"Khi tình đến trốn không thoát được,
Khi tình đi lại yên ắng lạ thường."
——《 Phiêu Diêu 》
Tháng 10 năm 2005, làn gió mùa thu trong lành, hương thơm hoa quế ngào ngạt trong khuôn viên trường.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ đang mở rọi vào lớp học.
Chuông tan học vang lên.
Giáo viên dạy Vật lý cất giáo án, đứng trên bục giảng, nhìn thẳng vào học sinh phía dưới với vẻ mặt uy nghiêm: "Tan học."
Lớp trưởng: "Học sinh nghiêm."
Mọi người đứng dậy, bàn ghế vang động, cúi đầu khom lưng, đồng thanh nói: "Hẹn gặp lại cô."
"Hẹn gặp lại các bạn học." Giáo viên Vật lý đưa mắt nhìn nữ sinh có gương mặt thanh tú đang ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, mỉm cười, "Đại biểu môn Toán, thầy Tào kêu em đến phòng làm việc của thầy ấy để lấy bài kiểm tra môn Toán, thầy ấy đã sửa xong rồi.
"
Tiếu Cẩn vừa ngồi xuống đã đứng dậy: "Cảm ơn cô Ngô, em đi ngay."
Vóc dáng của nàng khoảng chừng 1m65 với mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt đen trắng.
Rõ ràng cũng mặc đồng phục trung học xanh trắng như mọi người nhưng trông nàng sạch sẽ tươm tất hơn người khác rất nhiều, từ đường viền cổ áo đến ống quần chỉnh tề.
Trong lớp học ồn áo huyên náo, lại sinh thêm cảm giác cao quý đến không ngờ.
Giáo viên Vật lý vừa mới rời đi, Tiếu Cẩn ngay lập tức rời khỏi lớp học.
Cuộc thảo luận và than vãn trong lớp vẫn chưa bị gián đoạn kể từ khi giáo viên Vật lý kêu nàng đi lấy bài kiểm tra.
"Sao thầy có thể sửa bài kiểm tra nhanh như vậy?"
"Đề lần này khó quá."
"Tớ có so sánh đáp án một câu hỏi lớn, không giống với đáp án của Tiếu Cẩn, tớ chết mất."
"Cậu chỉ có một câu, ba câu lớn cuối cùng của tớ đều sai.
Tuyệt đối đừng để ba mẹ ký tên vào bài kiểm tra này, nếu không tớ sẽ rất thảm."
"Nghĩ nhiều, với đức hạnh kia của thầy, không bằng cậu mong thầy phát hiện ra bài kiểm tra có vấn đề rồi lấy về sửa lại lần nữa.
Cậu có thể bị ba mẹ mắng muộn hơn một ngày."
Trường Trung học số 1 Lâm Thành là trường trung học trọng điểm tốt nhất ở Lâm Thành, có lịch sử lâu đời.
Có thể nhìn thấy những cây tùng cây bách trang trí rậm rạp dày đặc ở khắp mọi nơi.
Lá cây rậm rạp và đặc biệt mát mẻ dưới bóng cây vào mùa hè.
Cũng có những cây nguyệt quế trồng ven đường nhưng không rậm rạp lắm, điểm xuyết những chấm vàng nhạt giữa đám lá xanh, thơm mà không chói, nồng mà không ám.
Tiếu Cẩn đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, ước tính sẽ mất bốn phút để đến văn phòng giáo viên với tốc độ bình thường.
Khi nàng quay lại, sẽ đúng thời gian vào học, không có thời gian để trì hoãn.
Vì vậy nàng thu hồi ánh mắt, nhìn không chớp mắt đi về hướng tòa nhà văn phòng.
Cửa văn phòng mở, Tiếu Cẩn đứng ở cửa, nhếch lên khóe môi mỉm cười, giơ tay gõ cửa.
Đang là giờ nghỉ giữa tiết, văn phòng giáo viên rất náo nhiệt.
Hai cô giáo trẻ tuổi đang tán gẫu xem thứ bảy tuần này đi mua sắm ở đâu.
Hai thầy giáo trò chuyện sôi nổi về trận đấu vừa qua của mùa giải mới NBA.
Còn có giáo viên lớn tuổi hơn đang mang bình nước đến tưới hoa trước cửa sổ.
Nàng vừa gõ cửa, thầy Tào đang vùi đầu vào bàn đầy bài tập nên không nghe thấy.
Thầy giáo già tưới hoa nhìn thấy trước, cười nói: "Là bạn học Tiếu Tiếu, vào trước đi." Lại cao giọng hét lớn: "Lão Tào, bảo bối của môn các người đến rồi."
Các giáo viên khác lần lượt nhìn qua, tất cả đều nở nụ cười thân thiết.
Dù Tiếu Cẩn bị gọi như thế quen rồi nhưng cũng không tránh khỏi đỏ mặt, xấu hổ rũ thấp mi.
Học sinh có vòng tròn học sinh, giáo viên cũng có vòng tròn giáo viên.
Bình thường học sinh trong lớp của ai có thành tích thế nào, lớp học của ai có hạt giống tốt, tất cả đều biết rõ lẫn nhau.
Danh tiếng của Tiếu Cẩn đã lan rộng trong các giáo viên ngay từ ngày đầu tiên nhập học.
Nàng đạt điểm thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh trung học của thành phố, là Trạng Nguyên của thành phố.
Giám đốc văn phòng tuyển sinh đã đích thân đến nhà nàng vì sợ bị các trường khác cướp đi, miễn phí học phí và chỗ ở còn thưởng thêm 50,000 nhân dân tệ.
Tuy nhiên, trường Trung học số 1 Lâm Thành về cơ bản là một trong những trường trung học tốt nhất của thành phố.
Sau khi ba mẹ của Tiếu Cẩn thảo luận với nàng, vẫn cho nàng học tại địa phương, nhưng chỗ ở thì không cần, bọn họ ngại nếu trọ ở trường sẽ không đảm bảo về việc ăn uống, sẽ ủy khuất con gái của họ.
Họ cho nàng đi học ngoại trú, nói là học ngoại trú nhưng thật ra là có tài xế đưa đón, dù khoảng cách chỉ mất mười phút đi đường.
Ba mẹ Tiếu Cẩn rất bận rộn công việc nên thường xuyên vắng nhà, Tiếu Cẩn đã quen với những ngày chỉ có dì bảo mẫu ở nhà.
Có đi học hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng đều là đọc sách, nàng sẽ ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp 3, học chính quy liên thông lên thạc sĩ tiến sĩ.
Việc này đã được bàn bạc từ lâu.
Có một bài kiểm tra sát hạch khi nhập học lớp 10.
Không chỉ học sinh bí mật tranh tài mà ngay cả giáo viên cũng chờ xem màn thể hiện của Trạng Nguyên thành phố.
Sau khi bài thi được chấm xong, giấy niêm phong tên bị xé ra, Tiếu Cẩn cao hơn vị trí thứ hai 20 điểm.
Năm môn đạt điểm tối đa, những môn khác đều gần đạt điểm tối đa, tổng điểm cách điểm tối đa chỉ có 5 điểm.
Các giáo viên: "!!!"
Nhặt được cục cưng bảo bối này, thầy Tào cười tươi như hoa.
Hiệu trưởng trường Trung học số 1 là một người tùy hứng.
Các trường trung học khác đều chia lớp theo kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học, tuy nhiên, vị hiệu trưởng này không đi theo con đường thông thường, lớp 10 nhập học cũng không phân ban.
Thay vào đó, học sinh được xếp ngẫu nhiên vào các lớp để tạo sự bình đẳng giáo dục, đợi đến lớp 11 lại căn cứ theo thành tích để phân ban.
Khoa Xã hội và khoa Tự nhiên mỗi khoa một lớp thực nghiệm, các lớp còn lại thì song song hai khoa.
Ban đầu, điều này sẽ khiến phụ huynh mất niềm tin vào nhà trường.
Những đứa trẻ xuất sắc của họ phải đến nơi trọng điểm, phải học lớp thực nghiệm nơi tập trung những học sinh giỏi nhất, có thể thu hút các nguồn tài nguyên giáo dục.
Đến nơi này còn phải bắt đầu từ lớp bình thường? Ai sẽ đảm bảo chất lượng giảng dạy?
Nhưng học bạ của trường Trung học số 1 năm nào cũng khiến các trường khác ghen tị, phụ huynh đổ xô cố gắng hết sức để nhét con vào.
Tỉ lệ trọng điểm của lớp thực nghiệm cao đến mức ngay cả học sinh trong lớp song song cũng vứt bỏ từng người một.
Không biết hiệu trưởng dùng phương pháp gì, tóm lại mấy năm ông ấy nhậm chức đều thực hiện chính sách này một cách mạnh mẽ, không bao lâu đã trở thành trường trung học số 1 đặc sắc, những nghi ngờ lặng lẽ biến mất.
Tiếu Cẩn, một Trạng Nguyên thành phố, được chỉ định vào lớp 10 (1) của thầy Tào.
Trường trung học số 1 rất nghiêm ngặt với hồ sơ nhập học, về cơ bản không có người đục nước béo cò vào học.
Kết quả học tập ở trường sơ trung cũng đạt mức cao nhất ở mỗi trường, có sự chênh lệch về nền tảng giữa học sinh và học sinh nhưng chưa đến mức lệch trời.
Thầy Tào ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời chào của thầy giáo già, khi nhìn thấy Tiếu Cẩn, ông ấy mỉm cười: "Em đến lấy bài kiểm tra đi." Ông ấy không kiềm chế được sự vui mừng trên mặt, nói trước: "Em lại đạt điểm tối đa.
Câu hỏi cuối cùng này này thầy đã tốn không ít tâm sức, nghĩ muốn làm khó các em, nhất là em.
Thầy không ngờ em lại làm được."
Tiếu Cẩn không kiêu ngạo hay hấp tấp, giọng đều đều: "Cảm ơn thầy."
Thầy Tào nói: "Cảm ơn thầy vì cái gì?"
Tiếu Cẩn mím môi: "Thầy dạy tốt."
Thầy Tào là giáo viên dạy Toán và cũng là chủ nhiệm lớp.
Thầy Tào lập tức cười đến nhắm mắt.
Một cô giáo trẻ tuổi