Mộc Chẩm Khê mời các đồng nghiệp đến nhà ăn công ty, cảm thấy rất thoải mái.
Đồ ăn ở nhà ăn công ty thật ra rất ngon, chất lượng giá rẻ, có thịt, có rau củ, có hoa quả, khẩu phần vừa đủ, bình thường có rất nhiều người vẫn ăn ở đây.
Nhưng khi từ nhà hàng sang trọng rơi xuống nhà ăn nhân viên thì trong lòng của em gái Corgi có một khoảng trống nhỏ.
Nhưng mà cô ấy cũng không để trong lòng, lúc đầu cũng là tùy tiện ỷ vào Mộc Chẩm Khê hào phóng, thuận miệng mà làm thịt.
Làm thịt một lần thì thôi, đằng này đến mấy lần cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Nhưng thông qua lần này đi nhà ăn, cô ấy có một phát hiện mới.
Mộc Chẩm Khê hình như thực sự có biến.
Ví dụ như đang ăn cơm đột nhiên ngẩn ra rồi như có như không cười ngây ngô, biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt ngự tỷ tiêu chuẩn của Mộc Chẩm Khê như vậy, có chút không hài hòa.
Cô vẫn như thường lệ đều là duỗi đôi chân dài ra, dựa lưng vào lưng ghế, hoặc là tay đặt trên vách ngăn văn phòng, đuôi lông mày hơi nhướng lên, khóe môi hơi nhếch lên, có chút không quan tâm, lại có chút hững hờ, lười biếng cười khẽ.
Thật không dám giấu giếm, nhiều cô gái trong công ty của bọn họ đều nhảy cẫng lên mỗi khi nhìn thấy Mộc Chẩm Khê, không phải ai cũng động tâm, mà là xuất phát từ sự trông ngóng đối với chị gái xinh đẹp.
Ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào công ty, bọn họ đã bí mật bát quái về xu hướng tình dục của họa sĩ chính mới đến Mộc Chẩm Khê.
Bên phe cong đưa ra rất nhiều lý lẽ, chẳng hạn như dáng người cao bước đi trên giày cao gót làm cho hầu hết phái nam đều phải ngước nhìn; chẳng hạn, là một người dịu dàng ân cần, đặc biệt quan tâm chu đáo, suýt chút nữa viết ra một bài luận văn nhỏ "tranh giành tình nhân".
Nhóm bát quái* nhỏ của công ty.
(* Bát quái = buôn chuyện, chỗ này chuyển sang thuần Việt cũng được nhưng không hiểu sao mình thấy để nguyên QT sẽ giữ được nét văn hóa hơn, hi vọng mọi người không bị khó chịu.)
Đồng nghiệp 1: Cong, tuyệt đối là cong, là kiểu cong mà công đến mức khiến người ta không thể khép chân lại được.
Đồng nghiệp 2: Đồng ý, lần trước suýt chút nữa tôi đi làm muộn, chạy vội đến bắt thang máy, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, chỉ còn một khe hở nhỏ nữa thôi.
Tôi vừa lo lắng vừa tức giận, tôi cần tiền thưởng chuyên cần! Sau đó, tôi nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt, chị Mộc mỉm cười với tôi, còn ôn nhu nói: Bắt kịp rồi, còn không mau đi vào? Ahhhhh, mấy người có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không?
Đồng nghiệp 3: Tiên nữ! Nữ thần!
Đồng nghiệp 2: Đúng vậy, tôi nằm ngửa tôi chết mất.
Đồng nghiệp 3: Tôi cũng đến báo tin, lần trước bà dì của tôi đến, phản ứng tương đối mạnh, sau đó đau quá tôi phải vào nhà vệ sinh, cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút rồi đi ra, đúng lúc gặp được lão đại.
Lão đại nhìn tôi vài lần, hỏi tôi có phải đến kỳ kinh nguyệt bị đau hay không.
Tôi nói đúng, sau đó quay trở lại làm việc.
Loại cẩu game như chúng ta không xứng được nghỉ ngơi, các người đoán xem kết quả thế nào? Không cho phép vạch trần tôi với lão đại nha.
Đồng nghiệp 4: Thế nào thế nào?
Đồng nghiệp 3: Chúc mừng tôi đã nhận được: Ibuprofen +1, nước đường đỏ +1, miếng dán sưởi ấm +1, ôn nhu hỏi thăm +1, đặc cách nghỉ ngơi một giờ +1, mặc dù sau một giờ đó, công việc bị chậm trễ phải làm bù lại.
Đồng nghiệp 4: Mẹ ơi thật hâm mộ, lão đại của nhóm chúng tôi là một tên trai thẳng chết tiệt, lần trước tôi đau đến mặt mày nhễ nhại mồ hôi, anh ta hỏi tôi có phải nóng quá không [vẫy tay bye bye]
Đồng nghiệp 3: Ha ha ha ha ha ha
Đồng nghiệp 5678 đã xem.
Cuối cùng đi đến kết luận, thả thính như vậy khẳng định là cong, nếu không thì tích lũy đâu ra kinh nghiệm phong phú như vậy.
Bên phe Mộc Chẩm Khê là gái thẳng không đồng ý, xuất hiện từng người phản bác lại: Có câu nói rất hay, gái thẳng mới giỏi thả thính nhất, nhìn càng cong thì thực tế lại càng thẳng, không thấy mấy người chồng quốc dân đều bị lộ ra có bạn trai sao? Ke ke.
Giữa hai bên xảy ra một cuộc chiến, vì không có bằng chứng xác thực nên vấn đề rơi vào giai đoạn bế tắc.
Nhưng có một kết luận thống nhất cho sự việc trên được đưa ra: Nữ thần Mộc quá tốt, muốn cưới về nhà.
Mộc Chẩm Khê phản ứng lại sau một thoáng xuất thần, bắt gặp ánh mắt dò xét của em gái Corgi phía đối diện, cau mày nói: "Sao em lại nhìn chị như vậy?"
Ánh mắt của em gái Corgi lóe lên: "Không, không có gì." Nếu Mộc Chẩm Khê biết trong lòng mình đang suy đoán về xu hướng tình dục của cô, có lẽ sẽ giết mình chết luôn.
Mộc Chẩm Khê uy nghiêm nói: "Hả?"
Em gái Corgi bị sốc.
Các phòng ban hoặc nhóm dự án khác chỉ có thể nhìn thấy khía cạnh hiền hòa, nhẹ nhàng và thân thiện của Mộc Chẩm Khê, chưa nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Mộc Chẩm Khê.
Khi cô nổi giận, không phải nổi trận lôi đình cũng không trực tiếp mắng chửi, nhưng chỉ cần cô bày ra khuôn mặt nghiêm túc, giải phóng áp suất thấp khắp người, thỉnh thoảng lạnh lùng phun ra vài chữ từ đôi môi mỏng hoàn mỹ, cũng đủ khiến cho nhân viên cấp dưới cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Em gái Corgi rùng mình, nhỏ giọng thú nhận: "Em muốn hỏi chị một vấn đề riêng tư." Cô ấy ôm một chút hi vọng.
Bây giờ không phải giờ làm việc, nói như vậy không liên quan đến sai sót trong công việc hoặc đầu óc của một số người quá vụng về.
Tính tình của Mộc Chẩm Khê rất tốt.
Mộc Chẩm Khê uể oải nhướng mi: "Nói."
Em gái Corgi nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Chị...!thích nam hay nữ?"
Mộc Chẩm Khê nói nhạt: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Giọng nói của em gái Corgi yếu hơn: "Mọi người cũng đang bí mật thảo luận..."
"Mọi người?" Mộc Chẩm Khê nhìn cô ấy đầy ẩn ý, một hồi lâu, cô chậc một tiếng.
Em gái Corgi gần như mất hồn, không dám hé răng nửa lời, vùi đầu lùa cơm điên cuồng.
Mộc Chẩm Khê uống một ngụm nước trái cây, yên lặng nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.
***
Ân Tiếu Lê xem kỹ lịch trình làm việc của mình trong hai tháng, cuối cùng chọn ra một ngày đến Đại học Lâm Thành.
Mặc dù bận rộn công việc, nhưng ngày nghỉ của cô ấy thỉnh thoảng vẫn được đảm bảo, tuy nhiên, cô ấy nghỉ ngơi thì Tiếu Cẩn cũng nghỉ ngơi, còn nghỉ ngơi nhiều hơn cô ấy rất nhiều.
Ân Tiếu Lê: "......"
Bởi vì Tiếu Cẩn không phải đi làm theo ca, thời gian đi làm và tan làm càng không có quy luật, cô ấy đã quanh đi quẩn lại từng người quen để lấy được thời khóa biểu của Tiếu Cẩn.
Vừa nhìn vào quả thực ghen tị chịu không nổi, giảng viên đại học là nghề nghiệp thần tiên gì vậy, một tuần chỉ có vài tiết học như vậy không nói, còn không cần phải lo lắng sinh viên ra sao, có thể rời đi ngay sau khi tan học.
Mặc dù tiền lương không phải rất nhiều, nhưng tốt nhất ở chỗ vô cùng thanh nhàn, có thể thỏa thích phát triển sở thích cá nhân.
...!Nếu cô ấy biết rõ áp lực học thuật của giảng viên đại học, có lẽ cô ấy sẽ không nói ra những lời này.
"Cảm ơn sư phụ." Ân Tiếu Lê thanh toán cho tài xế taxi, đứng trước cổng Tây của Đại học Lâm Thành, ngẩng đầu nhìn dòng chữ giản dị tự nhiên được khắc trên đó, hít sâu một hơi rồi bước vào.
Hiện tại, hệ thống định vị rất phát triển, Ân Tiếu Lê tìm kiếm tòa nhà B của khu Khuyến Học, một tuyến đường chính xác xuất hiện ngay lập tức, không cần phải hỏi sinh viên.
Ân Tiếu Lê đưa tay lên nhìn đồng hồ, Tiếu Cẩn đang dạy tiết một hai, sắp đến giờ tan học rồi, cô ấy giành giật từng giây chạy đến.
Tiếu Cẩn đang giảng về chủ nghĩa nhân văn dưới thời kỳ Văn hóa Phục hưng trong tác phẩm《 Mười Ngày 》của nhà văn Ý Giovanni Boccaccio.
Trong giáo trình chỉ là phần giới thiệu ngắn gọn, nàng đã quen với việc nói nhiều hơn một chút, đặc biệt là một số câu chuyện thú vị, mở rộng tầm nhìn cho sinh viên.
Mặc dù trên lớp giáo viên sẽ giới thiệu danh sách những cuốn sách đề cử cho sinh viên, một rổ sách nổi tiếng, thậm chí còn yêu cầu sinh viên viết luận văn về một cuốn tiểu thuyết nào đó, cho dù đó là một hình tượng nhân vật hay một hiện tượng xã hội nào đó, nhưng đừng đánh giá quá cao khả năng tự chủ của sinh viên.
Rốt cuộc, không biết sau này khi trả về sinh viên có đọc lại hay không.
Sau khi sinh viên nộp luận văn, Tiếu Cẩn xem xong đều không thể nhịn được cười, vừa nhìn qua đã biết rất rõ ràng là sao chép từ trên mạng.
Tục ngữ nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân.
Là một giáo viên, tất cả những gì nàng có thể làm là cố gắng kích thích sự hứng thú của sinh viên càng nhiều càng tốt, để họ sinh ra sự tò mò và ham hiểu biết về môn học.
May mắn thay, trong những bài luận văn mà sinh viên nộp lên, số người thật sự đọc sách và viết nghiêm túc đã tăng hơn so với lúc trước.
"Sau khi《 Mười Ngày 》ra đời, tác phẩm trở nên rất nổi tiếng và đồng thời có sức lan tỏa sâu rộng.
Ví dụ《 Truyện Cổ Caunterbury 》mà chúng ta biết là bản sao của《 Mười Ngày 》.
Shakespeare, Goethe và Pushkin đều tiếp thu tư liệu sáng tác từ những câu chuyện trong đó.
Các nhà phê bình người Ý thậm chí còn so sánh《 Mười Ngày 》của Boccaccio với 《 Thần Khúc 》của Dante, gọi nó là..."
Tiếu Cẩn nghiêng người về phía trước, dùng tay không nhặt một mảnh phấn trong hộp lên, viết hai chữ trên bảng đen: "Nhân Khúc."
Chuông tan học vang lên đúng giờ.
Sinh viên bên dưới đều ngồi ngay ngắn tại chỗ, Tiếu Cẩn đặt viên phấn trở lại, khóe miệng mỉm cười nói: "Cô đã gửi giáo trình của tiết học này vào hộp thư chung, trong đó có một số sách tham khảo.
Nếu các em muốn tìm hiểu thêm về nội dung của《 Mười Ngày 》, có thể vào danh sách đó tìm hiểu.
Cô đã kiểm tra bộ sưu tập, tất cả đều có trong thư viện trường.
Được rồi, tan học."
Ân Tiếu Lê nghe thấy tiếng tan học truyền ra từ bên trong, ngay lập tức nhìn chăm chú vào cửa phòng học vì sợ bỏ qua Tiếu Cẩn.
Không ngờ, sau khi đợi một lúc lâu, sinh viên lần lượt đi ra ngoài, nhưng Tiếu Cẩn vẫn chưa đi ra.
Ân Tiếu Lê đi về hướng đối diện với cửa phòng học, nhìn vào bên trong.
Tiếu Cẩn đang bị bao quanh bởi một vài sinh viên, nụ cười của nàng nhẹ nhàng, kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của sinh viên.
Ánh mắt của Ân Tiếu Lê đảo quanh khuôn mặt của mấy nữ sinh kia, có hai người rõ ràng là lơ đễnh, giả vờ lắng nghe một cách cẩn thận nhưng thật ra ánh mắt của họ lại dán chặt vào gương mặt của Tiếu Cẩn.
Ân Tiếu Lê: "......"
Cô ấy có một sự thôi thúc muốn giúp Mộc Chẩm Khê ngăn cản ánh mắt của những người đang "thèm muốn" nhìn Tiếu Cẩn.
Thời gian giải lao giữa tiết sắp kết thúc, giáo viên tiết tiếp theo sẽ đến ngay, sinh viên vẫn còn quấn mình không tha, Tiếu Cẩn đưa ra hai ví dụ về tên sách, cuối cùng mới thoát ra khỏi vòng vây của sinh viên.
Nàng cầm lấy giáo án, xoay người đối mặt với một đôi mắt khác.
Ân Tiếu Lê đưa tay lên chào nàng, ngượng ngùng nói: "Xin chào."
Tiếu Cẩn bước ra ngoài cửa, gật đầu với cô ấy: "Xin chào." Sau đó hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ân Tiếu Lê nhìn trái nhìn phải, mỉm cười nhìn nàng: "Tiến sĩ Tiếu rất được sinh viên yêu thích."
Tiếu Cẩn xua tay nói: "Nào có, sinh viên tò mò ham học thôi." Tiếu Cẩn thông minh như vậy, làm sao không biết một số sinh viên cất giấu chút tâm tư.
Nhưng cũng may trong lớp nàng nữ nhiều nam ít, hầu hết nữ sinh bởi vì thấy nàng đẹp, có cơ hội liền nhìn nhiều thêm một chút, còn với những người có động cơ thầm kín, Tiếu Cẩn đã khéo léo giải quyết.
Ân Tiếu Lê cười không nói gì, lát sau, đi vào chủ đề chính, nói: "Tôi muốn mời tiến sĩ Tiếu dùng bữa." Cô ấy tìm cớ, "Lần trước cô đưa Mộc Chẩm Khê đến bệnh viện, tôi còn chưa cảm ơn cô."
Tiếu Cẩn vui vẻ nói: "Được rồi, nhưng tôi phải quay lại văn phòng để thu dọn đồ đạc." Nàng giơ giáo án và tài liệu giảng dạy trong tay lên.
Ân Tiếu Lê nói: "Có phiền không nếu tôi đi cùng cô?"
Tiếu Cẩn nói: "Đương nhiên không ngại."
Hai người cùng nhau đi bộ đến tòa nhà văn phòng của giáo viên.
Trước tiên, Ân Tiếu Lê quan sát sắc mặt của nàng, sắc mặt rất tốt, nước da hồng hào, không giống như bị bệnh, nhưng có lớp trang điểm nên không dễ để xác nhận.
Nhìn bước chân của nàng ổn định và mạnh mẽ, ngoại trừ việc gầy hơn so với người thường thì quả thật vô cùng bình thường.
Trong lòng Ân Tiếu Lê nhanh chóng loại trừ tất cả các loại bệnh có thể nói tên và các triệu chứng cơ bản.
Tiếu Cẩn đột nhiên quay đầu liếc cô ấy một cái, nói: "Cô Ân, trên quần áo của tôi có cái gì bẩn sao? Sao cô lại nhìn nhiều lần như vậy?"
Ân Tiếu Lê nói: "Không có, tôi chỉ là..." Cô ấy nói theo bản năng, "Tôi thấy trang phục hôm nay cô mặc rất đẹp, mua ở đâu vậy, trên mạng hay cửa hàng?"
Tiếu Cẩn nghiền ngẫm nhìn cô ấy hai giây, trả lời: "Cửa hàng."
Ân Tiếu Lê là một kẻ già đời, nhưng lại bị nàng nhìn đến trái tim thắt chặt.
Cô ấy không dám nhìn chằm chằm mà đánh giá đối phương nữa, bình an vô sự trở lại tòa nhà văn phòng, đứng ở cửa chờ.
Cánh cửa đóng lại, Tiếu Cẩn nói vài lời với một nữ giáo viên, người kia đang phàn nàn với nàng về việc đánh giá chức danh công việc.
Tiếu Cẩn trấn an đồng nghiệp vài câu rồi đi ra.
"Ăn ở đâu?" Tiếu Cẩn cười hỏi cô ấy.
Nàng nói thẳng thừng như vậy, Ân Tiếu Lê sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói: "Buổi chiều cô có tiết không? Nếu có thì có thể ăn ở trường học, nếu không có thì ra ngoài trường." Cô ấy biết buổi chiều Tiếu Cẩn có tiết.
Quả nhiên, Tiếu Cẩn trả lời cô ấy: "Có."
Ân Tiếu Lê nói: "Tôi nhớ trong trường các cô có một nhà hàng trên tầng 4 của căn tin số 3?"
Tiếu Cẩn hơi ngạc nhiên: "Cô đã đến đây rồi à?"
Ân Tiếu Lê cười nói: "Nên nói đại học Lâm Thành cũng là một trong những bảng hiệu của Lâm Thành.
Tôi đã ở đây mấy năm rồi, làm sao còn chưa tới đây?"
Tiếu Cẩn mím môi, đáp lại cô ấy với một nụ cười: "Vậy đến chỗ đó đi, không cần phải giày vò tới lui." Nàng đảo mắt, vô cùng tự nhiên nhẹ giọng nói: "Mộc Chẩm Khê từng tới đây chưa?"
Ân Tiếu Lê trả lời một cách tự nhiên hơn: "Có tới rồi, cậu ấy còn thường xuyên đến đây."
Tiếu Cẩn nhíu mày nói: "Thường xuyên?"
Ân Tiếu Lê "À" một tiếng, nói: "Thực ra cũng không thể tính là thường xuyên được, nhưng ngoài công ty và nhà ra thì tới tương đối nhiều hơn.
Cậu ấy thấy phong cảnh nơi này đẹp, bầu không khí học tập cũng rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đến đi dạo."
Tiếu Cẩn không giấu được ngọt ngào, vui vẻ nói: "Ừm, chị ấy cũng từng nói với tôi."
Ân Tiếu Lê nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy rất quen mắt.
Trong chớp nhoáng, quả thật giống hệt như đúc dáng vẻ lần trước của Mộc Chẩm Khê khi cùng cô ấy nói về Tiếu Cẩn!
Hai người này, tại sao tách ra rồi còn có thể ngược cẩu như vậy?!
Ân Tiếu Lê nghĩ trăm lần cũng không hiểu được.
Tiếu Cẩn buồn cười nói: "Chị ấy còn nói thường xuyên có sinh viên chơi trên sân bóng rổ, nói nếu tôi đi ngang qua, có thể xem có trai đẹp nào hay không.
Có phải đặc biệt...!Khụ."
Ân Tiếu Lê lặng lẽ nuốt xuống phần cẩu lương này, mở miệng yếu ớt thay nàng bổ sung: "Là đặc biệt đáng yêu."
Tiếu Cẩn sờ sờ lỗ tai, không được tự nhiên nói: "Đi căn tin đi."
Bởi vì động tác này của nàng, Ân Tiếu Lê vô thức nhìn thoáng qua sau tai nàng, nhưng Tiếu Cẩn dùng bàn tay hơi cản nó lại, sau đó vén một vài sợi tóc dài ra sau tai, vừa vặn