Mộc Chẩm Khê: "Không, chị muốn uống sữa bò."
Em gái Corgi: "..."
Cô ấy cho rằng mình bị ảo giác, nhưng bàn tay cô ấy đang vươn tới cái ly của Mộc Chẩm Khê thật sự bị chặn lại, nói cho cô ấy biết đó không phải là ảo giác.
Mộc Chẩm Khê, người uống cà phê nhiều nhất mạnh nhất văn trong phòng, cư nhiên muốn kiêng cà phê? Còn muốn uống sữa, lão đại của bọn họ có phải uống loại sữa giống như con gái nhoi nhoi hay uống không?
Mộc Chẩm Khê mở ngăn kéo bên cạnh chân, liếc mắt nhìn quanh bàn làm việc của mình, đừng nói đến sữa bột, những thứ liên quan đến bình hay sữa đều không có.
Mộc Chẩm Khê đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khẽ liếc nhìn qua các đồng nghiệp trong phòng làm việc, thoải mái mở môi: "Mọi người có ai thường có thói quen uống sữa không, tôi muốn pha một ly sữa uống, chia cho tôi một chút được không?"
Vừa dứt lời, thoáng cái liền im bặt.
Chợt có một đồng nghiệp nữ trả lời: "Em có."
Năm phút sau, Mộc Chẩm Khê dùng đầu muỗng dài khuấy sữa dưới đáy ly, nhấc mí mắt lên, đối mặt với ánh mắt của còn đang sửng sốt từ đầu tới giờ em gái Corgi, nói nhẹ: "Công việc làm xong chưa?"
Em gái Corgi ngay lập tức làm việc nghiêm túc.
Mộc Chẩm Khê uống một ngụm sữa về cơ bản là không có mùi vị đối với một người quen uống cà phê như cô, không biết là nhãn hiệu gì, có thể dành riêng cho việc giảm cân, nhạt không khác gì nước lọc.
Còn chưa tới thời gian làm việc chính thức, Mộc Chẩm Khê làm ngơ trước ánh mắt dò xét như có như không của em gái Corgi.
Em gái Corgi nhớ lại vụ cá cược trong nhóm ngày hôm qua.
Bên trong nhóm bát quái nhỏ của công ty lại trở nên sôi nổi.
– Đồng nghiệp 3: Tin tức nội bộ bùng nổ, mau tới đây
– Đồng nghiệp 2: Tôi tới đây nghe tin
– Đồng nghiệp 4: Xuất hiện nhanh như chớp
– HR: Đến đây đến đây
– Đồng nghiệp 3: Hả? Đồng nghiệp 1 đâu?
– Đồng nghiệp 2: Đồng nghiệp 1 tự kỷ, hiện giờ đang chữa thương
Em gái Corgi nhắn tin riêng với Đồng nghiệp 2: [Có chuyện gì vậy? Sao lại tự kỷ thật vậy?]
Đồng nghiệp 2 trả lời cô ấy: [Bởi vì cô ấy thích chị Mộc đó, tôi thích chỉ là nói đùa, cô ấy thật sự thích.
Tôi cũng mới biết ngày hôm qua, đêm qua tôi tan làm, tới nhà cô ấy uống rượu cả đêm, đừng nói ra ngoài nha]
Em gái Corgi tỏ thái độ: [Hiểu rõ]
– Đồng nghiệp 3: Công bố một tin tức của lão đại, ai quan tâm thì nhắn tin riêng, người nào trả giá cao hơn thì được.
– Đồng nghiệp 2: Đi kiểm tra bug* đây
(* Bug: lỗi.
Ai học lập trình chắc rành lắm =)))
– HR: Tôi còn đang bận tuyển dụng đây, hôm nay nữ thần Mộc không ở đây, ít người hẳn đi
– Đồng nghiệp 3: Đùa mấy người thôi, tôi nói liền bây giờ.
Hôm nay đến văn phòng, tôi nhìn thấy lão đại cười ngây ngô, sau đó kiêng cà phê, chuyển sang uống sữa bò, điều này có nghĩa là gì?
– HR: Sức mạnh của tình yêu
– Đồng nghiệp 3: Trên bàn của chị ấy còn có thêm một cuốn sách, thừa dịp chị ấy đến phòng trà, tôi liếc nhìn sang, 《 Tương Hành Thư Giãn 》của Thẩm Tòng Văn, chị ấy nhìn vào cuốn sách cười ngây ngô, nghi ngờ là do bạn gái của chị ấy tặng.
Như vậy vấn đề ở đây là, mấy người sẽ mang quà của bạn gái tặng đến công ty xuân tâm dập dờn sao?
– HR: Sẽ không, theo quan sát của tôi ngày hôm qua thì chị Mộc còn rất ẩn mình.
– Đồng nghiệp 3: Như vậy đáp án chỉ có một, cuốn sách này là do bạn gái tặng sau khi đi ra ngoài và trước khi đến công ty, nơi nào có khả năng nhất [nâng mắt kính].
Còn nhớ hôm qua chúng ta cá cược khi nào bạn gái đưa lão đại đến công ty đi làm không? @Lễ tân
– Lễ tân: Báo cáo, sáng nay không phát hiện nhân viên nào khả nghi
– Đồng nghiệp 3:...
– HR: Ha ha ha ha ha ha ha
– Đồng nghiệp 5678: Lão mã thất tiền đề*
(* 老马失前蹄 – Lão mã thất tiền đề: nghĩa đen là ngựa già mất móng trước, dùng để chỉ tính toán sai lầm dẫn đến thất bại.)
– Đồng nghiệp 9: Hắc hắc, kể chuyện ma nè, mấy người không biết tối qua nhóm này thêm người mới à? Hình như là chị...!Mộc...!á...
Mộc Chẩm Khê cau mày uống sạch sữa bò, vừa đặt ly xuống đã thấy em gái Corgi ngã ngửa một cái suýt chút nữa lật khỏi ghế, giữa hai hàng lông mày vặn ra một chữ "Xuyên" nho nhỏ.
Cô liếc nhìn thời gian, sắc mặt tối sầm lại, đốt ngón tay gõ gõ tấm kính.
Vừa nhìn sắc mặt của cô, em gái Corgi vốn trong lòng như có quỷ, bây giờ lại càng hoảng sợ liên tục xin lỗi, nước mắt chực trào ra: "Em sai rồi lão đại, chị muốn xử phạt em thế nào cũng được."
Cô ấy than thở khóc lóc, như thể đối mặt với tai hoạ ngập đầu.
Mộc Chẩm Khê không thể hiểu được: "..."
Lúc đầu, Mộc Chẩm Khê vốn định nhẹ nhàng bỏ qua, sau khi suy nghĩ kỹ, mặc dù năng lực của em gái Corgi không tệ, nhưng bình thường lại quá tùy tiện, không biết lớn nhỏ, hay đùa giỡn trong công việc, mang theo rất mệt.
Mộc Chẩm Khê không phải là người thích thể hiện cấp bậc của mình, nhưng có thể thừa cơ hội này trừng trị tính tình của cô ấy cũng tốt.
Vì vậy, cô bày ra vẻ mặt lạnh băng, thực sự yên tĩnh giáo huấn cô ấy một lúc lâu.
Thực ra trong nhóm đó không hề có Mộc Chẩm Khê, Đồng nghiệp 9 kể chuyện ma kia bị lôi ra đánh đập một trận.
Mộc Chẩm Khê chụp ảnh ly sữa đã cạn của mình, chọn hình ảnh trên thanh tin nhắn, nhập số điện thoại của Tiếu Cẩn vào người nhận, sau đó lại xóa từng số từng số một dãy số kia, tự trách với lòng mình rằng mình không có tiền đồ.
Mày muốn gửi ảnh để tranh công gì đây? Hay là làm nũng hả?
Tặng một cuốn sách liền nhộn nhạo đến mức không biết hôm nay là ngày nào, đến khi thực sự tặng hoa cho mày, có phải muốn lấy thân báo đáp ngay tại chỗ luôn không hả?
Còn nhớ tên của mình là gì không Mộc Chẩm Khê?
Có nhớ không?
Tốt lắm, còn nhớ là tốt.
Mộc Chẩm Khê thở ra một hơi thật dài.
"Lão đại." Hiệu ứng đặc biệt cau mày nhìn máy tính, cao giọng hỏi: "Hiệu ứng phát sáng trong trò chơi của em hình như có vấn đề, chị có thể giúp em xem một chút được không?
"Đến đây." Mộc Chẩm Khê áp mu bàn tay lên mặt, hơi hạ nhiệt gương mặt nóng lên bởi vì suy nghĩ lung tung.
***
"Cô Tiếu, ly sữa của cô có gì đặc biệt không? Cô đã nhìn chằm chằm vào nó mười phút rồi, không uống sẽ lạnh mất." Nữ giáo viên ngồi đối diện với Tiếu Cẩn cầm bút trong tay, dù bận vẫn ung dung nhìn qua nàng.
"Không có." Tiếu Cẩn cười ngây ngốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly sữa.
"Gần đây cô..." Nữ giáo viên đặt bút xuống, một tay chống má, mặt mũi tràn đầy trêu ghẹo, "Có phải có biến hay không?"
Sắc mặt của Tiếu Cẩn tươi tắn, giọng điệu nâng cao, khóe môi hơi câu lên: "Uh huh." Đây chính là ngầm thừa nhận.
Nữ giáo viên lập tức bày ra dáng vẻ nhiều chuyện: "Người ở đâu? Cao không đẹp không giàu không?"
Tiếu Cẩn ra vẻ trầm ngâm, trả lời cô ấy từng bước một: "Người địa phương.
Cao hơn tôi nửa cái đầu, trông đẹp hơn tôi, giàu hay không thì khó nói, chị ấy* làm game, có tiền thường thì rất giàu, ngày thường thì bình thường."
(* Mọi người thường đọc truyện thì cũng biết rồi đó, bên Trung xưng hô không phân biệt rõ nam nữ.)
Nữ giáo viên phớt lờ lời mô tả "trông đẹp hơn tôi" hơi kỳ lạ của Tiếu Cẩn, tỏ vẻ ghen tị: "Làm game đều kiếm nhiều tiền."
Như thể được khích lệ, Tiếu Cẩn vinh dự nói: "Đúng vậy, có một lần được trả tận 60 tháng lương trong một lần, sau thuế được gần 1 triệu*."
(* 1,000,000 nhân dân tệ ≈ 3,500,000,000 đồng – "nhẹ nhàng" 3 tỷ rưỡi.)
Nữ giáo viên há to miệng cảm thán: "Oa."
Sau đó Tiếu Cẩn mím môi nói: "Nhưng mà rất vất vả, luôn tăng ca." Sáng nay, lúc ăn bữa sáng, Mộc Chẩm Khê còn nói với nàng rằng cô sẽ không có thời gian đến quán cà phê để ăn sáng nhàn nhã trong một tuần tới, phải tăng ca.
Nữ giáo viên phụ họa: "Đúng vậy, người ngoài như tôi còn biết, vô cùng vất vả.
Bình thường người đó có dành thời gian cho cô không?"
Tiếu Cẩn nở nụ cười hạnh phúc: "Có, hôm qua chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau, chị ấy còn đưa tôi về nhà."
Nữ giáo viên run rẩy cánh tay nổi da gà: "Nhìn dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu của cô, quả nhiên phụ nữ khi yêu đều giống nhau".
Tiếu Cẩn nhịn không được cười lên hai tiếng, cúi đầu soạn bài.
Tới buổi trưa, cả văn phòng đều biết cô Tiếu có bạn trai, hai ngày sau, giáo viên ở khoa khác cũng đều biết.
Có một giáo viên quen biết Tiếu Cẩn, đã giục Tiếu Cẩn đưa bạn trai đến dùng bữa, nhưng bị Tiếu Cẩn cho qua như thể đánh Thái Cực Quyền.
Mối quan hệ không đến mức như thế, Tiếu Cẩn cũng không có bạn trai, nàng chỉ có một người bạn gái mà nàng đơn phương xác nhận.
Đôi khi Tiếu Cẩn cảm thấy có phải mình quá mức lộ liễu hay không, Mộc Chẩm Khê còn chưa đồng ý với nàng, mà mọi người xung quanh đều nghĩ là nàng có đối tượng, nếu vòng tròn mối quan hệ xã hội của hai người giống nhau, chẳng phải sẽ bị bại lộ sao.
Sau khi về nhà, nàng cẩn thận kiểm tra, thực sự là có một sự trùng hợp, người đó chính là —— Ân Tiếu Lê.
Tiếu Cẩn ảo não đưa tay lên trán, sao lại quên mất người này, Ân Tiếu Lê biết hết tất cả mọi thứ ở Lâm Thành, chỗ nào cũng có bạn bè của cô ấy.
Tin tức Tiếu Cẩn có bạn trai được truyền ra chưa được mấy ngày, Ân Tiếu Lê đã gửi tới một loạt dấu chấm hỏi.
Ân Tiếu Lê: [??? Không phải, cô không muốn theo đuổi Mộc Chẩm Khê hả?]
Đầu của Tiếu Cẩn nặng trịch, nàng kiên nhẫn trả lời: [Theo đuổi]
Ân Tiếu Lê: [Vậy bạn trai của cô từ đâu ra? [Hình ảnh]]
Hình ảnh là chụp màn hình lịch sử trò chuyện, tên và ảnh đại diện của đối phương đều bị che đi, nhưng nhìn vào nội dung có thể biết được đối phương hẳn là một giáo viên của Đại học Lâm Thành.
Giáo viên kia xác nhận rằng Tiếu Cẩn có bạn trai, nói rằng đã được lan truyền trong trường học.
Tiếu Cẩn: [Hôm đó có một đồng nghiệp hỏi tôi có phải có biến hay không, tôi liền nói có, tôi chỉ nói là đối tượng, không có nói là bạn trai]
Ân Tiếu Lê: [[Ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với Mộc Chẩm Khê]]
Ân Tiếu Lê hỏi Mộc Chẩm Khê rằng cô và Tiếu Cẩn có ở bên nhau không.
Mộc Chẩm Khê chỉ trả lời ngắn gọn một chữ: Không.
Tiếu Cẩn: [...]
Ân Tiếu Lê: [Ý của cô là như thế nào hả tiến sĩ Tiếu, người còn chưa theo đuổi được mà đã tự cho mình là bạn gái của Mộc Chẩm Khê?]
Tiếu Cẩn thấy giọng điệu này giống như đang hỏi tội, trong lòng chợt lạnh, hơn nữa nhìn cuộc trò chuyện của cô ấy và Mộc Chẩm Khê, cô ấy còn chưa nói điều này cho người kia biết, như vậy vẫn còn cơ hội sống, vội vàng đánh chữ giải thích: [Tôi chỉ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng thôi.
Ngày mai tôi sẽ làm rõ với đồng nghiệp]
Tin nhắn của Ân Tiếu Lê xuất hiện cùng lúc: [Làm tốt lắm!]
Tiếu Cẩn: [???]
Đây là kiểu phát triển gì?
Ân Tiếu Lê: [Tôi thích sự vô liêm sỉ này của cô]
Khóe miệng của Tiếu Cẩn giật giật: "..."
Nàng cảm thấy, đây có lẽ là, có thể, có thể là một lời khen?
Có lẽ cảm thấy nhắn tin không tiện nên Ân Tiếu Lê gọi điện thoại đến.
Tiếu Cẩn nhận lấy, có phần ngượng ngùng: "Alo."
Ân Tiếu Lê ở bên kia cười giòn giã: "Ôi chao, tiến sĩ Tiếu, tôi quá thích cô, nếu không phải là hoa đã có chủ, tôi muốn theo đuổi cô."
Cô ấy không lựa lời, hơn phân nửa là lời nói vui đùa, Tiếu Cẩn không để tâm, sợ cô ấy lại rẽ trái rẽ phải quên mất điểm quan trọng, nàng đặt vấn đề trước: "Chuyện của tôi ở trường, cô đừng nói với Mộc Chẩm Khê."
Ân Tiếu Lê cố ý trêu chọc nàng, giọng nói cũng cao lên: "Vậy thì rất khó nói nha, ngộ nhỡ tôi vô tình lỡ miệng nói ra, a ha ha ha."
Tiếu Cẩn: "Tôi mời cô dùng bữa."
Ân Tiếu Lê lập tức nói: "Chốt đơn."
Tốc độ nhanh đến mức Tiếu Cẩn nghi ngờ rằng cô ấy chỉ đang đợi nàng nói câu này.
Tiếu Cẩn: "..."
Ân Tiếu Lê nói: "Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao thời cấp ba, cô có thể theo đuổi Mộc Chẩm Khê rồi, kiểu người như cô quả thực là khắc tinh của cậu ấy."
Tiếu Cẩn: "Hả?"
Ân Tiếu Lê nói: "Bên người Mộc Chẩm Khê chưa bao giờ thiếu người theo đuổi cậu ấy, cô có biết không?"
Tiếu Cẩn lầm bầm ừ một tiếng, nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Ân Tiếu Lê nói: "Nhưng không có ai trong số họ thành công, Phương..." Cô ấy dừng miệng đúng lúc, "Phương pháp không đúng."
Tiếu Cẩn đoán rằng cô ấy muốn nói tới Phương Dĩnh, cười cười bên kia điện thoại.
Ân Tiếu Lê vui vẻ nói: "Kiểu giống như Mộc Chẩm Khê, lạnh không được, nóng cũng không xong, tựa như con ốc sên bò ra ngoài từng bước từng bước một.
Người ta đi về phía cậu ấy chín mươi chín bước, nhìn đôi chân chậm chạp bất động của cậu ấy, liền từ bỏ.
Ai biết được cậu ấy cũng phải đi tới một trăm bước, cô cho rằng cậu ấy không bước đi, nhưng có thể cậu ấy đã đi chín mươi chín bước rồi, chỉ còn thiếu một bước chân."
Khóe môi của Tiếu Cẩn nhếch lên: "Tôi biết."
Nàng đã từng trải qua điều đó một lần vào thời trung học.
Nàng theo đuổi Mộc Chẩm Khê hơn một năm, sáng chiều ở chung, Mộc Chẩm Khê hầu như lúc nào cũng trong trạng thái thờ ơ, chỉ coi nàng như một người bạn tốt, sợi dây tình yêu chưa bao giờ lay chuyển được của cô.
Nếu không phải Mộc Chẩm Khê thỉnh thoảng đỏ mặt để Tiếu Cẩn nhìn được, Tiếu Cẩn đã bỏ cuộc từ lâu.
Cứ như vậy đến cuối học kỳ 1 của năm lớp 11, Tiếu Cẩn tự ngẫm lại bản thân, liệu có phải mình đang làm khó hay không, có phải Mộc Chẩm Khê không có tâm ý giống nàng dù chỉ một chút hay không.
Kết quả là một ngày trước kỳ nghỉ, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Mộc Chẩm Khê hẹn nàng đến sân thể dục bên kia sân vận động của trường.
Gió Bắc gào thét, mọi vật tiêu điều, kỳ thi đã kết thúc, học sinh lòng chỉ muốn về, không còn ai đến nơi này.
Không có bất kỳ ai trên sân thể dục, hai người đi vòng vòng trên đường chạy nhựa, Tiếu Cẩn cảm thấy Mộc Chẩm Khê có điều gì đó muốn nói với nàng, hai hàng lông mày xinh đẹp thỉnh thoảng xoắn vào nhau.
Nàng sợ lạnh, túi áo lông vũ cũng không giữ ấm được, một lúc sau lại lấy tay ra đặt quanh bên miệng, hà hơi vào bên trong, trị ngọn không trị gốc.
Sau khi đi được vài vòng, Mộc Chẩm Khê đột nhiên dừng lại, Tiếu Cẩn cũng dừng lại theo, nhìn cô một cách khó hiểu.
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ kéo khóa đồng phục và áo lông