ân Tiếu Lê đáp lại cô một ánh mắt yên tâm.
Trên mặt Ân Tiếu Lê mỉm cười, nhưng thật sự là từng bước ép sát: "Bạn học Tiếu Cẩn, cô nói có đúng hay không?"
Tiếu Cẩn nắm chặt hai tay dưới bàn, cười nói: "...!Ừ."
Ân Tiếu Lê dựa lưng vào thành ghế, nói với giọng nghiêm túc: "Vì vậy, cô vẫn nên lên kế hoạch trước.
Chẩm Khê là người tốt, có mấy lời cậu ấy không thể nói ra.
Tôi là bạn của cậu ấy, tôi nói thay cậu ấy vậy."
Mộc Chẩm Khê không ngừng nháy mắt với Ân Tiếu Lê.
Ân Tiếu Lê mặc kệ cô.
Nếu muốn chấm dứt thì phải chấm dứt sạch sẽ, còn vấn vương không dứt như vậy làm gì?
Ân Tiếu Lê: "Cô nên biết rằng hai người đã quá khứ rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cô ——"
Sắc mặt của Tiếu Cẩn trở nên khó coi.
Cô ấy còn chưa kịp nói xong đã bị Mộc Chẩm Khê ngắt lời, thần sắc thản nhiên nói: "Còn chưa ăn được cái gì, đều lạnh cả rồi."
Ân Tiếu Lê thở dài trong lòng.
Hai câu vừa rồi cũng không tính là nặng lời, vậy mà Mộc Chẩm Khê đã thấy đau lòng.
Cũng không cần Tiếu Cẩn gài bẫy, Mộc Chẩm Khê đã tự trói mình lại, đưa đến trước mặt người ta.
Ân Tiếu Lê dùng đũa công khai gắp cho Tiếu Cẩn một miếng sườn, cười nói: "Xin lỗi, mấy miếng sườn này khá ngon, cô có thể ăn thử."
Tiếu Cẩn thì thào: "Cảm ơn."
Mộc Chẩm Khê rũ mắt không nói lời nào.
Ân Tiếu Lê cắn hai miếng, cầm điện thoại lên gửi cho cô một tin nhắn: [Tớ không biết cô ấy có gài bẫy cậu hay không, nhưng cô ấy nhất định còn thích cậu, hơn nữa là rất rất thích]
Mộc Chẩm Khê thấy điện thoại sáng lên nhưng không cầm lên nhìn.
Tiếu Cẩn ngồi bên cạnh cô, cô hơi lo lắng Tiếu Cẩn sẽ nghĩ rằng cô bày mưu tính kế để Ân Tiếu Lê nói ra những lời kia.
Lý trí nói với cô rằng sự quyết đoán của Ân Tiếu Lê là đúng, nhưng cô không thể làm điều đó.
Cô đã cố gắng hết sức để bản thân không bị thu hút lần nữa, cô không cách nào nói ra.
Ân Tiếu Lê thấy cô như vậy cơ bản cũng hiểu, không cách nào khác ngoài việc yên lặng theo dõi diễn biến, chờ đến lúc Mộc Chẩm Khê cần cô ấy làm thùng rác trút bầu tâm sự.
Nhưng mà...!
Sau khi thanh toán, Ân Tiếu Lê kéo cánh tay của Mộc Chẩm Khê, nói với Tiếu Cẩn: "Tôi có vài lời muốn nói với Mộc Chẩm Khê.
Cô ra cửa trước đợi cậu ấy một lúc đi."
Tiếu Cẩn đi đến cửa, đưa lưng về phía họ.
Mộc Chẩm Khê hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ân Tiếu Lê quơ quơ tay trước mắt cô, bất lực nói: "Cậu có thể tạm thời rời mắt khỏi mối tình đầu bạn gái của cậu được không?"
Mộc Chẩm Khê quay mặt lại, hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Ân Tiếu Lê nhìn cô hồi lâu, mới nghiêm túc đặt câu hỏi: "Nếu tớ cùng mối tình đầu bạn gái của cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Mộc Chẩm Khê quay đầu rời đi.
Ân Tiếu Lê kéo cô lại, ha ha nói: "Chỉ đùa chút thôi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc với cậu."
Mộc Chẩm Khê nhịn xuống tính khí nóng nảy, đứng yên chờ.
Ân Tiếu Lê trầm giọng nói: "Tớ tặng cậu một câu nói, hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.*"
(* Hai câu thơ trong bài thơ Kim lũ y (Áo kim tuyến) của nữ nhà thơ Đỗ Thu Nương.)
Mộc Chẩm Khê nheo mắt nói: "...!Lại là nói đùa?"
Ân Tiếu Lê nhìn cô chằm chằm, nói: "Không phải, tớ nói thật đấy.
Đời người có bao nhiêu năm, mỗi ngày chúng ta còn sống, là từng bước đến gần cái chết.
Nếu cậu không bỏ xuống được, vậy không bằng cầm lên một lần nữa, không cần tra tấn chính mình."
Mộc Chẩm Khê nhìn vào đôi mắt của cô ấy, trong mắt hơi gợn lên tia sáng.
Một lúc lâu sau, cô khẽ cong môi dưới, nhìn như tự giễu lại như buồn cười, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
"Cám ơn ý tốt của cậu, tớ trở về."
Mộc Chẩm Khê gật đầu với cô ấy, từng bước đi về phía cửa.
Ân Tiếu Lê nhìn theo bóng lưng cô đơn của cô, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy rằng cô ấy không hiểu Mộc Chẩm Khê chút nào.
Không, phải nói là qua nhiều năm như vậy, cô ấy đều không thực sự hiểu Mộc Chẩm Khê.
Ân Tiếu Lê gặp Mộc Chẩm Khê khi cô ấy vẫn còn học đại học, không phải ở Lâm Thành mà ở một thành phố khác.
Lúc đó, Mộc Chẩm Khê độc lai độc vãng, trầm mặc ít nói, làm thu ngân ở siêu thị, làm việc trong nhà máy, còn làm chuyển phát nhanh.
Xem như có duyên phận, Ân Tiếu Lê ngẫu nhiên gặp cô nhiều lần.
Từ nhỏ cô ấy đã cuồng sắc đẹp, nhìn thấy chị gái này đẹp mắt nên tiếp cận Mộc Chẩm Khê, dần dần hai người trở nên quen thuộc với nhau.
Nói về việc sau này Mộc Chẩm Khê làm họa sĩ game, chính là Ân Tiếu Lê đã khai sáng cho cô.
Có một