Mộc Chẩm Khê té xỉu trên mặt đất.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, nơi đây tấp nập người qua lại, người đi đường nhao nhao dừng chân, nhìn cảnh tượng "ăn vạ" thường xuyên xảy ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám tiến lên.
Tiếu Cẩn không đi bao xa.
Mộc Chẩm Khê bước đi dứt khoát, không phát hiện ra nàng vẫn đứng ở chỗ cũ dõi theo bóng dáng của cô, thật lâu cho đến khi biến mất không nhìn thấy nữa.
Tiếu Cẩn vừa định rời đi, góc cua phía trước đã phát ra tiếng xôn xao náo động.
Trong lòng Tiếu Cẩn chợt nhảy lên thình thịch, dự cảm về điềm xấu dâng lên khiến nàng chạy ùa ngay về phía trước.
Vẫn còn có người tốt bụng, sự việc về cơ bản đã được kiểm soát, một người phụ nữ thành thục ngoài 30 tuổi ngồi xổm bên cạnh Mộc Chẩm Khê đang hôn mê, làm kiểm tra cơ bản cho cô.
Một người đàn ông trong đám đông gọi điện thoại cho 120.
Tiếu Cẩn đẩy hai người trước mặt sang một bên, nói: "Nhường một chút, nhường một chút..."
Sau đó, nàng nhìn thấy người ngã trên mặt đất, quá hoảng hốt, loạng choạng nhào tới: "Mộc Chẩm Khê!"
Người kiểm tra cho Mộc Chẩm Khê bị nàng làm cho giật mình, nhíu mày hỏi nàng: "Cô biết cô ấy à?"
Tiếu Cẩn nhanh chóng điều chỉnh lại sự thất thố của mình, nói: "Tôi là bạn của chị ấy, chúng tôi vừa mới ăn xong."
Người kia gật đầu, trấn định nàng, nói: "Tôi là bác sĩ."
"Cảm ơn." Tiếu Cẩn buông xuống nửa trái tim, nôn nóng chờ xe cấp cứu đến.
Trước khi lên xe, Tiếu Cẩn cảm ơn bác sĩ và người hỗ trợ gọi 120 một lần nữa.
Trên đường đến bệnh viện, y tá phát hiện vết bỏng trên lưng của Mộc Chẩm Khê nên giúp cô xử lý vết thương.
Tiếu Cẩn phát hiện vết bỏng của Mộc Chẩm Khê nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, ngoài sưng đỏ bên ngoài còn nổi lên hai mụn nước.
"Liệu có để lại sẹo không?" Tiếu Cẩn lo lắng hỏi khi nhìn vào Mộc Chẩm Khê đang hôn mê.
Y tá nói: "Cẩn thận một chút sẽ không sao."
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi, chân thành nói: "Cảm ơn."
Y tá mỉm cười: "Nên làm thôi."
Một lúc sau, Tiếu Cẩn hoang mang lo sợ nói: "Chị ấy như vậy có cảm thấy đau không? Chị nhẹ tay một chút?"
Y tá: "......"
Tiếu Cẩn lên tiếng: "Thật xin lỗi."
Y tá nói: "Tôi sẽ nhẹ hơn."
......
Sau khi được kiểm tra tại bệnh viện, Mộc Chẩm Khê nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Bác sĩ nói với Tiếu Cẩn, người đang nơm nớp lo sợ, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả bệnh nhân: "Làm việc quá sức và thay đổi cảm xúc quá đột ngột, cấp hỏa công tâm* nhất thời gây ra, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng đề nghị vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi một ngày."
(* Cấp hỏa công tâm: Chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.)
Tiếu Cẩn cúi người thật sâu chào bác sĩ.
Bác sĩ treo bút vào túi áo trước ngực rồi đi ra ngoài.
Tiếu Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, gần như không thể đứng vững, phải chống một tay vào lưng ghế cạnh giường để giữ thăng bằng.
Lúc này, nàng mới nhận ra cơ thể mình không còn sức lực, cả hai lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.
Nàng kéo ghế ngồi xuống đầu giường, lau mồ hôi trên lòng bàn tay, nhẹ nhàng quấn lấy tay phải của Mộc Chẩm Khê.
Chỉ có lúc này, Mộc Chẩm Khê mới ngoan ngoãn không có bất kỳ phản kháng nào như vậy.
Tiếu Cẩn cung kính đặt trán lên mu bàn tay của cô, từ từ bình tĩnh lại sự run rẩy bởi vì sợ hãi mà sinh ra của cơ thể.
Bác sĩ nói Mộc Chẩm Khê có thể sẽ ngủ trong thời gian rất dài bởi vì mệt nhọc quá độ.
Tiếu Cẩn vừa lo lắng lại vừa thấy may mắn vì nàng có thể ở bên Mộc Chẩm Khê thời gian lâu hơn.
Những nụ hôn dịu dàng và nhỏ vụn rơi trên mu bàn tay, ngón tay và hơi thở ấm áp run rẩy của Mộc Chẩm Khê, sạch sẽ mà không mang chút dục vọng nào.
Mãi cho đến khi trời chạng vạng tối.
Tiếu Cẩn dùng điện thoại của Mộc Chẩm Khê để gọi cho Ân Tiếu Lê và báo địa chỉ bệnh viện.
Ân Tiếu Lê vừa về đến nhà, nhận được cuộc gọi liền vội vã ra ngoài mà chưa kịp uống miếng nước nào.
Cô ấy không để ý vì sao người gọi đến lại là Tiếu Cẩn, hỏi ngay lập tức: "Tình hình cụ thể như thế nào?"
Tiếu Cẩn sợ đánh thức Mộc Chẩm Khê nên ra khỏi phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, trả lời cô ấy: "Làm việc quá sức..."
Nàng còn chưa nói xong, Ân Tiếu Lê đã đoán trước được điều đó, giận dữ nói: "Tôi biết ngay mà, cậu ấy tăng ca như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Không nghe khuyên bảo, giờ còn tự đẩy mình vào bệnh viện."
Tiếu Cẩn quan tâm hỏi: "Tăng ca cái gì?"
Ân Tiếu Lê không nói cho nàng biết nữa, dù sao Tiếu Cẩn không liên quan gì đến Mộc Chẩm Khê, chính mình to mồm, tới lúc đó Mộc Chẩm Khê tỉnh lại sẽ trách mình.
Nhưng từ giọng điệu của Tiếu Cẩn, cô ấy nghe thấy sự quan tâm thật lòng.
Hai người này rõ ràng yêu nhau, lại không biết nỗi đau sâu sắc đến mức nào ngăn trở trong lòng mới gây ra cục diện như thế này.
Mặc dù Ân Tiếu Lê là bạn thân nhất của Mộc Chẩm Khê, nhưng cô không bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan đến Tiếu Cẩn và những gì đã xảy ra trước khi gặp chính mình, cô ấy cũng không thể hỏi ra được.
Tiếu Cẩn im lặng theo sau: "Cô đến đây càng sớm càng tốt."
Ân Tiếu Lê đang trong thang máy, nhanh chóng xuống tầng, tăng nhanh tốc độ nói: "Trễ nhất là nửa giờ nữa tôi sẽ đến, phiền cô khoan hãy đi."
Cô ấy không nói như vậy, Tiếu Cẩn cũng sẽ không rời đi, nhưng Ân Tiếu Lê vẫn nói nhiều một câu.
"Ừm." Tiếu Cẩn cúp máy sau khi nói chuyện xong.
Nàng đưa tay đặt lên tay nắm cửa, ấn xuống rồi lại bước vào.
Mộc Chẩm Khê vẫn còn đang ngủ, nhưng sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến buổi trưa, có chút huyết sắc, môi cũng hơi ửng hồng.
Tiếu Cẩn nhìn cô hồi lâu, khẽ cong khóe miệng, bật camera trước của điện thoại, chụp vài tấm ảnh cùng Mộc Chẩm Khê đang ngủ, cuối cùng hôn nhẹ một cái lên môi cô.
Nàng đặt một tấm trong số đó làm hình nền điện thoại, thay thế bức ảnh đơn ban đầu của Mộc Chẩm Khê, cắn môi khẽ cười.
Thời điểm vừa vặn, Ân Tiếu Lê gõ cửa bên ngoài, trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện khuôn mặt của cô ấy.
Tiếu Cẩn thu hồi nụ cười, cất điện thoại vào, đứng dậy mở cửa để cô ấy đi vào.
Hai người nhìn nhau chăm chú rồi cùng nhau gật đầu.
Ân Tiếu Lê bước tới nhìn Mộc Chẩm Khê, ngủ rất yên bình, cô ấy hạ giọng nói với Tiếu Cẩn: "Chúng ta ra ngoài trò chuyện nhé?"
Tiếu Cẩn cầm lấy túi xách đang đặt trên giường của người nhà, nói: "Đi thôi."
Ánh mắt của Ân Tiếu Lê kinh ngạc: Muốn rời đi rồi sao? Dứt khoát như vậy?
Không đi đâu khác, chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh.
Ân Tiếu Lê cẩn thận hỏi: "Cái này...!chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cô lại đi cùng cậu ấy?" Trước đó, Mộc Chẩm Khê còn trốn tránh nàng.
Tiếu Cẩn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giả vờ như không nhìn thấy sự nghi ngờ và thù địch trong mắt cô ấy, thờ ơ nói: "Tôi hẹn chị ấy ra ngoài nói chuyện."
Ân Tiếu Lê: "Nói xong chưa?"
Tiếu Cẩn nói: "Nói xong rồi."
Ân Tiếu Lê: "Cô..." Trực giác của cô ấy cảm thấy Mộc Chẩm Khê đột nhiên vào bệnh viện là có liên quan tới nàng.
Tiếu Cẩn ngắt lời cô ấy: "Cô Ân, tôi muốn nhờ cô một chuyện."
Ân Tiếu Lê cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Khi Mộc Chẩm Khê tỉnh lại, nếu có hỏi ai đã đưa chị ấy đến bệnh viện, cô hãy nói đó là một người lạ tốt bụng, đừng nói cho chị ấy biết là tôi."
Ân Tiếu Lê ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"
"Như vậy tốt cho chị ấy." Tiếu Cẩn hơi cúi người với cô ấy, dùng kính ngữ, chân thành nói: "Xin nhờ cô."
Ân Tiếu Lê hơi lúng túng không biết phải làm sao, đồng thời cũng có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.
Cô ấy đi tới đỡ cánh tay của Tiếu Cẩn, nói: "Được rồi, tôi hứa với cô."
"Cảm ơn cô." Tiếu Cẩn mỉm cười, nụ cười này không phải chua xót mà tràn đầy sự biết ơn.
Nhưng Ân Tiếu Lê nhìn như thế lại cảm thấy áp lực không nói nên lời trong lòng.
Tiếu Cẩn rời đi.
Ân Tiếu Lê nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon gầy của nàng, tâm tình nặng trĩu.
Mãi đến 9 giờ tối, Mộc Chẩm Khê mới thức dậy, lọt vào tầm mắt là một màu trắng tuyết, ngọn đèn trên đầu quá chói mắt.
Cô nheo mắt lại, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ canh giữ ở đầu giường.
Lông mi của Mộc Chẩm Khê run lên, môi mấp máy nói: "Tiếu..."
"Cậu tỉnh rồi, có đói bụng không?" Người kia lên tiếng, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói sáng ngời của Tiếu Cẩn.
Mộc Chẩm Khê im lặng, cuối cùng nhìn rõ người trước mặt là Ân Tiếu Lê, mỉm cười rồi nói một cách yếu ớt: "...!Đói."
"Bác sĩ nói thời gian này cậu sẽ tỉnh lại.
Tớ đã mua cháo cho cậu, cháo thập toàn đại bổ.
Tớ ngửi thử rồi, thơm lắm." Sau đó, Ân Tiếu Lê dựng đứng giường bệnh lên, đặt hai cái gối đệm sau lưng cô.
Mộc Chẩm Khê nhìn quanh phòng bệnh, thất thần hỏi: "Ai đã đưa tớ đến bệnh viện?"
Ân Tiếu Lê nói: "Một người mà tớ không quen biết, nói nhìn thấy cậu té xỉu bên đường nên đã gọi 120 đưa cậu đến đây."
Mộc Chẩm Khê ngẩn ra, dường như có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này.
Một chút mất mát bí ẩn dâng lên từ đáy lòng rồi nhanh chóng biến mất, nàng nói: "Vậy cậu có giúp tớ cảm ơn người ta không?"
Ân Tiếu Lê sợ kỹ năng diễn xuất của mình không đạt chuẩn nên cúi đầu giúp cô mở nắp hộp giữ ấm, cười nói: "Đương nhiên có cảm ơn rồi, tớ còn muốn cho người ta tiền nhưng người ta không muốn.
Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt."
Giọng nói trầm thấp của Mộc Chẩm Khê vang lên: "Ừ."
Cô rũ mắt xuống, nhìn tay phải của mình trên chăn, hoảng hốt nghĩ thầm: Có phải là nằm mơ không?
Ân Tiếu Lê đặt cháo lên bàn nhỏ.
Mộc Chẩm Khê ngủ đủ một giấc ngon, nhưng bởi vì lúc trưa cô nôn ra một ngụm máu, trong ngực có cảm giác hơi nhói nhói, cũng không đau lắm nên cô tự mình cầm muỗng múc cháo ăn.
Ân Tiếu Lê ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
Khi Mộc Chẩm Khê ăn xong, cô ấy đứng dậy dọn dẹp, sau đó kéo ghế ra, đại mã kim đao* mà ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trang.
Khi cô ấy chưa kịp mở miệng, Mộc Chẩm Khê đã chân thành nói: "Tớ sai rồi, tớ không nên tăng ca thâu đêm làm cơ thể suy sụp, sau này không như vậy nữa."
(* Khí thế to lớn, hào sảng, sảng khoái.)
Ân Tiếu Lê: "Cậu!"
Mộc Chẩm Khê nói: "Tớ muốn ngủ."
Ân Tiếu Lê còn có thể nói cái gì, cô có thể ngăn cản sao?
Cuối cùng không nhịn được trách: "Thân thể là của cậu, lớn như vậy rồi, đạo lý này cậu còn không hiểu sao?"
Mộc Chẩm Khê chấp tay trước ngực, mỉm cười lấy lòng: "Tớ hiểu."
Âm Tiêu hỏi: "Cậu ngủ đi, có muốn tớ tắt đèn cho cậu không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Tắt đi."
Ánh đèn hoàn toàn tối xuống.
Ân Tiếu Lê nằm xuống chiếc giường dành cho người nhà, ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Ngày hôm sau, Mộc Chẩm Khê gọi điện cho Giám đốc để xin nghỉ phép, Giám đốc nghe tin cô phải nhập viện tỏ ra lo lắng.
Buổi trưa, cô ấy còn đặc biệt đến thăm cô, mang theo giỏ trái cây, còn có một bình giữ nhiệt canh ba ba, trông rất hoành tráng.
Mộc Chẩm Khê ngượng ngùng nói: "Không có gì nghiêm trọng, chiều nay sẽ xuất viện."
Giám đốc cười nói: "Em cái này gọi là tai nạn lao động, tôi nên làm như vậy, nếu không, sẽ được gọi là đối xử khắc nghiệt với nhân viên."
Buổi trưa, Ân Tiếu Lê vội vã chạy tới sau khi tan làm.
Bên trong phòng bệnh tràn ngập mùi thơm của canh ba ba, cô ấy liếc nhìn người ngồi ở đầu giường của Mộc Chẩm Khê, một người phụ nữ thành thục đoan trang, mặc đồ công sở.
Cô ấy nhíu mày, nháy mắt với Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê vừa nhìn liền biết cô ấy đã hiểu lầm, giới thiệu: "Đây là cấp trên của tớ, đến đây thăm tớ, Giám đốc Trương."
Giám đốc Trương đứng lên bắt tay với Ân Tiếu Lê: "Xin chào, Trương Hàn Hạ."
Ân Tiếu Lê nói: "Xin chào, tôi là Ân Tiếu Lê, bạn của cậu ấy."
Trương Hàn Hạ nói: "Vất vả rồi."
Ân Tiếu Lê có nhiều kinh nghiệm*, ngay lập tức nhìn ra vị Giám đốc Trương nhiệt tình này có ý với Mộc Chẩm Khê, thăm hỏi nhân viên thế này coi bộ quá mức thân mật.
Quét xung quanh, mọi thứ đều tốt.
(* Từ gốc là Nhân tinh: ý nói là người lâu năm, có nhiều kinh nghiệm.)
Giám đốc Trương rời đi rồi.
Ân Tiếu Lê chậc chậc hai tiếng: "Giám đốc Trương này có phải có ý với cậu không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Cậu đừng trộn lẫn."
Ân Tiếu Lê nhìn phản ứng của cô, hiểu rằng cô biết rõ, tiếp tục chậc chậc: "Chất lượng rất cao."
Mộc Chẩm Khê lườm cô ấy: "Tớ không có hứng thú."
Trước đây cô cũng không xác định, Giám đốc Trương và cô thường liên lạc với nhau về công việc, thỉnh thoảng tổ chức liên hoan với nhau cũng là toàn bộ phòng ban, chưa từng nói về chủ đề cá nhân.
Lần này đến phòng bệnh, ý tứ lấy lòng lại vô cùng rõ ràng.
Ân Tiếu Lê nói: "Tớ biết cậu không có hứng thú.
Tớ chỉ đang đùa một chút thôi." Cô ấy ngừng chủ đề này lại, liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt, lại cầm trên tay, tiếc nuối nói: "Cái này là gà ác bị bạch tạng à?"
Mộc Chẩm Khê hướng ngăn tủ chu môi: "Sao lại bạch tạng? Giữ lại tối nay về nhà tớ ăn."
Ân Tiếu Lê lại chậc một tiếng, tỏ ra thích thú.
Sau đó, khi nói về vết bỏng của cô, lời nói của Mộc Chẩm Khê mơ hồ cho qua.
Nhưng vị trí vết thương này tương đối không tiện, Mộc Chẩm Khê không thể tự bôi thuốc một mình.
Ân Tiếu Lê chủ động xin ra trận, hỏi: "Tớ sẽ đến nhà cậu vài ngày? Sắp tới hình như không cần đi công tác."
Mộc Chẩm Khê đồng ý.
Buổi chiều, Ân Tiếu Lê phải đi làm, Mộc Chẩm Khê tự mình làm thủ tục xuất viện rồi bắt taxi về nhà.
Lúc 5 giờ, Giám đốc Trương gửi cho cô một tin nhắn: [Tối nay em có rảnh không? Tôi mời em đi ăn tối?]
Mộc Chẩm Khê gõ chữ trả lời: [Người yêu của tôi đã làm bữa tối ở nhà, lần sau đi]
Năm phút sau, bên kia lại gửi đến: [Ok, chú ý nghỉ ngơi, không cần gấp gáp quay lại làm việc]
Ân Tiếu Lê trở về, nghe tin Giám đốc Trương chủ động xuất kích cứ bị bóp chết từ trong nôi như vậy, giả vờ thương cảm nói: "Thật thê thảm, chắc bây giờ người ta đang khóc thút thít ở nhà rồi."
Mộc Chẩm Khê nhét vào miệng cô ấy một