Một nụ hôn lướt qua một chút đã ngừng lại.
Mới ngày đầu tiên xác nhận quan hệ, lại đang ở trên sân thể dục, hôn nhau đến dâng lên lửa nóng thật không thích hợp.
Hơn nữa, hai người Mộc Tiếu, một người thuộc trường phái lý thuyết, một người thì không có lý thuyết lẫn thực hành, muốn hôn cho ra trò là điều không thể thực hiện được.
Nhưng thời điểm đầu lưỡi chạm vào nhau, cả người vẫn tê dại giống như bị điện giật, buông ra thật lâu mà vẫn chưa bình thường trở lại.
Trái tim như nổi lên hồi trống.
Hiện tại, Tiếu Cẩn vẫn còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó, nàng dựa vào lồng ngực của Mộc Chẩm Khê, lắng nghe nhịp tim đập dữ dội của cô, như thể chỉ còn một mét vuông này trên thế giới, vừa đủ để hai người ôm nhau.
Lời nói của Ân Tiếu Lê cắt ngang trí nhớ của Tiếu Cẩn, cô ấy cười nói: "Nếu không kể đến việc cô theo đuổi được cậu ấy, nhiều người không hiểu cậu ấy, chỉ nhìn bề ngoài, làm sao có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là cậu ấy thích."
Tiếu Cẩn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhanh chóng kìm lại, chỉ đáp lại bằng giọng nói mang ý cười: "Mượn lời tốt lành của cô."
Ân Tiếu Lê nói: "Trước kia khi còn ở Tứ Thành, có một cô gái theo đuổi cậu ấy rất lâu, gần một năm.
Đó là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, chạy ra ngoài thuê nhà ở, còn chi số tiền lớn thuê nhà đối diện với nhà Mộc Chẩm Khê thuê.
Cô xem người ta có quyết tâm hay không chứ, nếu có người theo đuổi tôi như thế, tôi nhất định sẽ đồng ý."
Tiếu Cẩn mỉm cười: "Vậy là chị ấy không đồng ý sao?"
Ân Tiếu Lê nói: "Nếu như thật sự đồng ý, sẽ không có chuyện của cô đâu.
Đại tiểu thư đó thật sự rất cố chấp, ngày nào đi làm hay tan làm cũng đều tình cờ gặp được, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thật đáng tiếc..." Ân Tiếu Lê đột nhiên nhớ tới người bên kia điện thoại là ai, sửa lại lời nói, "Không phải, là may mắn không thành."
Sau đó, cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề, lại nói với Tiếu Cẩn: "Cô nói xem, Mộc Chẩm Khê rất được các đại tiểu thư yêu thích, giống như cô vậy, cô có cảm thấy cậu ấy rất khác với những đứa trẻ của một gia đình nghèo khó gian khổ độc lập hay không, cho nên mới bị hấp dẫn.
Nếu không tôi cũng đi giả nghèo, xem tôi có thể hốt được phú bà nào không?"
Tiếu Cẩn trầm ngâm nói: "Cũng không phải, lúc đầu tôi không biết gia đình của chị ấy khó khăn."
Ân Tiếu Lê: "Vậy là?"
Tiếu Cẩn thành thật nói: "Tôi bị bata ngờ trước vẻ đẹp của chị ấy."
Ân Tiếu Lê cười ha ha: "Tôi cũng vậy, ai mà không thích kết bạn với những người xinh đẹp."
Tiếu Cẩn không quên khen ngợi cô ấy: "Ngoại hình của cô cũng rất đẹp."
Ân Tiếu Lê khiêm tốn nói: "Chỗ nào đâu, tôi chỉ là ưa nhìn bình thường, đâu có xinh đẹp như hai người.
Nhưng mà có hai người bạn xinh đẹp như vậy, tôi còn vui vẻ hơn so với chính mình xinh đẹp."
Sau đó, Ân Tiếu Lê tiết lộ cho nàng một chút thông tin có được từ Mộc Chẩm Khê, Tiếu Cẩn chăm chú lắng nghe.
Ví dụ như hai ngày trước, đột nhiên Mộc Chẩm Khê chụp ảnh một ly sữa đã uống cạn sạch gửi cho cô ấy, cũng không nói thêm cái gì.
Ân Tiếu Lê gửi lại cho cô một hàng dấu chấm hỏi, Mộc Chẩm Khê hỏi cô ấy có sữa nào dễ uống hay không.
Tiếu Cẩn bật cười.
Nhưng nàng quyết định khi trở về phải tìm hiểu về các thương hiệu sữa để giới thiệu cho Mộc Chẩm Khê, là lần trước nàng suy xét không chu toàn.
Ví dụ như cô ấy hỏi Mộc Chẩm Khê về tiến triển tình cảm, Mộc Chẩm Khê trả lời mọi thứ đều thuận lợi.
Tiếu Cẩn an tâm.
Sau đó, Ân Tiếu Lê bận việc, trước khi cúp điện thoại, cô ấy liên tục dặn dò nàng phải có tiến triển to lớn —— Cô ấy không có yêu cầu gì khác, nếu thực sự ở bên nhau, cô ấy hi vọng Tiếu Cẩn và Mộc Chẩm Khê sẽ không lén lút, không được im lặng không nói lời nào.
Tiếu Cẩn luôn miệng nói được.
Tiếu Cẩn cất điện thoại vào túi, trở lại văn phòng từ hành lang vắng vẻ và yên tĩnh của tòa nhà văn phòng.
Nàng ngồi xuống, mở ngăn kéo ra, liếc nhìn thương hiệu sữa mà mình uống rồi chụp một bức ảnh.
Gần đây, Mộc Chẩm Khê làm việc rất vất vả.
Tối hôm qua, Tiếu Cẩn lấy hết can đảm chủ động gọi điện thoại cho cô, người kia chỉ cho nàng mười giây ngắn ngủi: "Chị đang tăng ca ở công ty, có chuyện gì vậy?"
Lúc đó đã 11 giờ đêm.
Tiếu Cẩn nói: "Không có, chị đang bận rộn?"
Mộc Chẩm Khê: "Ừm." Sau đó cô nói: "Em đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Tiếu Cẩn nói: "Ngủ ngon." Trước khi cô cúp điện thoại, nàng vội vàng hỏi một câu: "Chị ăn tối chưa?
Mộc Chẩm Khê: "Chị ăn rồi, cảm ơn."
Tiếu Cẩn lại nói chúc ngủ ngon lần nữa.
Đúng mười giây, không hơn không kém.
Tiếu Cẩn xóa bỏ bức ảnh đã chọn trong khung tin nhắn, rồi đặt úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Vẫn nên chờ đến khi Mộc Chẩm Khê làm xong việc, rồi vài ngày nữa mới nói với cô những điều vụn vặt không quan trọng này.
Nàng cong cong khóe môi, lấy một cuốn sách từ bên trái giá sách ra để đọc.
—— Trước kia khi còn ở Tứ Thành, có một cô gái theo đuổi cậu ấy rất lâu, gần một năm.
Đó là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, chạy ra ngoài thuê nhà ở, còn chi số tiền lớn thuê nhà đối diện với nhà Mộc Chẩm Khê thuê.
—— Đại tiểu thư đó thật sự rất cố chấp, ngày nào đi làm hay tan làm cũng đều tình cờ gặp được, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Lời nói của Ân Tiếu Lê hiện lên trong tâm trí.
Động tác lật trang sách của Tiếu Cẩn bỗng chốc dừng lại, sắc mặt của nàng thay đổi.
Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
Ân Tiếu Lê gõ một đoạn văn như nước chảy mây trôi, đánh xong dấu chấm tròn, mới cầm điện thoại lên mở ra, là tin nhắn của Tiếu Cẩn.
[Cô vừa nói ở Tứ Thành có một cô gái theo đuổi chị ấy, chuyện đó xảy ra vào năm nào?]
Ân Tiếu Lê ngơ ngác nhìn dòng chữ này, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ lại, đánh chữ: [Tôi không nhớ cụ thể, nhưng không lâu sau đó chúng tôi đã trở về Lâm Thành, có thể là bốn năm năm hoặc năm sáu năm trước.]
Tiếu Cẩn: [Họ sống trong cùng một tòa nhà?]
Ân Tiếu Lê: [Đúng vậy]
Cô ấy đợi một phút đồng hồ, Tiếu Cẩn vẫn chưa trả lời, trong nháy mắt Ân Tiếu Lê cảm thấy hoang mang, tiếp tục viết bản thảo tin tức của mình.
Thật lâu sau, bên kia trả lời lại một câu: [Cảm ơn]
Ân Tiếu Lê không biết nàng nói cảm ơn cái gì, nhưng nghĩ tới lần trước nàng đến đưa thuốc cũng có thể nói cảm ơn nên không có để trong lòng, lịch sự trả lời: [Không có chi, tôi tiếp tục làm việc]
***
"Cô Tiếu, cô làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Gương mặt tái nhợt bất thường của Tiếu Cẩn thu hút sự chú ý của nữ giáo viên phía đối diện, cô ấy quan tâm nhìn sang, đặt cây bút trên tay xuống, như thể muốn qua kiểm tra.
"Không sao, tôi hơi đau bụng thôi." Tiếu Cẩn thu hồi lại từng chút từng chút dáng vẻ thất hồn lạc phách, nói: "Tôi nằm sấp trên bàn một lát là được."
Nữ giáo viên nói: "Vậy nếu cô khó chịu quá thì nhớ nói cho tôi biết, tôi đưa cô đi bệnh viện trường."
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Móng tay của Tiếu Cẩn cắm thật sâu vào lòng bàn tay, như thể làm như vậy, nàng mới có thể kiềm chế được sự lạnh lẽo vô tận đang lan tràn trong lòng.
Nàng nằm sấp trên mặt bàn, hai cánh tay che mặt mình lại.
Nữ giáo viên soạn giáo án một lúc, dường như nhìn thấy bờ vai của Tiếu Cẩn khẽ run rẩy, sau khi nhìn kỹ lại thì lại không có gì cả.
Nữ giáo viên nhẹ nhàng gọi Tiếu Cẩn một tiếng, Tiếu Cẩn cúi đầu, lẩm bẩm một cách mơ hồ, cho thấy rằng nàng không sao.
Nữ giáo viên không hỏi nữa.
Khi Tiếu Cẩn ngồi dậy, nữ giáo viên liếc nhìn góc dưới bên phải máy tính, nằm sấp hơn một giờ, mới hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn rồi." Tiếu Cẩn cố gắng chớp chớp mắt hai cái, khép cuốn sách bị dính vệt nước trước mặt lại, bình tĩnh nói: "Tôi đi rửa mặt trước, sau đó lên phòng học trên lầu dạy học."
Nữ giáo viên khoát tay: "Cô đi đi."
Tiếu Cẩn nhìn vào tấm gương ở bồn rửa mặt một lúc, đôi mắt hơi đỏ, nhưng nếu không nhìn kỹ, cũng không thể nhìn ra.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, vỗ một ít nước lạnh lên mặt để đầu óc của mình tỉnh táo hơn.
Chuyện đã đến nước này, bây giờ truy đến cùng, ngoại trừ thêm rắc rối, cũng không có ý nghĩa gì.
***
"Lão đại, chị muốn uống cà phê không?"
"Muốn." Mộc Chẩm Khê không ngẩng đầu lên, đưa cái ly bên cạnh máy tính để bàn tới, em gái Corgi nhận lấy.
Kế hoạch sữa bò của Mộc Chẩm Khê bị tuyên bố phá sản trong vòng chưa đến một ngày.
Cô lại quay về uống cà phê, không phải cô không yêu quý thân thể của mình mà là không có cà phê, cô không thể nâng cao tinh thần để tăng ca được.
Vì vậy, tro tàn lại cháy, cũng không thèm suy nghĩ sữa nào dễ uống nữa, trước kia như thế nào thì bây giờ như thế đó.
Một lúc trước khi đi làm, cô ngáp dài một cái, đêm qua chỉ ngủ được ba tiếng.
Mộc Chẩm Khê cầm điện thoại ở bên cạnh lên, xem lần trò chuyện cuối cùng với Tiếu Cẩn, bốn ngày trước, kết thúc chủ đề với một câu chúc ngủ ngon.
Ba ngày trước, nàng gọi cho cô vào buổi tối, còn chưa nói được vài câu, mấy ngày nay đều không có thời gian đến quán cà phê.
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, ánh mắt của cô kiên định, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Em gái Corgi bưng cà phê vào, thấy bàn làm việc ở Mộc Chẩm Khê không có một ai, bèn hỏi: "Lão đại đâu?"
Một đồng nghiệp trả lời: "Hình như là ra ngoài nghe điện thoại."
Em gái Corgi vừa bị Mộc Chẩm Khê giáo huấn không lâu, ý nghĩ muốn nhiều chuyện vừa nảy lên đã bị dập tắt, an phận ngồi vào vị trí của mình.
Mộc Chẩm Khê đi đến sân thượng của công ty, kéo cửa kính lên, lướt đến số điện thoại của Tiếu Cẩn trong danh bạ.
Theo thói quen trước đây của Tiếu Cẩn, có lẽ bây giờ nàng đang trên tàu điện ngầm hoặc trên đường lái xe đến trường học?
Thời gian này có thích hợp hay không?
Nhưng bây giờ không gọi điện thoại, cả ngày hôm nay bận rộn lại không có thời gian, mấy ngày nay không liên lạc với nàng, mình còn lạnh nhạt với cuộc gọi của nàng như vậy.
Mặc dù cô không cố ý nhưng Tiếu Cẩn sẽ không khóc thầm ở nhà chứ?
Mộc Chẩm Khê lắc đầu bác bỏ ý nghĩ này, bao nhiêu tuổi rồi mà không được đáp lại liền khóc, nhưng chắc chắn sẽ không vui.
Thỉnh thoảng mình phải chủ động một lần, phải có thái độ nghiêm túc bắt đầu lại từ đầu.
Ngón tay của Mộc Chẩm Khê ấn nhẹ vào tên của Tiếu Cẩn.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Mộc Chẩm Khê không còn căng thẳng nắm lấy lan can nữa, chỉ hít thở nhẹ nhàng, chăm chú lắng nghe âm thanh từ loa điện thoại.
Cô nghiêng người về phía cửa sân thượng, miễn cho có ai đó đột ngột bước vào mà cô không phát hiện ra được.
"Alo." Tiếu Cẩn nghe máy, có thể dễ dàng nghe ra được niềm vui sướng trong giọng nói của nàng.
Mộc Chẩm Khê cúi đầu nhìn xuống đất, ngón tay bất giác nắm lấy góc áo của mình, cô hắng giọng: "Em đang làm gì vậy?"
"Em vừa đến trường học, đang đi bộ."
Mộc Chẩm Khê cẩn thận lắng nghe, hỏi một cách kỳ lạ: "Sao em đi đường mà không nghe một tiếng động nào?"
Tiếu Cẩn thường mang giày hơi cao gót, đi trên mặt đất sẽ phát ra tiếng lộc cộc.
"Em thấy cuộc gọi của chị nên dừng lại trả lời." Tiếu Cẩn nói đùa, "Sao vậy? Chị thích em vừa đi đường vừa trả lời điện thoại của chị hả?"
Mộc Chẩm Khê che miệng: "Khụ."
Tiếu Cẩn đi về phía gốc cây, bước chân phát ra tiếng gót giày va chạm xuống mặt đất.
Mộc Chẩm Khê lập tức lo lắng nói: "Coi chừng xe, coi chừng người, trường học của em nhiều người giao hàng lao nhanh như gió, lần trước suýt chút nữa chị bị xe tông.
Nếu không, em đến văn phòng rồi gọi lại cho chị." Mộc Chẩm Khê vừa mới sợ bận rộn công việc sẽ không rảnh, ngay tức khắc liền có thời gian.
Tiếu Cẩn chậm chạp không nói, đi một vòng quanh gốc cây.
Lộc cộc, lộc cộc.
Mộc Chẩm Khê đoán rằng có thể nàng muốn mình dỗ dành nàng, vì vậy cô toại nguyện cho nàng, nhẹ giọng nói: "Nghe lời."
Tiếu Cẩn phụt cười thành tiếng.
Mộc Chẩm Khê: "???"
Tiếu Cẩn che giấu chuyện mình trêu đùa cô, nói: "Không có gì, em nghe lời, bây giờ dừng lại rồi."
Mộc Chẩm Khê nhếch khóe môi lên, nhẹ giọng mềm mại nói: "Ngoan."
Giọng nói của cô trầm thấp, ngọt ngào như đang thì thầm bên tai, đáy lòng của Tiếu Cẩn khẽ run lên, đột nhiên nàng hít một hơi, mím môi nói: "Chị nói lại lần nữa đi."
Mộc Chẩm Khê: "Hả? Nói cái gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Lời vừa rồi."
Mộc Chẩm Khê phát ra một tiếng "Ồ", kéo dài thanh âm: "Câu coi chừng xe, coi chừng người này sao?"
Tiếu Cẩn nhấn mạnh: "Một chữ."
Mộc Chẩm Khê nói: "Ôi chao, chị quên mất rồi."
Tiếu Cẩn vốn dĩ đang chán nản, nhưng khi nghe thấy tiếng "ôi chao" nghịch ngợm của cô, lại cảm thấy rất đáng yêu, ngay lập tức không thể tức giận được.
Tương lai còn dài, nếu cô không chịu nói, trong tương lai Tiếu Cẩn sẽ làm cho cô thành thành thật thật nói ra từng câu từng chữ một, đến khi nàng vừa lòng mới thôi.
Tiếu Cẩn hít một hơi thật sâu.
Bên ngoài sân thượng, có một đồng nghiệp ở bộ phận khác nhìn sang, Mộc Chẩm Khê và đối phương lịch sự mỉm cười nhìn nhau.
Ai ngờ đối phương đi thẳng đến, mở cửa kính của sân thượng ra, đi đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh bàn đá, hai tay nghịch điện thoại.
Sân thượng không phải là nơi riêng tư, Mộc Chẩm Khê có thể đến gọi điện thoại, những người khác cũng có thể đến thư giãn.
Mộc Chẩm Khê lờ mờ nghe thấy Tiếu Cẩn nói gì đó, vừa rồi cô đang tập trung nhìn đồng nghiệp nên không nghe thấy, cô hỏi lại: "Em vừa nói gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Chủ nhật chị có rảnh không, em muốn cùng đi ăn với chị."
Mộc Chẩm Khê cắn cắn môi, rối rắm một lúc rồi đồng