Nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ân Tiếu Lê liền biến mất, cô ấy vẫn còn một bản thảo cần viết, không có thời gian để khuấy động tình cảm của hai người này.
Đã gặp qua Tiếu Cẩn ở đâu nhỉ?
Buổi phỏng vấn? Quán bar? Hay là đúng như Mộc Chẩm Khê đã nói, người nào xinh đẹp mình đều thấy quen mắt?
Ân Tiếu Lê khẽ hừ một tiếng, nheo mắt lại, trầm tư trở về nhà.
"Tôi sẽ lái xe tới đây." Mộc Chẩm Khê để Tiếu Cẩn đứng đợi ở bên đường một lúc, cô đi lấy xe.
Tiếu Cẩn nghe lời cho hai tay vào túi, đứng ở ven đường trước cửa nhà hàng chờ Mộc Chẩm Khê.
—— Đi thôi.
—— Em sẽ đưa chị về nhà.
—— Em sẽ lái xe tới đây.
Tiếu Cẩn khẽ chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe đang chạy tới cách đó không xa đan xen với những hình ảnh trong trí nhớ.
Mộc Chẩm Khê dừng xe lại, mở cửa chỗ ghế lái phụ, một lúc sau không thấy ai di chuyển.
Cô hạ cửa kính xe, nghi ngờ nhìn người kia: "Tiếu Cẩn?"
Tiếu Cẩn im lặng mở cửa rồi lên xe, thắt dây an toàn.
Khởi động.
Tiếu Cẩn đột nhiên nói: "Lái chậm một chút."
Mộc Chẩm Khê: "Hả?"
Tiếu Cẩn nắm chặt dây an toàn, bờ môi hơi tái nhợt nói: "Chú ý an toàn."
Mộc Chẩm Khê nói: "Được rồi." Cô lái xe vào làn, đến khi đã vững vàng, cô nhìn về phía trước, hỏi: "Em có chỗ nào khó chịu sao?
Tiếu Cẩn nói: "Có một chút, dạ dày hơi khó chịu."
Mộc Chẩm Khê: "Tôi đưa em đến bệnh viện nhé?"
Tiếu Cẩn: "......"
Mộc Chẩm Khê nói đi bệnh viện là do quan tâm quá nên sốt ruột.
Dựa theo suy nghĩ của người khác, người bình thường bị đau bụng sẽ không lựa chọn đến bệnh viện, họ sẽ chọn uống thuốc hoặc chịu đựng đến khi khỏi.
Nhưng khi nói đến từ bệnh viện, Mộc Chẩm Khê nhớ ra một điều quan trọng.
Cô dừng lại trước đèn đỏ, không để ý đến Tiếu Cẩn đột nhiên cau mày, xóa định vị điện thoại, thay đổi điểm đến.
"Em không sao, không cần đi bệnh viện." Tiếu Cẩn nhìn rõ địa chỉ mới, vội vàng nói.
Đèn xanh.
Mộc Chẩm Khê nhả phanh, chú ý quan sát trái phải.
Tai nạn giao thông lần trước cũng khiến cô bị ám ảnh, từ từ tăng tốc, nói: "Không phải chuyện dạ dày, là đầu của em.
Tôi đưa em đi kiểm tra lại, sẵn tiện chụp CT não, xem em bị đau đầu là do tật xấu gì."
Lần đầu tiên bị đau, Mộc Chẩm Khê nhớ kỹ muốn đưa nàng đi kiểm tra sức khỏe, sau này bận rộn làm cô suýt quên mất.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn hôm nay là được.
Mọi người đều tự nhiên có cảm giác sợ hãi đối với việc khám bệnh và bệnh viện, Tiếu Cẩn cũng vậy.
Sau khi nghe điều đó, nàng không thể không hỏi: "Em sẽ không gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào, đúng không?"
Mộc Chẩm Khê hai tay nắm chặt tay lái, trấn an nói: "Sẽ không có chuyện gì."
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì sao?
Bản thân cô cũng trở nên lo lắng, cô nói một lần nữa: "Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng."
Hai người đi đăng ký.
Đầu tiên cho Tiếu Cẩn kiểm tra lại, nói vết thương đã lành, không có vấn đề gì.
Sau đó lại đi chụp CT, bác sĩ bấm rất nhiều phim trên tay.
Viết báo cáo cần nhiều thời gian, bác sĩ đề nghị ngày mai đến lấy nên hai người về nhà.
Trên đường, mặc dù Tiếu Cẩn đã cố gắng che giấu, nhưng Mộc Chẩm Khê vẫn phát hiện nàng thường xuyên mất tập trung.
"Làm sao vậy?" Xe đỗ ở hầm xe của tiểu khu.
Đỗ xe xong, Mộc Chẩm Khê tắt máy xe, tháo dây an toàn mới quay đầu hỏi nàng.
"Không có gì."
"Lo lắng về phim chụp?"
"...!Ừm."
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng thật sâu, muốn nói lại thôi.
Tiếu Cẩn bất an nhìn vào mắt cô.
Ba giây sau, Mộc Chẩm Khê nói: "Đi thôi, về nhà."
Tiếu Cẩn gật đầu.
Mộc Chẩm Khê nghĩ rằng mình biết tại sao nàng lại mất hồn mất vía như vậy, có thể là vì những lời Ân Tiếu Lê đã nói vào buổi chiều.
Trước giờ, Ân Tiếu Lê luôn quyết đoán hơn cô trong việc giải quyết các vấn đề, không dây dưa dài dòng.
Nói chia tay là chia tay, cô ấy sẽ không lưu luyến với bất kỳ người nào.
Mộc Chẩm Khê không làm được như vậy.
Nếu cô có thể giống như Ân Tiếu Lê, hiện tại đã không có chuyện dây dưa với Tiếu Cẩn như thế này.
(Editor: Sao mình nghe mùi Ân Tiếu Lê sẽ bị nghiệp quật quá =)) Hơi ác nhưng...!mình cũng mong chờ kkkk)
Có cần giải thích với Tiếu Cẩn một chút, nói nàng không cần để những lời nói đó trong lòng, yên tâm tĩnh dưỡng?
Nói rồi có phải lại cho nàng hi vọng?
Rối như tơ vò, Mộc Chẩm Khê vẫn không nói một lời.
Nếu bây giờ không nói những lời đó, sau này nàng khôi phục trí nhớ cũng sẽ phải nói, thà nói sớm còn nói muộn.
Mộc Chẩm Khê nắm chặt hai tay đang rũ bên người, nhìn cửa thang máy phía trước rồi thở ra một hơi.
Thang máy đi xuống, Tiếu Cẩn lơ đãng, nhấc chân bước vào nhưng không để ý một người đang bước ra, chính là một chủ hộ khác sống trong tòa nhà này, một người đàn ông cao hơn 1,8m.
Mộc Chẩm Khê vừa không chú ý, Tiếu Cẩn đã đụng trán vào vai người kia.
Nàng lui lại hai bước, vừa xoa trán vừa nói xin lỗi.
Người đàn ông tốt tính trả lời một câu "Không sao đâu" rồi lách qua nàng đi ra lấy xe.
Hai người bước vào thang máy.
Mộc Chẩm Khê đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn ngước mắt lên, cảm xúc trong mắt rất không rõ ràng.
Mộc Chẩm Khê kéo nàng lại gần mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng với khoảng cách rất gần, trầm giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Tiếu Cẩn vừa lắc đầu vừa cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay cô.
Mộc Chẩm Khê không buông, hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: "Đừng nghe những lời Ân Tiếu Lê nói vào buổi chiều.
Cậu ấy là một người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy."
Tiếu Cẩn hơi sửng sốt, nhìn thẳng vào cô: "Vậy trong lòng chị cũng nghĩ như vậy sao?"
Mộc Chẩm Khê cũng giật mình: "Nghĩ cái gì?"
Tiếu Cẩn nói giọng khàn khàn: "Nếu như dăm ba năm em vẫn không khôi phục trí nhớ, chị sẽ tìm bạn gái mới sao?"
Mộc Chẩm Khê ngạc nhiên.
Đầu óc của Tiếu Cẩn hỗn loạn, nàng trở tay một cái tách khỏi tay của Mộc Chẩm Khê.
Nàng dùng sức nắm chặt ngón tay của cô, nhìn cô như cầu xin, giọng nói hơi run rẩy: "Chị có thể đừng..."
Chị có thể đừng ở bên người khác được không?
Đinh.
Thang máy đã đến.
Tiếu Cẩn nhìn số tầng, lý trí bị ném đến chín tầng mây dần quay trở lại, như bị điện giật buông tay Mộc Chẩm Khê ra, lúng túng nói: "Em..."
Trái tim của Mộc Chẩm Khê nhảy lên, không hỏi nàng những lời chưa nói hết là gì, bước ra ngoài trước.
Tiếu Cẩn đi theo cô ra ngoài.
Trước khi mở cửa, Mộc Chẩm Khê quay lưng về phía nàng: "Nếu em không bao giờ khôi phục trí nhớ, chờ đến khi công việc của em đi vào quỹ đạo, em cơ bản đã quen thuộc với xã hội hiện tại, sau đó..."
Ý tứ của cô không cần nói cũng biết.
Khóe môi của Tiếu Cẩn cong lên một nụ cười khổ.
Mộc Chẩm Khê cởi giày ở cửa, mang dép vào: "Tôi đang định tìm một công việc mới, mỗi ngày ở nhà không phải là biện pháp.
Tôi vốn định đi đến nơi khác nhưng hiện tại tình hình của em chưa chắc tốt lên trong một sớm một chiều.
Tôi nghĩ trước tiên tìm một công ty trong thành phố làm một thời gian."
Tiếu Cẩn đột nhiên ngước mắt.
Nơi khác?
Có phải bởi vì không muốn gặp nàng không?
Mộc Chẩm Khê quay đầu lại, yết hầu giật giật, cô nói: "Tôi sẽ lưu lại dấu vân tay của em trên khóa cửa.
Bình thường em không cần ở mãi trong nhà, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt."
Trên đường, Mộc Chẩm Khê đã suy nghĩ rất nhiều.
Mỗi ngày, cô ở trong phòng làm việc vẽ tranh để trốn tránh Tiếu Cẩn không phải biện pháp.
Người kia giờ đang mất trí nhớ, cô không thể rời đi.
Sớm chiều chung đụng trong nhà, ý nghĩ "Tiếu Cẩn đang ở phòng khách" luôn nằm trong đầu cũng đủ làm cô bày ra đủ loại lý do như rửa tay, trở về phòng ngủ lấy đồ...!để đi ngang qua phòng khách rồi giả vờ lơ đãng liếc nhìn nàng.
Cô vẫn nên ra ngoài làm việc, ít nhất là ban ngày không gặp người kia, cũng không phải tinh thần hoảng hốt vì nàng.
Có trời mới biết cô vẽ tranh kém hiệu quả như thế nào trong những ngày này, đã bao nhiêu lần đem toàn bộ nhân vật dưới ngồi bút của mình đổi thành dáng vẻ của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn nhìn khuôn mặt của Mộc Chẩm Khê một lúc lâu, hỏi nhỏ: "Sau này thì sao?"
Mộc Chẩm Khê không kịp phản ứng: "Cái gì sau này?"
Tiếu Cẩn khó khăn nói: "Sau khi em khôi phục trí nhớ, chị sẽ đi nơi khác sao?"
Mộc Chẩm Khê nhún vai cười cười: "Tôi chưa nghĩ tới, có thể."
Tiếu Cẩn cũng cười theo, nói: "Được."
Độ cong khóe môi của Mộc Chẩm Khê hơi khó duy trì, cô bình tĩnh lại, nuốt xuống tiếng thở dài, nói với Tiếu Cẩn: "Đến đây, lấy dấu vân tay trước đi.
Hai ngày nữa có thể tôi sẽ ra ngoài phỏng vấn."
Tiếu Cẩn lại nói với cô: "Em muốn trở lại trường Trung học số 1 Lâm Thành."
Mộc Chẩm Khê: "Muốn tôi đi cùng em không?"
Tiếu Cẩn: "Không cần." Nàng không còn là một đứa trẻ, không đến mức chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý được.
Mộc Chẩm Khê không có kiên trì, nói: "Được rồi, khi đi thì báo trước cho tôi biết, về đến nhà nhớ báo bình an."
Lấy dấu vân tay xong, Mộc Chẩm Khê báo mật khẩu cho nàng: "724913."
Tiếu Cẩn thản nhiên hỏi: "Còn có ý tứ sâu xa gì sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không có, thuận tay nhấn một dãy số làm mật khẩu.
Bình thường lúc mở khóa, em có thể ấn gì tùy thích, chỉ cần những số cuối cùng là mật khẩu là được."
Tiếu Cẩn đi ra ngoài cửa, kiểm tra dấu vân tay và mật khẩu, mở cửa ra rồi nói: "Được rồi."
Mộc Chẩm Khê gật đầu, nhìn điện thoại xem thời gian: "Bữa tối em muốn ăn gì?"
Tiếu Cẩn lắc đầu: "Em còn chưa đói."
Mộc Chẩm Khê nói: "Vậy tôi vào phòng làm việc, khi nào đói thì nói cho tôi biết."
Tiếu Cẩn nói: "Vâng."
Mộc Chẩm Khê đóng cửa phòng làm việc.
Tiếu Cẩn chậm rãi đi đến bàn sách trong phòng khách, kéo ghế ra ngồi xuống, bật đèn bàn, rút ra một cuốn sổ tay từ giá sách.
Nàng lật đến trang lần trước đã sắp xếp lại ký ức, véo véo mi tâm, dừng một chút rồi chậm rãi bắt đầu viết.
Mộc Chẩm Khê lơ đãng vẽ một bức tranh, vẽ xong lại không hài lòng rồi xóa bỏ.
Cô kéo cửa đi ra ngoài nấu ăn, chợt nhìn thấy một bóng lưng ngồi trước bàn sách.
Tiếu Cẩn cúi thấp đầu xuống, hai tay đặt lên trán, như thể đang ngồi thiền.
Mộc Chẩm Khê không biết vì sao không phát ra tiếng động, bước nhẹ ra khỏi phòng ăn, đi đến trước mặt người kia.
Mộc Chẩm Khê thấy nàng hình như đang lau mặt, trong lòng hơi lộp bộp không rõ lý do.
Mộc Chẩm Khê không còn di chuyển.
Sau đó, cô thấy Tiếu Cẩn rút khăn giấy trên bàn, chấm lên mặt, bờ vai co rúm run lên bần bật vì tiếng khóc thầm.
Mộc Chẩm Khê lui trở về từng bước.
Qua nửa giờ, cô mở cửa phòng làm việc, đứng ở cửa cất giọng hỏi: "Đói bụng không?"
Tiếu Cẩn chuyển ghế, tự nhiên nói: "Có một chút, bữa tối chị muốn làm gì?" Trên mặt nàng không có biểu hiện gì là vừa khóc xong.
Mộc Chẩm Khê mở cửa tủ lạnh, nói: "Ăn mì được không? Em muốn thịt hay trứng?"
Tiếu Cẩn: "Trứng đi, tiện hơn."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười nó: "Trẻ con mới lựa chọn, người lớn chúng ta cái gì cũng muốn." Cô lấy thịt, trứng, rau và hành lá, còn giơ lên trước mặt Tiếu Cẩn như đang khoe khoang.
Tiếu Cẩn cong môi: "Chỉ cần nhìn thôi đã thấy đói rồi."
Mộc Chẩm Khê: "Vậy cũng phải chờ đợi."
Tiếu Cẩn đặt kẹp sách vào cuốn sách trước mặt, nói: "Em có thể giúp được gì không?"
Mộc Chẩm Khê nghi ngờ hỏi: "Em biết sao?"
Tiếu Cẩn hơi nghiêng đầu: "Có lẽ, em có thể rửa rau?"
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng một lát, người đang nói cười trước mắt cùng hình ảnh nửa giờ trước đan xen vào nhau, mềm lòng nói: "Em thử một chút xem."
Tiếu Cẩn không thể kìm được niềm vui của mình.
Mộc Chẩm Khê đưa rau cho nàng, còn nói vài câu với rau xanh.
Đại khái là tao có lỗi với mày, đem mày giao vào tay kẻ gian ác, từ nay về sau mày phải phó mặc cho số phận.
Tiếu Cẩn nghe được cảm thấy buồn cười không nói nên lời.
"Chị có cần phải vậy không?"
"Cần phải." Mộc Chẩm Khê trả lời nàng.
Nhận ra lời nói có nhiều ý nghĩa, vì vậy cô cất bước đi về phía nhà bếp.
Tiếu Cẩn đi theo đằng sau cô.
Mộc Chẩm Khê xử lý thịt trước, một bên hướng dẫn Tiếu Cẩn một bên cắt thịt: "Trước tiên, em bẻ nhỏ nó ra, sau đó rửa bùn bên trong."
Tiếu Cẩn cau mày bất mãn nhìn cô: "Em không phải đồ ngốc, còn không biết rửa rau sao?"
Trong lòng Mộc Chẩm Khê tự nhủ, em trước kia từng là một kẻ ngốc, rửa rau cũng có thể làm phòng bếp đầy nước, còn kiếm cớ nói rằng rau và mình không hợp mệnh.
Mộc Chẩm Khê hắng giọng, khóe môi rộ lên ý cưới.
Mộc Chẩm Khê dành thời gian nhìn vào bồn nước, rất tốt, Tiếu Cẩn đã bị bắn nước khắp người.
Mộc Chẩm Khê miễn cưỡng đi tới chỗ nàng vặn nhỏ vòi nước một chút, nói: "Em đang rửa xe sao?"
Tiếu Cẩn chớp chớp mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn rất thuần khiết, người ta chỉ...!
Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu vải mỏng, tay áo xắn lên, cổ áo buông lỏng hai nút.
Nhìn từ góc độ của Mộc Chẩm Khê, dưới xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ không cách nào che giấu.
Bây giờ bị nước bắn tung tóe, lớp vải dán chặt vào đường cong cơ thể tinh xảo hấp dẫn, lại càng làm