Trong lớp học vào chiều thứ ba, khi giờ tự học kết thúc, Tiếu Cẩn đang sửa đề thi Toán vừa làm xong trong tiết này, chép một câu hỏi sai thật ngay ngắn vào cuốn sổ ghi chép câu sai.
Nét chữ của nàng rất gọn gàng đều đặn, kiểu chữ vừa có hình dáng vừa có thần thái.
Bạn cùng bàn chống cằm, chỉ cần nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng cầm bút viết chữ cũng chính là một loại hưởng thụ.
Chờ nàng chép xong câu hỏi, bạn cùng bàn nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay của nàng, nói nhỏ: "Đi nhà vệ sinh không?"
Nữ sinh đi vệ sinh cùng nhau gần như đã trở thành một kiểu "văn hóa" học đường.
Lúc đầu Tiếu Cẩn muốn nói không đi, nhưng lại nhớ đến bóng dáng hư hư thực thực của bạn học Mộc lớp 2 mà nàng tình cờ đụng phải trong văn phòng giáo viên hôm nay, đóng sổ ghi chép câu sai lại, đứng dậy nói: "Đi."
Hai người khoác tay nhau đi vào nhà vệ sinh.
Vừa đi ngang qua cửa lớp 2, Tiếu Cẩn giả vờ như vô tình liếc nhìn vào trong, cái bàn kia vẫn trống không, nhưng sách trên bàn đã không còn nữa.
Phòng học đông nghịt bóng người nhốn nháo, cãi nhau ầm ĩ, nàng muốn nhìn kỹ lại thì đã bị bạn học ôm lấy cánh tay rời khỏi cửa lớp 2.
Bạn cùng bàn thấy nàng thỉnh thoảng quay đầu lại, nghi hoặc quay đầu dò hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Tiếu Cẩn cười: "Không có gì."
Ánh mắt của bạn cùng bàn sáng lên: "Có phải có trai đẹp hay không?"
Tiếu Cẩn: "..." Giơ tay lên búng một cái vào trán của đối phương, cười nói: "Cậu còn là vị thành niên đó."
Bạn cùng bàn nói: "Vị thành niên thì sao? Vị thành niên không thể yêu đương sao?" Cô ấy hạ giọng, tiến lại gần Tiếu Cẩn nói: "Lớp chúng ta và lớp bên cạnh thành một đôi rồi."
Tiếu Cẩn hơi ngạc nhiên.
Bạn cùng bàn kỳ quái nói: "Cậu không biết sao?"
Tiếu Cẩn lắc đầu.
Mặc dù nàng thường chú ý đến việc giao tiếp với mọi người, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ dành phần lớn thời gian để chú ý đến các mối quan hệ xã hội của những người không quan trọng, vì vậy, nàng thật sự không biết ai trong lớp yêu đương.
Tiếu Cẩn quỷ thần xui khiến hỏi: "Lớp nào bên cạnh?"
Bạn cùng bàn nói: "Lớp 2 nha."
Tiếu Cẩn dừng một chút, nói: "...!À."
Bạn cùng bàn là là một người ba hoa, nói gần hết: "Hai người bọn họ quen nhau trong giờ ra chơi..."
Blah blah blah từ lúc đi đến khi trở về, Tiếu Cẩn trở về chỗ ngồi của mình, vừa lúc chuông vào học vang lên, nàng "ồ" một tiếng sao cũng được, nói: "Tớ cảm thấy tốt hơn hết là nên tập trung vào việc học, yêu sớm dễ làm mất tập trung."
Bạn cùng bàn ha ha nói: "Cậu đừng thấy tớ mỗi ngày đều bàn trai đẹp với cậu.
Nếu có trai đẹp theo đuổi tớ, tớ sẽ không đồng ý đâu.
Tớ còn phải chăm chỉ học hành để thi vào đại học."
Tiếu Cẩn thành thục vỗ vai cô ấy, bắt chước giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm lớp, nghiêm nghị nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Bạn cùng bàn: "Ha ha ha ha cậu thật độc."
Từ đó trở đi, lớp bên cạnh như có ma lực nào đó, Tiếu Cẩn mỗi lần đi ngang qua đều nhìn vào một chút, nhưng không bao giờ nhìn thấy bạn học Mộc thần bí kia.
Nàng bắt đầu nghi ngờ bạn học này không phải học lớp 10, mà là đàn chị lớp 11 hoặc lớp 12, nhưng lớp 11 và lớp 12 không cùng một tòa nhà với lớp 10.
Sau khoảng thời gian trôi qua như vậy, Tiếu Cẩn dần xua tan ý định làm quen đối phương.
Chỉ là thỉnh thoảng khi đến văn phòng giáo viên, nàng sẽ nghĩ đến bóng dáng lỗ mãng kia.
Tiếu Cẩn siết chặt cây bút bi giữa ngón tay di chuyển, xem kỹ đề bài mà Hách Du Vu đặt trước mặt nàng, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Điểm mấu chốt của đề bài này là vẽ các đường phụ, nhưng hình vẽ ra quá phức tạp, có rất nhiều tính chất gây hoang mang..."
Tiếu Cẩn đổi bút chì, khoanh tròn trên đề vài lần, lại tập trung vào một vài dòng, lật lại bài thi, giọng điệu hướng dẫn từng bước: "Chỉ cần nhìn vào những gì tớ đã đánh dấu, xem các đường phụ nên được vẽ như thế nào?"
Hách Du Vu nhìn vào đề bài một lúc, lắc đầu xấu hổ.
Làm sao cô ấy không biết đề này được làm phức tạp như vậy chính là khiến học sinh bối rối, nhưng nếu có thể dễ dàng phân biệt được, cô ấy đã không đến hỏi Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn vẫn kiên nhẫn, nhưng một bạn học cùng bàn khác đã không thể đợi thêm được nữa, lo lắng nhẹ giọng thúc giục: "Tiếu Cẩn, cậu nói thẳng cho cậu ấy biết đi, để cậu ấy trở về tự tìm hiểu nhé.
Sắp vào học rồi, tớ vẫn còn đề hàm số chưa kịp hỏi nè."
Hách Du Vu có chút xấu hổ, nói: "Đúng vậy, cậu cứ nói thẳng cho tớ biết đi, chậm trễ nhiều thời gian của cậu cũng không tốt."
Tiếu Cẩn khẽ cười: "Không sao, tớ cũng chưa làm mấy đề mà các cậu đưa, như vậy cũng giúp tớ rất nhiều.
Vậy tớ sẽ trực tiếp vẽ đường phụ cho cậu nha."
Khuôn mặt thanh tú và điềm tĩnh của nàng càng thêm dịu dàng bởi nụ cười này, ánh sáng từ phía sau cửa sổ chiếu vào tạo ra một vòng sáng.
Hách Du Vu không hiểu sao đỏ mặt tim run, vội vàng gật đầu: "Vẽ đi, tớ sẽ tự mình nghiên cứu."
Tiếu Cẩn vẽ các đường phụ cho cô ấy, chỉ một vài gợi ý sơ bộ, Hách Du Vu chợt bừng tỉnh, cầm đề bài trầm ngâm rời đi.
Một ý cười thoáng qua trong mắt Tiếu Cẩn, một bạn học nam khác ngồi ở phía đối diện, cũng di chuyển ghế qua.
"Đề hàm số sao? Để tớ xem một chút, nhưng tớ không chắc có thể giải được." Tiếu Cẩn khiêm tốn nhận tập đề từ đối phương.
Hàm số khó hơn so với hình học không gian, đặc biệt là câu hỏi thứ 3.
Tiếu Cẩn khẽ cắn môi, viết nháp ba dòng trên giấy nháp trước mới tìm được mạch suy nghĩ, đồng thời phân tích cặn kẽ cách giải cho đối phương.
Sau khi vươn vai một cái, nàng nghiêng đầu nhìn cây long não và cây tùng cao ngất thẳng tắp bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt từ trên cành lá tươi tốt đưa xuống dưới, đột nhiên khẽ giật mình, nhìn qua chăm chú.
Là bạn học Mộc kia.
Lần này không chỉ một mình cô, mà là nhóm mười mấy người, có lẽ là bạn cùng lớp của cô, trên tay mỗi người đều cầm dụng cụ thể dục, vừa nói vừa cười, chắc là đang đến tiết Thể dục.
Mộc Chẩm Khê cầm một cây vợt cầu lông trên tay, thực hiện một cú xoay người với một bạn nữ gần cô nhất, nụ cười thản nhiên.
Tiếu Cẩn chăm chú quan sát, cho đến khi nhóm người kia biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới quay lại hỏi bạn cùng bàn bên cạnh: "Tiết này của lớp 2 là tiết Thể dục sao?" Vừa nãy khi chuông vào học reo lên, hình như không gặp được bạn học lớp 2 nào đi qua hành lang, hơn nữa trong số mười mấy người kia, có một vài gương mặt Tiếu Cẩn hơi quen thuộc.
Bạn cùng bàn nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Tiếu Cẩn nói: "Được rồi."
Bạn cùng bàn nói: "Hình như cậu đang cười?"
Tiếu Cẩn nghiêm nghị nói: "Không có, giáo viên sắp tới rồi, chúng ta vào lớp đi."
Sau khi phát hiện bạn học Mộc chính là học sinh của lớp 2, Tiếu Cẩn ngẫu nhiên gặp mặt người kia hai lần một cách thần kỳ.
Một lần ở hành lang trước cửa lớp, người kia chống hai tay lên lan can của hành lang, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trên cao một cách xuất thần.
Mộc Chẩm Khê nhìn trời bao lâu, Tiếu Cẩn nhìn Mộc Chẩm Khê bấy lâu.
Trong lúc đó, Mộc Chẩm Khê nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại một lần cũng không phát hiện ra ánh nhìn đó nên cô không để ý tới nữa.
Dù sao bởi vì khuôn mặt này, cô thường xuyên bị người khác nhìn vào, liếc nhìn một cái cũng không bị mất miếng thịt nào.
Lúc đó, Tiếu Cẩn phát hiện ánh mắt của Mộc Chẩm Khê rất tản mạn, ngay cả khi nhìn qua trong đám đông, cũng là thản nhiên liếc nhìn, căn bản không ôm hi vọng cô sẽ phát hiện ra chính mình.
Bởi vì khuôn mặt mang tính biểu tượng truyện tranh của cô, làm ra một biểu cảm như vậy, quá đỗi đáng yêu.
Người này...!thật sự rất thú vị.
Tiếu Cẩn cười nghiền ngẫm.
Gen mẫu tính của nàng lại bị xúc động.
Lần thứ hai là ở nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nữ luôn hiếm hơn nhà vệ sinh nam, trong giờ ra chơi đôi khi phải xếp hàng.
Tiếu Cẩn giơ tay cách khăn giấy nhấn nút xả nước rồi đẩy cửa bước ra, trước mặt nàng là Mộc Chẩm Khê đang đứng, hai tay đút vào túi đồng phục.
Gạch lát nền trong phòng toilet có độ cao nhất định, hai người có vóc người ngang nhau, Tiếu Cẩn ở trên cao nhìn xuống, lặng lẽ nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của cô.
Nàng chậm chạp không nhúc nhích, Mộc Chẩm Khê từ từ nâng mắt lên, ánh mắt từ thấp đến cao, đối diện với đôi mắt của nàng.
Nhịp tim của Tiếu Cẩn không thể ngừng, bị lỡ mất một nhịp, nàng nghĩ về những gì Mộc Chẩm Khê có thể nói với nàng.
Dù sao thì mọi người cũng là "hàng xóm", lần trước cô còn va vào mình