Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt.
Sau đó, cô nhìn thấy động tác mới mẻ của khối lửa nhân gian của cô.
Một tay giơ xẻng, một tay cầm điện thoại, con mắt nhìn qua nhìn lại.
Mộc Chẩm Khê hít một hơi, nhớ ra một vấn đề làm người ta suy nghĩ sâu xa: Tiếu Cẩn biết nấu ăn sao?
Cô ba chân bốn cẳng tiến lên, mở cửa phòng bếp.
Tiếu Cẩn quay đầu lại, vội vàng lấy tay cầm giẻ trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch lau lau, giả vờ bình tĩnh nói: "Sắp xong rồi, chị ra ngoài chờ là được."
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn những chiếc lá vụn còn sót lại trên mặt bàn, cũng như những vệt nước xung quanh bồn rửa, bao gồm cả nước dưới đất, cộng với khoai tây được cắt thành từng miếng không đều còn chưa kịp cho vào nồi trên bàn bếp.
Từng tia từng tia u sầu bò lên lông mày của Mộc Chẩm Khê.
Đã có một món ăn trên đĩa, mùi thơm chính là từ món ăn đó truyền tới.
Mộc Chẩm Khê rút một đôi đũa trong ống, hỏi: "Tôi có thể nếm thử được không?"
Tiếu Cẩn lộ vẻ không yên lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Đây có thể là lần đầu tiên nàng nấu ăn.
Mộc Chẩm Khê không ôm bất kỳ hi vọng nào gắp một đũa măng cho vào miệng.
Tiếu Cẩn căng thẳng đến mức không thèm để ý tới cái nồi, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô không chớp mắt: "Thế nào?"
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng một cách khó tin.
Tiếu Cẩn: "Ăn ngon không?" Thật ra, nàng đã nếm thử khi mới lấy ra khỏi nồi, ăn không ngon như Mộc Chẩm Khê nấu nhưng miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng.
Mộc Chẩm Khê nuốt măng xuống, chân thành nói: "Không tệ."
Tiếu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xử lý nguyên liệu trong nồi theo công thức trên điện thoại.
Mộc Chẩm Khê lấy một chiếc đũa khác để ăn thử thịt, miếng thịt được cắt ra hơi dày, trừ cái đó ra, vào miệng thoải mái đàn hồi.
Mộc Chẩm Khê giao nhà bếp cho Tiếu Cẩn, đầu óc lộn xộn đi ra ngoài.
Tiếu Cẩn thật sự có thể nấu ăn?
Mộc Chẩm Khê nghĩ đến điều gì đó, rồi quay lại: "Cơm đã nấu chưa?"
Nhớ rõ lần đầu tiên Tiếu Cẩn nấu ăn, nàng đã làm lộn xộn các nguyên liệu nên thịt kho tàu bị cháy khét, nấu canh đến cạn khô.
Sau đó lại quên nấu cơm, bị cô nhắc còn quay lại hỏi cô vo gạo thế nào.
Cuối cùng vẫn là Mộc Chẩm Khê đuổi nàng ra khỏi phòng bếp.
Hiện tại, Tiếu Cẩn bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Cơm chín rồi, ở trong nồi cơm điện."
Mộc Chẩm Khê: "!!!"
Cô nheo mắt, không yên tâm khi thấy nút giữ ấm sáng lên, cô mở nắp nồi cơm ra.
Hạt cơm trong suốt như pha lê, hạt đầy tròn, nước vừa vặn không nhiều không ít.
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không nói nên lời, đi ra phòng khách chờ cơm, cả người giống như trong giấc mơ.
"Ăn cơm." Tiếu Cẩn bưng đồ ăn ra, Mộc Chẩm Khê nghe thấy tiếng động đứng dậy hỗ trợ.
Bốn món đồ ăn, hai người cùng nhau bưng ra bàn.
Thịt heo xào măng khô, đậu bắp xào tỏi, thịt thăn heo xào hành tây, canh trứng rong biển.
"Tại sao lại muốn nấu ăn?" Mộc Chẩm Khê dọn chén đũa xong nhìn về Tiếu Cẩn ở phía đối diện.
"Em cảm thấy ở nhà cũng nhàn rỗi.
Tìm ít chuyện để làm."
"Em..." Mộc Chẩm Khê dừng lại một chút, nói: "Trước đây không phải em không biết nấu ăn sao?"
Tiếu Cẩn cười: "Em cũng không biết, có lẽ sau này đã học.
Cắt thịt thì hơi khó nhưng cho vào nồi thì tương đối dễ.
Hơn nữa còn có công thức nấu ăn, không thì rất khó."
Mộc Chẩm Khê ậm ừ, múc đầy một chén canh cho mình.
Đôi mắt của Tiếu Cẩn nhìn chằm chằm động tác ăn canh của cô.
Mộc Chẩm Khê bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Tiếu Cẩn lúng túng giải thích: "Em chỉ muốn nhận được phản hồi."
Mộc Chẩm Khê nhấp một ngụm, thành thật nói: "Hơi mặn."
Tiếu Cẩn: "Vậy thì lần sau em sẽ bỏ ít muối hơn."
Mộc Chẩm Khê nghe lời này thì đặt muỗng canh xuống, chạm nhẹ vào thành chén tạo ra chút âm thanh, nói: "Em không cần nấu."
Nét mặt của Tiếu Cẩn tổn thương: "Chị chê em nấu không ngon sao?"
Mộc Chẩm Khê: "...!Không phải."
Tiếu Cẩn nói: "Vậy thì để em làm đi, đúng lúc em có thể tập thể dục."
"Không phải." Mộc Chẩm Khê cau mày nói, "Em chính là một thiên kim tiểu thư, tập luyện cái gì cũng được, tập loại việc nặng nhọc này làm gì.
Em muốn ăn cái gì thì cứ nhờ bảo mẫu làm là được rồi."
Tiếu Cẩn vô cùng bất bình trước những gì cô nói, bỏ qua hảo ý khó xử của cô, nghẹn ngào đáp lại: "Thiên kim tiểu thư thì làm sao? Thiên kim tiểu thư không thể vào bếp, theo như chị nói như vậy thiên kim tiểu thư thì quần áo đến duỗi tay cơm tới há mồm, đơn giản em lại thuê người giúp em mặc quần áo sao?"
Mộc Chẩm Khê: "......"
Cô không có ý đó.
Được rồi, nói không lại nàng, nói nữa sẽ càng làm Tiếu Cẩn nổi giận, cúi đầu ăn cơm đi.
Cô không đáp lại, Tiếu Cẩn tự trấn tĩnh lại, thầm ảo não vì mình lại quá phận.
Mộc Chẩm Khê sẽ không tức giận, đúng không? Nàng lén lút nhìn, Mộc Chẩm Khê yên tĩnh, không giống như bộ dáng tức giận.
Mộc Chẩm Khê không ăn nhiều, kích thước chén ở nhà cũng không lớn.
Bình thường sẽ xới một chén cơm, thỉnh thoảng còn ít hơn một chút.
Tốc độ bữa ăn được kiểm soát trong một khoảng thời gian cố định.
Tiếu Cẩn lén nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian quy định.
Trong chén của Mộc Chẩm Khê cư nhiên còn thừa lại nửa chén cơm.
Nàng quan sát một lúc, phát hiện cơm trong chén người kia đã được nén chặt, nhìn như chỉ có một chén nhưng thật ra nhiều hơn một nửa.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên nhìn nàng: "Hình như em đang cười?"
Tiếu Cẩn nhanh chóng đè khóe miệng xuống, nói: "Không có nha."
Mộc Chẩm Khê gắp một miếng thịt thăn ăn hết với cơm.
Thực ra cô đã ăn no rồi nhưng vẫn muốn ăn thêm, Tiếu Cẩn tự tay nấu ăn, số lần đều muốn đếm ngược.
Sau khi ăn xong, Tiếu Cẩn theo thói quen dọn dẹp chén đũa, nhưng lại bị Mộc Chẩm Khê ngăn lại: "Bình thường tôi nấu ăn, em rửa chén.
Hôm nay em nấu ăn rồi, đến lượt tôi rửa chén."
Tiếu Cẩn và cô nhìn nhau trong hai giây trước khi buông ra.
Mộc Chẩm Khê cầm chén đũa vào phòng bếp, thành thạo xả nước.
Tiếu Cẩn đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của cô, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng mới chậm rãi cười lên.
Những cặp tình nhân bình thường, thậm chí là những cặp vợ chồng, có giống thế này không?
Tâm trạng của nàng vui vẻ cả đêm, không nhịn được ngâm nga ca hát trước mặt Mộc Chẩm Khê.
Đêm đó trong bệnh viện, Mộc Chẩm Khê đã hát cho nàng bài hát chủ đề《 Pure Love 》của bộ phim 《 Hoàng Tử Ếch 》.
Nàng khẽ ngâm nga "Hãy cho em thêm những mảnh vỡ, để ghép lại thành những chuyện bất ngờ nằm ngoài dự tính, những ký ức đã mất đi về mối tình đầu." nhìn thoáng qua Mộc Chẩm Khê đang lau sàn.
Mộc Chẩm Khê nhìn vào mắt nàng, đông cứng trong không trung trong ba giây rồi dời đi.
Tiếu Cẩn không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua khóe môi của cô.
Tiếu Cẩn phá lệ không đọc sách mà bật TV, tìm kiếm 《 Hoàng Tử Ếch 》, bắt đầu xem từ tập đầu tiên.
Bài hát chủ đề quen thuộc truyền đến tai cô, Mộc Chẩm Khê không nói gì ngẩng đầu lên.
Tiếu Cẩn ngồi bó gối trên ghế số pha, vẻ mặt mong chờ nhìn vào màn hình TV.
Thật sự là một đứa trẻ.
20 phút sau, Mộc Chẩm Khê lau nhà xong, rửa sạch cây lau nhà, lấy dĩa đựng trái cây trống trên bàn đi.
Cô rửa sạch một dĩa cherry, đặt lên bàn trà, lấy thêm hai gói hạt dưa, đưa cho Tiếu Cẩn một gói...
Tiếu Cẩn: "Ha ha ha."
Mộc Chẩm Khê: "Câm miệng."
Tiếu Cẩn nghe lời, thậm chí còn che miệng lại, nhưng nàng vẫn lộ ra một đôi mắt cười cong cớn.
Mộc Chẩm Khê chỉ có thể giả vờ chính mình không nhìn thấy nàng.
Cả hai cùng nhau xem ba tập phim truyền hình.
Tiếu Cẩn ăn hết một dĩa cherry, còn Mộc Chẩm Khê chỉ ăn 2 quả.
Sau đó, cô dọn hai túi rác, đặt túi rác mới vào, ngày mai đem ra ngoài vứt.
Tiếu Cẩn muốn xem tiếp tập thứ tư, nhưng bị Mộc Chẩm Khê ngăn lại: "Em đi tắm rửa rồi đi ngủ."
Hôm nay, Tiếu Cẩn liên tục nhận được phản hồi tốt từ Mộc Chẩm Khê, có hơi bành trướng.
Nàng nằm xuống ghế sô pha, ỷ vào mình gầy lại lăn một vòng ngay tại chỗ, làm nũng nói: "Cho em xem thêm một tập nữa đi, Đơn Quân Hạo vừa mới mất trí nhớ, thật tuyệt vời."
Mộc Chẩm Khê vô tình từ chối, nói: "Không được, em có thể đợi ngày mai lại tuyệt vời nữa đi."
Tiếu Cẩn nhìn khoảng cách từ ghế sô pha xuống mặt đất, cẩn thận lăn từ ghế sô pha xuống đất.
"Em sẽ xem thêm một tập nữa.
Xem hết sẽ đi tắm liền, em hứa mà."
Mộc Chẩm Khê: "......"
Cô nghĩ một cách ngớ ngẩn: Nàng có phải là đồ lưu manh không?
Tiếu Cẩn đã lăn lộn hai vòng, nhưng Mộc Chẩm Khê vẫn không hề bị lay chuyển.
Nàng ngượng ngùng từ dưới đất bò lên, vỗ vỗ người, lùi lại bàn điều kiện khác với Mộc Chẩm Khê: "Ngày mai em xem, chị sẽ xem cùng em sao?"
Mộc Chẩm Khê xụ mặt: "Tối mai tôi muốn vẽ."
Tiếu Cẩn rũ tai xuống, xám xịt quay về phòng lấy đồ ngủ.
Mộc Chẩm Khê đợi cho đến khi không còn thấy bóng lưng của nàng nữa mới nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tối hôm sau, Mộc Chẩm Khê, người tự nhận là muốn vẽ tranh, đã xem hai tập phim truyền hình với Tiếu Cẩn.
Hai người thảo luận về hành vi lừa gạt của Diệp Thiên Du.
Mộc Chẩm Khê cảm thấy rằng ngay từ đầu cô ấy không nên vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà lừa gạt người nhà, nói đối phương là khách nhập cư bất hợp pháp, bản thân lừa gạt chính là không đúng.
Tiếu Cẩn cảm thấy rằng đối phương là kế sách tạm thời, về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Kết thúc chứng minh rằng cuối cùng cô ấy đã có được kết quả mong muốn, mọi người đều rất hạnh phúc.
Mộc Chẩm Khê nói cho nên đây là phim truyền hình.
Hai người vốn không cùng một thế giới, giống như một câu chuyện cổ tích chỉ kể về công chúa và hoàng tử chung sống hạnh phúc bên nhau, chứ không phải kể những sự cố về sau của hoàng tử và công chúa.
Hoàng tử và công chúa đều như vậy, huống chi là hoàng tử và người bình thường.
Tiếu Cẩn phản bác rằng vẫn còn có cô bé lọ lem, chị giải thích như thế nào? Mộc Chẩm Khê mỉm cười: Cô bé lọ lem vốn chính là quý tộc, hai người chị gái của cô ấy đều có thể tham gia vũ hội, bởi vì cô ấy không được cưng chiều mà thôi, cũng không phải xuất thân thấp hèn.
Tiếu Cẩn nói rằng chị đang lạc đề, rõ ràng nói là lừa gạt, tại sao lại đổi hướng qua giai cấp? Mộc Chẩm Khê nói rằng tôi không lạc đề, Diệp Thiên Du không chỉ có gia thế cách biệt đối phương một trời một vực mà còn lừa gạt đối phương.
Nếu điều này áp vào thế giới hiện thực, căn bản không có khả năng xảy ra.
Tiếu Cẩn cau mày nói: Chị quá thực tế.
Mộc Chẩm Khê cười nói: Rõ ràng là em quá lãng mạn, còn tin tưởng vào những điều được thể hiện trong phim truyền hình.
Tiếu Cẩn có chút tức giận, Mộc Chẩm Khê ngừng nói, cầm một ly trà lên uống một ngụm, đứng dậy nói: "Tôi trở về phòng làm việc."
Tiếu Cẩn đập cái gối lên ghế sô pha.
Đêm đó náo loạn đến khó chịu, sáng hôm sau dường như đã quên đi tình tiết nhỏ xen giữa này.
Mộc Chẩm Khê đến gõ cửa phòng Tiếu Cẩn như đã ước định, gọi nàng ra ngoài chạy bộ.
Để tránh chạy cùng nhau, cô đi ra ngoài trước, Tiếu Cẩn đi ra sau.
Mộc Chẩm Khê không chạy vòng quanh, cho nên về cơ bản chưa từng gặp qua người kia khi chạy bộ buổi sáng.
Trước sau lần lượt về nhà, thay phiên nhau tắm rửa, sau đó đi ra ngoài ăn sáng.
Vẫn đến quán ăn kia, giáo dục từ nhỏ