Sau khi Mộc Chẩm Khê đăng Weibo, cô liền chìm vào giấc ngủ, cảm thấy thư thái chưa từng có, một đêm không mộng.
Cô trực tiếp xin công ty nghỉ phép ba ngày, ngày hôm sau vẫn ở nhà nghỉ ngơi như cũ, tập thể dục buổi sáng.
Kể từ khi chuyển đến tiểu khu này, đây là lần đầu tiên cô chạy bộ buổi sáng trong tiểu khu, ở đây nhiều cây xanh hơn so với tiểu khu lúc trước.
Ngẩng đầu nhìn lên, mùa thu đã thấp thoáng giữa những cành lá.
Sau khi hít thở bầu không khí trong lành, Mộc Chẩm Khê đi ra khỏi cổng tiểu khu, hai tay đút vào túi quần, đi bộ không mục đích trên đường.
Vì trời còn sớm, trên đường đi, cô nhìn thấy có người dắt chó Samoyed trắng như tuyết, bộ lông rất dài nhưng được giữ rất sạch sẽ, đang được chủ dắt đi.
Chưa kịp đi tới, người kia đã dắt chó vào một quán cà phê ngoài trời bên đường, Mộc Chẩm Khê đi theo sau, ngồi vào bàn bên cạnh, gọi cà phê và bánh mì.
Chủ của chú chó là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi.
Trong khi ăn sáng, cô gái chạm vào cằm và đầu của Samoyed.
Samoyed chạy tới chạy lui dưới tay cô ấy, nhẹ nhàng và nghịch ngợm.
Mộc Chẩm Khê thích chó, nhưng công việc quá bận rộn, thời gian đi lại không chắc chắn, không có cách nào thường xuyên dắt chó ra ngoài đi dạo nên chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.
Chủ của chú chó nhận ra ánh mắt của cô nên nhìn sang, Mộc Chẩm Khê nở một nụ cười thân thiện với đối phương.
Samoyed quay đầu theo, hai mắt lúng liếng nhìn Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê hỏi ý: "Tôi có thể chạm vào chó của cô không?"
Chủ của chú chó nhìn cô hai lần, nhìn ngoại hình và khí chất nổi bật của cô, liền sẵn sàng đồng ý: "Có thể."
Mộc Chẩm Khê bước đến, lòng bàn tay của cô đặt trên đầu Samoyed, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ một chút rồi quay trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười: "Cảm ơn."
Chủ của chú chó: "???"
Vậy là xong rồi sao?
Mộc Chẩm Khê uống hết cà phê trong ly rồi đứng lên đi tiếp.
Mỗi ngày đều vội vàng đi làm, cô không nhìn kỹ khi đi qua con đường này, đúng lúc thừa dịp nghỉ ngơi bản thân thư giãn một chút.
Buổi trưa, giám thị Ân Tiếu Lê đúng giờ gọi cho cô: "Ăn trưa chưa? Cậu đang ở đâu?"
Mộc Chẩm Khê nhìn kỹ một chậu xương rồng trong tay, nói: "Chợ hoa điểu, một lát nữa mới ăn trưa, vẫn chưa đói."
Ân Tiếu Lê: "!!!"
Ân Tiếu Lê cho rằng mình nghe nhầm nên xác nhận lại lần nữa: "Cậu nói cậu đang ở đâu?"
Mộc Chẩm Khê chọn mua một vài chậu cây, nói với ông chủ: "Mấy chậu cây này, gói lại giúp." Sau đó mới mỉm cười và trả lời Ân Tiếu Lê, "Tớ cảm thấy nhà tớ trống trải quá nên quyết định mua một ít đồ trang trí, không được sao?"
Ân Tiếu Lê: "Được!"
Mộc Chẩm Khê đưa điện thoại ra xa hơn một chút, cau mày nói: "Được thì được, cậu rống như thế làm gì?"
Ân Tiếu Lê im lặng a a a a trong lòng một hồi, sau đó bình tĩnh nói: "Tối nay tớ sẽ đãi cậu một bữa ăn thịnh soạn?"
Mộc Chẩm Khê cầm lấy chiếc túi ông chủ đưa, nói: "Để tớ mời cậu đi, xem như thù lao vì cậu bôi thuốc cho tớ mấy ngày nay."
Ân Tiếu Lê nghe lời: "Được rồi, tớ muốn ăn bào sâm sí đỗ.*"
(* Bào Sâm Sí Đỗ – 鲍参翅肚: dùng để chỉ bốn loại hải sản quý là bào ngư, hải sâm, vi cá và bong bóng cá.)
"Được." Mộc Chẩm Khê sẵn sàng đồng ý.
Sau đó, Mộc Chẩm Khê mua hai chậu lan lớn để trong phòng khách, vì rất khó mang về nên đã hẹn với cửa hàng giao đến nhà cô vào ngày mai.
Nhìn thấy một con vẹt rất thông minh, nhưng giống với chú chó kia, Mộc Chẩm Khê rất sợ loại sinh vật sống này, sợ rằng không chú ý một chút sẽ nuôi chết chúng nên chỉ có thể nhìn thành nghiện.
Đến khi cô rời khỏi chợ hoa điểu đã là 4 giờ chiều, cách bữa tối cũng không lâu nữa, cô dứt khoát lười ăn, đợi buổi tối rồi ăn luôn thể.
Cô bắt taxi đến dưới lầu công ty của Ân Tiếu Lê, ngồi trong một quán cà phê Starbucks gần đó.
Mộc Chẩm Khê: [Cậu tan ca chưa?]
Ân Tiếu Lê: [Còn một tiếng nữa]
Mộc Chẩm Khê trả lời ok, mở phần mềm đọc sách trên điện thoại lên để giết thời gian.
Lúc 5 giờ 45 phút, Ân Tiếu Lê mở cửa bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy Mộc Chẩm Khê ngồi bên cạnh cửa kính.
Toàn thân cô được tắm trong ánh hoàng hôn, giống như một con mèo lớn no bụng đang lười biếng giãn gân giãn cốt để tự thỏa mãn bản thân trong ánh nắng mặt trời.
Ân Tiếu Lê đi vòng sau lưng cô, vỗ một cái vào đầu Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê bất mãn quay mặt lại, sau khi nhận ra người tới liền nở nụ cười bất lực: "Tan ca?"
Ân Tiếu Lê: "Uh huh."
Mộc Chẩm Khê hạ chân xuống khỏi ghế, giẫm trên mặt đất, súc tích nói: "Đi ăn thôi."
Cô sắp đói chết rồi.
Ân Tiếu Lê ngoài miệng nói bào sâm sí đỗ nhưng đến lúc ăn lại đổi ý, chần chừ phân vân giữa lẩu và thịt nướng.
Mộc Chẩm Khê nhìn không vừa mắt, nhanh chóng thay cô ấy đưa ra quyết định: "Lẩu."
Ân Tiếu Lê nói: "Được."
Chọn một nhà hàng lẩu đã từng đến trước đây.
Vì có quá nhiều người đợi chỗ, sau khi ngồi xuống, Ân Tiếu Lê liền cầm thực đơn chọn món, Mộc Chẩm Khê đi chọn nước sốt, phân biệt sốt dầu và sốt thịt bò riêng.
Khi trở về, phát hiện dáng vẻ của Ân Tiếu Lê trông rất lạ.
Mộc Chẩm Khê ngạc nhiên nói: "Cậu bị sao vậy?"
Ân Tiếu Lê nháy mắt ra hiệu, thấp giọng nói: "Đoán xem tớ nhìn thấy ai?"
Ý nghĩ đầu tiên của Mộc Chẩm Khê là Tiếu Cẩn, nhưng trực giác mách bảo cô rằng điều đó là không thể, hơn nữa biểu hiện của Ân Tiếu Lê có thâm ý, cô không thể đoán được, hỏi: "Ai?"
Ân Tiếu Lê nghiêng người, nhìn về phía Mộc Chẩm Khê.
Đôi mắt của Mộc Chẩm Khê đảo quanh một vòng, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi: "Hả?"
Ân Tiếu Lê trực tiếp công bố đáp án chính xác cho cô: "Chỗ tớ nghiêng về phía sau, bàn thứ hai đếm qua."
Mộc Chẩm Khê lần theo lời nhắc của cô ấy nhìn sang: "Một nam một nữ ngồi ở bàn kia?"
Ân Tiếu Lê lại nói: "Cậu nhìn người phụ nữ đó một lần nữa, bóng lưng giống ai."
Mộc Chẩm Khê cau mày thật chặt.
Ân Tiếu Lê phục cô, nói: "Là Phương Dĩnh đó."
Mộc Chẩm Khê ngẩn ngơ một lúc rồi nói: "Ồ." Sau đó cúi đầu xuống lấy iPad qua xem Ân Tiếu Lê đã gọi món gì.
Ân Tiếu Lê nói: "Cậu chỉ phản ứng như thế thôi à?"
Mộc Chẩm Khê không ngẩng đầu: "Bằng không?"
Ân Tiếu Lê nói: "Nếu là tớ, tớ sẽ tiến tới trái phải tát cô ấy hai cái.
Lần trước cô ấy còn có mặt mũi gọi cho cậu để đòi quay lại, cậu nhìn cô ấy hiện tại lại câu người khác, hi vọng là kẻ lừa gạt."
Mộc Chẩm Khê qua loa nói:: "Ừ." Ngẩng đầu lên, "Đừng nhắc đến cô ấy, ăn đi."
Ân Tiếu Lê quan tâm đến chuyện của cô hơn cả chính cô, quá quan tâm cũng có thể gây ra rắc rối.
Ví dụ như bây giờ, Mộc Chẩm Khê không muốn nghe bất kỳ tin tức nào về Phương Dĩnh.
Các món ăn đều được mang lên, Ân Tiếu Lê đẩy thịt về phía Mộc Chẩm Khê: "Gần đây cậu mệt mỏi, ăn nhiều thịt bồi bổ đi.
Ngoài ra, dạ dày của cậu không tốt, không thể ăn quá cay..."
Mộc Chẩm Khê đã ăn trong lời nói dông dài của mẹ già.
Nửa chừng Ân Tiếu Lê không thể nhịn được, lắc lư một vòng trước mặt Phương Dĩnh.
Phương Dĩnh nhận ra cô ấy, nhưng không biết rằng Ân Tiếu Lê đã biết về việc cô ta ngoại tình nên chào hỏi cô ấy rất nhiệt tình.
Ân Tiếu Lê đi thẳng đến Mộc Chẩm Khê trong lời chào hỏi của cô ta, nụ cười của Phương Dĩnh đông cứng trên mặt.
Mộc Chẩm Khê cảm thấy cô ấy quá ấu trĩ, nhưng không chỉ trích cô ấy cái gì, chỉ nói: "Hài lòng chưa?"
Ân Tiếu Lê nói: "Không có, chỉ mới dằn mặt cô ấy một chút."
Mộc Chẩm Khê lắc đầu bất lực, dùng vá vớt đậu hũ trong nước lẩu cà chua ra, chấm nó với nước sốt cần tây thịt bò, ăn chậm rãi.
Ân Tiếu Lê cũng không muốn làm hỏng tâm trạng, vì vậy cô ấy gắp một vài miếng rong biển rồi ăn như gió cuốn.
Khi đang ăn, cô ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại vị trí của Phương Dĩnh.
Mộc Chẩm Khê nhướng mắt ngạc nhiên: "Cậu lại sao vậy? Nhất kinh nhất sạ*."
(* Nhất kinh nhất sạ: Chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ khác thường khuếch đại, khiến người ta bị dọa dẫm phát sợ.)
Ân Tiếu Lê cụp mắt xuống, che giấu sự hoảng sợ và giật mình, nói: "Không có chuyện gì."
Cô ấy biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc khó tả với Tiếu Cẩn rồi.
Ngoại hình của Phương Dĩnh có hai phần giống Tiếu Cẩn.
Cô ấy lo lắng liếc nhìn Mộc Chẩm Khê trước mặt, cô ấy dám cam đoan rằng Mộc Chẩm Khê không bao giờ tự mình nhận ra điều này.
Nếu cô biết rằng tám năm sau khi chia tay, những tưởng cuối cùng cô cũng có thể bước ra tìm bạn gái mới, kết quả vẫn còn mang theo bóng dáng của Tiếu Cẩn, cô thế nào cũng sẽ gục ngã.
Sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện hướng về một cuộc sống mới nữa.
Nhưng nếu không nói thì...!có vẻ không ổn, nếu sau này Mộc Chẩm Khê tự mình phát hiện ra thì hậu quả còn thảm khốc hơn.
Ân Tiếu Lê lơ đãng thật lâu, Mộc Chẩm Khê nói vài câu với cô ấy, cô ấy vẫn luôn cắn đũa ừm ừm, không có tập trung như lúc mới ăn.
Mộc Chẩm Khê đặt đũa xuống, ấn một ngón tay lên trán Ân Tiếu Lê, nhìn cô ấy chằm chằm: "Có gì thì cứ nói đi."
Ân Tiếu Lê không còn cách nào che giấu dưới cái nhìn của cô, ấp a ấp úng mà vẫn quyết định thẳng thắn, nhưng cô ấy định đi đường vòng một lúc.
Ân Tiếu Lê cũng đặt đũa xuống, nói nhỏ: "Cậu thích mẫu con gái như thế nào?"
Mộc Chẩm Khê: "......"
Ân Tiếu Lê nói: "Tớ có một vài lựa chọn, cậu có thể chọn không?"
Mộc Chẩm Khê không thể hiểu được vì vậy liền đáp ứng.
Ân Tiếu Lê hỏi: "Cậu thích mặt trứng ngỗng hay mặt trái xoan?"
Mộc Chẩm Khê trầm ngâm nói: "...!Ưa nhìn." Nhưng Tiếu Cẩn là mặt trái xoan, nên mặt trái xoan sẽ trông đẹp hơn.
Ân Tiếu Lê: "..." nhìn Mộc Chẩm Khê với ánh mắt hình viên đạn, "Cậu chỉ có thể chọn một, không thể chơi tự do."
Mộc Chẩm Khê dùng một tay chống cằm, chán nản chờ cô ấy ra câu hỏi.
"Mắt to hay mắt nhỏ?"
"Vô nghĩa, cậu thích mắt nhỏ sao?"
"Da trắng hay màu lúa mạch."
"Trắng."
"Còn chiều cao thì sao?"
"Tốt nhất là thấp hơn tớ nửa cái đầu."
......
Sau khi đặt một loạt câu hỏi, Ân Tiếu Lê xác nhận, Mộc Chẩm Khê trả lời dựa theo các điều kiện của Tiếu Cẩn.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết Mộc Chẩm Khê nên thể hiện sự phản kháng khi trả lời những câu hỏi thế này, nhưng cô chẳng những không có, mà ngược lại thỉnh thoảng còn nhếch môi mỉm cười, dáng vẻ trông rất hạnh phúc.
Trúng tà sao?
Mộc Chẩm Khê nheo mắt nguy hiểm nhìn cô ấy: "Không phải cậu lại định làm mai cho tớ chứ?"
Ân Tiếu Lê vội vàng lắc đầu: "Không có."
Cho dù có đam mê như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không thức thời lựa chọn thời điểm này.
Mộc Chẩm Khê hỏi: "Vậy là cái gì?"
Ân Tiếu Lê nghiến răng, bất chấp tất cả nói: "Cậu có phát hiện ra Phương Dĩnh nhìn giống Tiếu Cẩn không?"
Mộc Chẩm Khê bỗng dưng sửng sốt.
Ân Tiếu Lê sợ cô bị đả kích lớn, nhanh chóng bổ sung: "Nhưng qua những câu hỏi vừa rồi, mẫu người cậu thích là như vậy nên có điểm giống nhau là chuyện bình thường."
Mộc Chẩm Khê không nói chuyện trong một thời gian dài.
Ân Tiếu Lê ảo não trong lòng, nghĩ cách khắc phục.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên cười rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy sau này cậu không cần giới thiệu đối tượng cho tớ, để không làm hại cô nương trong sạch, giống như tớ vậy, sống một mình rất tốt."
Ân Tiếu Lê vội la lên: "Cậu không thể nói như vậy ——"
Mộc Chẩm Khê nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy: "Tớ đã quyết định rồi."
Ân Tiếu Lê khó chịu nói: "Không thử thì làm sao biết được, ngộ nhỡ còn có thể thích một người không giống cô ấy."
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ nhìn cô ấy.
Ân Tiếu Lê không nói lời nào.
Mộc Chẩm Khê dừng lại trong vài giây rồi nói: "Ngay cả khi cậu không nói với tớ điều này, tớ vẫn quyết định sau này sống một mình.
Trước đây là vì tớ sợ cô đơn, nhưng bây giờ trong lòng tớ rất phong phú, tớ cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình."
Ân Tiếu Lê: "Hả?"
Mộc Chẩm Khê lại giơ đũa lên, cắn một miếng măng vừa mới ra khỏi nồi, nói một cách khó hiểu: "Con người có thể sống bằng khí cacbonic..."
Ân Tiếu Lê biết rõ câu nói này, nó nằm trong vở kịch "Rhinoceros in Love", trước đây cô ấy đã từng xem nó với Mộc Chẩm Khê, vế sau đó là: Chỉ cần có tình yêu.
Ân Tiếu Lê nói: "Nhưng không phải bây giờ cậu đang thất tình sao?"
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Ai nói?"
Cô có tình yêu, từ nay về sau, cô sẽ mãi mãi có được tình yêu này, không có gì bất lợi.
Nhưng lần này, không ai có thể cướp đi được.
Ân Tiếu Lê nghe cô nói như thế nhưng Mộc Chẩm Khê không có ý định giải thích cho cô ấy, Ân Tiếu Lê cũng không hiểu được.
Sau khi thanh toán xong, Mộc Chẩm Khê đi ngang qua bàn của Phương Dĩnh, Phương Dĩnh bất ngờ đưa mắt nhìn sang, đột nhiên xấu hổ, Mộc Chẩm Khê lịch sự gật đầu với cô ta, rồi bước đi không chớp mắt.
Ân Tiếu Lê đi theo cô, nhìn cô bước chân nhanh chóng, bóng lưng thoải mái, lại quay đầu